Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 118

Tạ Viễn khóe miệng run rẩy, nhưng vẫn nhận cái chén, buột miệng nói một tiếng.

– Cảm ơn.

Hắn vừa uống vào một ngụm, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng ngập ngừng nói.

– Cái đó… Khai bao có hơi đau… Ngươi kiên nhẫn một chút… Ta sẽ nhẹ nhàng …

Tạ Viễn bỗng thấy trước mắt tối sầm, một ngụm lão huyết vọt lên cổ họng…

Dùng tới công phu kiềm chế cả đời này, mới đem ngụm sữa vừa rồi nuốt xuống, ra vẻ trấn định buông cái chén, một phen kéo tên kia tới, hung tợn ngăn chặn miệng chó kia…

Tầng tầng liếm cắn, đầu lưỡi vói vào khoang miệng, ở trong miệng đảo qua, đánh ra một chuỗi hỏa hoa tê dại …

Cánh tay Tạ Viễn rắc chắc hữu lực, trên ngón tay còn mang theo điếu thuốc, gắt gao đem Lý Hổ ôm vào trong ngực, hắn thở ra khí tức mang theo chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, môi, mắt, lỗ tai, cổ…  Từng chút từng chút, hoàn toàn bao phủ lên Lý Hổ.

Thân thể rắn chắc trong lòng chậm rãi lộ ra một cổ mềm mại, giống như chân giò lợn hảo hạng sau khi nướng, da thịt chạm tay nóng bỏng, nóng đến dưới bụng hắn cũng dấy lên một phen hỏa… Tạ Viễn cánh tay nắm chặt, đã nghĩ áp đảo Lý Hổ trên giường!

Trong mê mê mang mang, Lý Hổ lập tức ý thức được nguy cơ, vì thế đột nhiên nhảy tránh đứng lên.

– Đã nói lần này để bố đến!!



Tạ Viễn cúi đầu thì thấy, tên này độc nhãn trừng rất tròn, ngay cả hốc mắt đều có chút phát hồng…

‘Mà thôi…  Thê vận không tốt, cũng đành chịu… ’ trong lòng thở dài một tiếng, hắn rốt cục buông lỏng ra cánh tay…

Số vợ. Ý Tam gia có số vợ không tốt.



Dây lưng bị tháo ra, khóa kéo kéo xuống, hắn nghe được có âm thanh lấy lòng hề hề nói.

– Ừm…  Ngươi nâng nâng eo, không cởi quần được…



– Hô, chân của ngươi…  A…  bố nâng không được… Nâng lên… vai ta có được không…



Dưới thân truyền đến một trận độn đau, nhưng trong đầu lại hai chữ ‘Hoang đường’, trong không biết nên khóc hay cười, Tạ Viễn cảm giác được một nụ hôn ướt át… Thật cẩn thận, mềm nhẹ đến gần như sợ hãi…

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vươn tay ra, xoa xoa cái đầu kia.



Lý Hổ ngay từ đầu còn cố nén cẩn thận động tác, đợi đến sau khi tiến vào hết, hắn rốt cuộc kiềm chế không được, chỉ cảm thấy có ngọn lửa từ lòng bàn chân vẫn nướng đến lọn tóc, cả người thành một cây đuốc bốc cháy!



Hai thân thể triền quấn vào nhau, mồ hôi của Lý Hổ, từng giọt từng giọt rơi xuống quân trang Tạ Viễn…

Ba ngôi tướng tinh vàng rực làm nổi bật khuôn mặt Tạ Viễn, dưới mi mục phong duệ là lưu luyến dịu dàng.

Lý Hổ chỉ cảm thấy trong lòng trướng đau đến sắp rạn nứt, cúi đầu, lại cùng hắn tầng tầng hôn nhau…

Như ảo, như mộng, như ảnh, như vang, như diễm, như hóa, như trăng trong nước, như bóng trong gương … Điên đảo mơ màng…



–  … A… Ngươi còn chưa xong?!

Từng tuổi này mới vào động phòng, lão cánh tay lão chân Tạ Tư lệnh rốt cục chống đỡ không được, hung tợn ra tiếng.

– … A… Ha…

Lý Hổ nghe vậy, tiếp tục nhanh chóng tiến lên vài cái…

Cuối cùng, hắn mồ hôi đầm đìa, hồn bay phách lạc nhoài lên trên người Tạ Viễn, Tạ Viễn cười khổ vươn tay đến, ôm hắn vào trong ngực…

Đây là cái ôm sâu tận cốt tủy, liều chết triền miên!

Hạ: Tam gia thương Tiểu Hổ thật.
Bình Luận (0)
Comment