Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 116

Bốn tháng sau, Hán Khẩu Lạc Già sơn.

Một đoàn xe lửa chạy qua trạm gác trùng trùng điệp điệp, ngừng ở phía tây cạnh cửa đại doanh quân sự chính phủ Quốc dân.

Sau khi đoàn xe ngừng lại, phó quan trẻ tuổi vội xuống xe, kéo ra cửa một chiếc xe hơi Cadillac màu đen chính giữa.

Từ trong xe đi ra hai gã nam tử, quân phục cấp tướng kaki vàng giống nhau, vóc cao chân dài giống nhau, quân trang phẳng phiu, giày quân màu đen bóng lưỡng. Chỉ là vị bên trái, đầu vai đeo ba ngôi sao vàng, tay chống một cây gậy, mà vị phía bên phải, đầu vai sao vàng chỉ một ngôi.

Hai người đều là dáng người cao ngất, tinh thần phấn chấn, sau khi xuống xe đứng một chỗ, sóng vai đi vào nhà lầu.

Cửa văn phòng Uỷ viên trưởng.

Bí thư kính cẩn lễ phép nói với hai người.

– Ủy tọa đang ở bên trong đợi Tư lệnh. Ngoài ra, thỉnh Lý Quân trưởng trước tiên ở bên này nghỉ ngơi, Ủy tọa muốn gặp một mình Tư lệnh trước.

Vị Lý Quân trưởng là một người độc nhãn, mắt trái mang cái bịt mắt màu đen, ngũ quan đoan chính cương nghị, càng tỏa ra khí thế bức người. Hắn nghe vậy, im lặng không lên tiếng nhìn Tư lệnh bên cạnh một cái, đợi đến khi đối phương bất động thanh sắc gật gật đầu, liền bỏ quân mạo xuống, kẹp vào nách, đi theo Bí thư đến phòng khách bên cạnh.

Trong phòng khách.

Một thanh niên tây trang giày da đang ngồi trên ghế salon dài họa tiết hoa li ti, bắt chéo chân, chán đến chết lật xem một quyển tạp chí tiếng nước ngoài.

Nhìn thấy hai người tiến vào, hắn cũng không đứng dậy, chỉ nhàn nhàn ngẩng đầu lên.

– Tạ Tướng quân đến?

Bí thư thần thái là vô cùng cung kính.

– Tạ tướng quân đã đến, hiện ở văn phòng Ủy viên trưởng. Chờ hắn và Ủy viên trưởng hội đàm xong, ty chức sẽ thỉnh hắn tới gặp Nhị tiểu thư. Ngoài ra, vị này là Lý Quân trưởng dưới trướng Tạ tướng quân.

Nói tới đây, Bí thư xoay người lại, nói với Lý Quân trưởng.

– Dung ty chức giới thiệu, vị này là cháu ngoại gái của Ủy viên trưởng, Mạnh Nhị tiểu thư.



Văn phòng Uỷ viên trưởng tuy rộng rãi, trang trí lại rất đơn giản. Chính giữa một bức họa Trung Sơn tiên sinh thật lớn, nhìn xuống hai người đang nói chuyện với nhau.

Uỷ viên trưởng nâng tách trà lên, uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt lại lên bàn.

– Sau chuyện Hoa Viên khẩu, ta hiện tại là vạn phu sở chỉ* rồi!

*Bị cô lập, bạn bè xa lánh.

– Ủy tọa đây là vì đại cục suy nghĩ, đứt một cánh tay mà bảo toàn thân.

Uỷ viên trưởng chậm rãi gật gật đầu.

– Nói không sai, đứt một tay mà bảo toàn thân!

Ông nhìn chăm chú nam tử đối diện, ánh mắt sắc bén.

– Cánh tay thì đứt rồi, về phần toàn thân… Bảo toàn được hay không, còn phải xem hiền đệ!

Tạ Viễn ánh mắt ẩn dưới vành nón tướng quân rộng rãi.

– Ty chức đương nhiên tận tâm tận lực, tinh trung báo quốc.

– Vũ Hán trước sau gì không giữ được…  Đến lúc đó, chỉ có thể lui thủ Đại Tây Nam. Nếu Đại Tây Nam cũng không giữ được…  Ta cũng chỉ đành phải đến Myanmar làm chính phủ lưu vong… Tới lúc đó, hiền đệ định đi nơi nào? USA? Hay là Myanmar?

Tạ Viễn thần sắc tự nhiên nhìn về phía ông ta.

– Ty chức đâu cũng không đi, Ủy tọa cũng vậy. Bảo trụ nửa giang sơn, chậm đợi thế cục thế giới biến đổi, sẽ có một ngày đánh lại.

