Tạ Chủ tịch nghiêm mặt đen ở bên cạnh như hổ rình mồi rình coi nửa ngày, mới rời đi.
Quay người lại, thì gặp bà Năm sang cung thỉnh dùng cơm. Lão một bụng sầu lo, lập tức tìm được nơi trút ra, mắt mở trừng trừng hướng về phía bà vợ bé giận dữ mắng mỏ một tiếng.
– Ăn cơm?! Ở đâu còn có tâm tư mà ăn cơm?! Bà ngược lại nhìn xem, người lớn như vậy, không con cái, cô độc một mình, cứ ngồi xổm trong nhà phụ thân chướng mắt! … Cũng không có ai quan tâm thu xếp một cái, quả nhiên là trẻ con không mẹ không có ai đau lòng mà!
Bà Năm tuổi xấp xỉ với Tạ Viễn, thường ngày trong nhà đối với vị Tam thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh luôn là thật cẩn thận lấy lòng trả lời, chưa bao giờ nghĩ tới phải làm sao đi “Đau lòng” “Trẻ con không mẹ” này. Giờ phút này không đầu không đuôi bị quở trách, nhất thời đứng ở đó ngẩn ngơ.
Nhưng bà luôn là người lanh lợi, sau một lát suy tư liền đã ngộ đạo, lúc này quyết định “đoái công chuộc tội”, vì thế hấp tấp xã giao khắp nơi.
Bà có một vòng giao thiệp, đều là gia quyến cao quan danh môn trong thành Nam Kinh. Tin đồn Tạ Tướng quân muốn thân cận tái thú vừa tản ra, thì có những phu nhân bình thường chướng mắt thân phận vợ bé của bà không qua lại với bà, cũng gián tiếp nhờ người truyền đạt tin tức. Không bao lâu, lại định ra một tờ danh sách thật dài.
Bà Năm nắm tờ danh sách này, cẩn thận lựa ra vài vị thục nữ gia thế, tài mạo đều xuất chúng, đến bàn bạc với Tạ Chủ tịch. Nhưng không nghĩ tới là, Tạ Chủ tịch bên này cũng đã có người chọn.
Tưởng phu nhân nhờ người truyền lời, cháu ngoại gái bảo bối của mình, tuổi đã không nhỏ, hãy còn khuê nữ, thật có chút xứng với Tạ Tướng quân.
Một ngày nọ, bà Năm nghe trộm được cuộc đối thoại của cha con hai người.
– Nghiệp chướng! Mày còn có gì bất mãn? Mày xem người mày để ở trong lòng… Mạnh Nhị tiểu thư nơi nào không hơn nó gấp trăm lần?! Mày nói thử xem, nó rốt cuộc có chỗ gì tốt, có thể mê hoặc tâm trí của mày, làm mày thiếu chút nữa bị mất cái mạng còn nhớ mãi không quên?!
– Việc này không liên quan tới hắn… Khi nhi tử ở bên hắn, không nghĩ tới chỗ tốt của hắn. Nay tách ra, cũng không nhớ kỹ chỗ xấu của hắn…
Nói đến nơi đây, bà Năm thấy Tạ Viễn khẽ cười cười.
Hắn nâng chân, nghiêng tựa vào sô pha, ánh mắt nhìn về phía mặt đất, trong nụ cười có một sự phiền muộn nói không nên lời, giọng nói lại là vô cùng kiên quyết thậm chí lãnh khốc.
– Chúng con gặp lại đó là sai, sau này lại lỗi mắc thêm lỗi… Một đoạn nghiệt duyên mà thôi. Trong đó được mất, đều trị không được nhớ mãi không quên. Nhi tử không hận hắn, cũng không nhớ hắn nữa, cùng người khác bên nhau hay không, đều không liên quan đến hắn.
Dì Năm nghe xong, không khỏi trong lòng nghĩ.
‘Ôi chao, ngoài miệng nói càng cứng, mới càng vào trong lòng đi… Đây rốt cuộc là tiểu thư nhà ai, có thể mê hoặc vị này của chúng ta… Con gái từ con đường đứng đắn ra, sợ không có bản lĩnh lớn như vậy… Hay, đó là cô gái trăng hoa…. Khó trách lão nhân ở đó thổi râu trừng mắt.’