Uỷ viên trưởng thoáng cười khổ.

– Chúng ta hục hặc với nhau nhiều năm, kết quả, lại là tử sinh cùng nhau! Quốc thế thế này, công bình là không thể nói, không đành lòng nói! … Nay, gia sản của ta đã đặt hết vào chiến trường rồi…  Quảng Tây, cũng chỉ có thể trông vào hiền đệ …  Quế Nam là giao lộ giữa quốc lộ Điền Diến và Quế Việt, mất Quế Nam, vật tư nước bạn vận chuyển, sẽ không tới được hậu phương lớn! Không có bên ngoài giúp đỡ, chỉ dựa vào sức bản thân chúng ta, quốc gia tất vong!

Tạ Viễn cười cười.

– Ngu đệ còn sống trên đời một ngày, Quế Nam sẽ không mất được! Thuộc hạ đánh xong, ta tự mình lên!

– Hảo!! Nếu ngươi xong rồi, vi huynh tự mình lên!

Hai người đối diện, đôi bên đều biết rõ nham hiểm xảo trá của đối phương, nhưng ở mặt ngoài, lại là hảo một bộ tư thế can đảm tương chiếu*, cùng chung tử sinh!

*đối xử chân thành với nhau.

Uỷ viên trưởng hòa ái vỗ bả vai Tạ Tư lệnh.

– Hiền đệ à, vi huynh còn có một chuyện hỏi ý…  Nghe nói thủ hạ ngươi Quân trưởng quân chủ lực, vốn là người Hoa đảng?

Tạ Tư lệnh thần sắc vô cùng thẳng thắn chân thành.

– Lý Quân trưởng quả thật vốn là nhân vật trung tâm Cộng đảng, nhưng ngu đệ tin tưởng hắn là thật tâm nương tựa chủ nghĩa Tam Dân. Cho nên, lần này cũng mang người đến, để Ủy tọa ngài gặp một lần… Lại nói, hắn thật cung cấp cho ngu đệ không ít tin tức nội tình Cộng đảng …

– Ồ?! Thật có những tin tức quan trọng nào?

– …

– … Đúng rồi, còn có một việc, bên cạnh Uông viện trưởng chúng ta, có một tên tình báo viên Cộng đảng …



Buổi tối, Hán Khẩu Đại hí viện.

Đêm nay kịch mục là Việt kịch “Đường Lệ chi hoa” mới sửa, bài diễn đỏ thẫm viết tên diễn viên chính “Ngọc Phúc Phương”.

Trên sân khấu, tỷ tỷ Nhiếp Oanh kiềm lại tình cảm không muốn này, tự lưu luyến đưa tiễn Nhị đệ Nhiếp Chính, cổ vũ hắn xả thân đền nợ nước đi ám sát Hàn tướng Hiệp Lũy. Dáng dấp bị thống dục tuyệt, lại vẫn hiên ngang lẫm liệt của nàng nhiễm sâu sắc người xem dưới đài, tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục không ngừng.

Trong ghế lô lầu hai, Tạ Viễn xoay người, nhìn về phía Lý Hổ.

– Hôm nay Mạnh nhị tiểu thư nói gì với ngươi?

Lý Hổ trong cổ họng hơi pho pho.

– Đ***! Ngươi còn hỏi ta?!

Tạ Viễn nở nụ cười, vươn tay tới, xoa xoa đầu Lý Hổ.

– Cô gái đó điên điên khùng khùng, tất cả đều là nói bậy, ngươi đừng để ý đến cô ta.

Lý Hổ độc nhãn chuyển chuyển, tà tà liếc mắt nhìn hắn.

– Bố mới lười quan tâm chuyện dư hơi đâu! ngược lại là ngươi, cùng tên đầu trọc nói gì?

Trong ghế lô không có đèn sáng, chỉ có ánh đèn trên sân khấu dưới lầu hắt lên, rơi vào trong mắt Tạ Viễn, tinh tinh điểm điểm.

– Nói…  Tam gia lần này có lẽ sắp chơi xong…



Lý Hổ ngũ quan quả thật là anh tuấn đoan chính, cho dù thiếu một con mắt, nhìn qua cũng là đầy mặt chính khí.

– Đ***! Ngươi đều bỏ được sá gì, bố có cái gì luyến tiếc! Nhưng…

Hắn vừa nói, vừa vươn tay, ôm bả vai Tạ Viễn.

– Lần trước ở Thương Bình đáp ứng bố, chung quy nên thực hiện trước đi?

– Bố nếu có gì không hay xảy ra, trước khi chết, dù sao cũng phải đem món nợ này tính xong, có phải không?!
Bình Luận (0)
Comment