Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Chương 33

Mai Cửu hiện nay tên là Trương Chí Hoa, là một phóng viên của Trình Báo Thượng Hải, bởi vì liên tục đưa tin “Thảm sát ngày 30/5” đắc tội lãnh đạo tô giới, không thể không trốn đến Bắc Bình tị nạn, lại ở ngay đầu đường bị ám sát.

Tô giới: phần đất cắt cho tư bản các nước đến buôn bán.

Sự kiện ngày 30 tháng 5 năm 1925.

Hơn 2000 học sinh ở tô giới rải tờ đơn, diễn thuyết, kháng nghị xưởng bông tư bản Nhật Bản đàn áp cuộc bãi công lớn của công nhân, đánh chết công nhân Cố Chính Hồng. Lên tiếng ủng hộ công nhân, cũng kêu gọi lấy lại tô giới bị lính tuần nước Anh bắt hơn 100 người.

Buổi chiều, hơn 1 vạn dân chúng tập trung ở trước cửa phòng tuần hộ Lão Áp (Lão Áp là một phân khu sở cảnh sát của phòng tuần bộ tô giới công cộng Thượng Hải) của đường Nam Kinh tô giới Anh, yêu cầu thả học sinh bị bắt, hô to khẩu hiệu “Đả đảo chủ nghĩa Đế quốc” … Nhưng lính tuần Anh lại nổ súng bắn chết ngay tại chỗ 13 người trọng thương hơn 10 người, bắt hơn 150 người tạo thành thảm nạn kinh hoàng 30/5.

Người là người thật, chuyện là chuyện thật, thậm chí một loạt bài báo hùng hồn kí tên Trương Chí Hoa trên Trình Báo, đều là chân chân thật thật tồn tại.

Chẳng qua, Trương Chí Hoa là một vị hộ khách của Mai Cửu, từng được y một đường hộ tống, giờ phút này sớm an toàn tới Thiên Tân.

Hiện nay đội tên tuổi Mai Cửu, thân trúng hai viên đạn, cô linh linh nằm trên giường bệnh viện ở Bắc Bình, lại không thấy vẻ hoảng sợ bi oán, ngược lại là khuôn mặt ôn hòa bình tĩnh tỏ vẻ muốn tiếp tục đấu tranh tới cùng.

Quân tử như trúc như tùng. Mai Cửu như vậy khiến Lục Trọng Lân tự dưng nảy sinh hâm mộ chi tâm, anh ngồi ngay ngắn trước giường bệnh hồi lâu, nói hết lý tưởng khát vọng của mình. Mai Cửu chẳng hề nhiệt tình, nhưng cũng thật nghiêm túc kiên nhẫn lắng nghe, ngẫu nhiên xen vào một câu, liền có thể vào thẳng đáy lòng Lục Trọng Lân.

Bình thủy tương phùng, lại là gặp nhau hận trễ.

.o.

Tam thiếu gia khoanh tay đứng bên cửa sổ. Lục Trọng Lân, Lý Hổ, Trịnh Bí thư ba người một loạt đứng trước mặt hắn.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, ngữ điệu ôn hòa. Trong lời nói mặc dù có ý trách cứ, nhưng thái độ cũng không nghiêm khắc.

– Tư liệu hung thủ đều có, khi nào thì mới có thể bắt giữ quy án đây?

Hai người khác còn chưa kịp mở miệng, Lý Hổ đã giành trước phiết thanh mình, thuận tiện công kích Lục Trọng Lân nói.

– Ta đã sớm đề nghị với Lục Quân trưởng, nghiêm hình khảo vấn đồng lõa Mai Cửu! nếu không chịu khai ra tăm tích Mai Cửu, thì định thành tử tội hết. Nếu Mai Cửu đến cướp đạo trường, liền tóm tiểu tử từ trong hũ ra! Nhưng Lục Quân trưởng không nghe! Nhất định muốn ở đó hỏi tới hỏi lui, nửa ngày hỏi không ra con buồi! Ta thật sự là không rõ Lục Quân trưởng đang nghĩ…

làm mình vô tội, không có liên quan gì.

Hắn nói chưa nói xong, Lục Trọng Lân đã quay đầu trừng hắn…



Lục Lý hai người cãi một đoàn, Trịnh Bí thư vội vàng khuyên can hai bên. Tam thiếu gia thờ ơ lạnh nhạt một hồi, mới mở miệng ngăn lại nói.

– Câm miệng hết cho ta! Có lý không tại thanh cao… Nếu hiện tại không có cách nào tốt, vậy theo đề nghị Lý tham mưu trưởng mà làm.

Lục Trọng Lân cả kinh. – Tam gia!

Tam thiếu gia đã giành trước một bước.

– Lục Quân trưởng phải có biện pháp tốt, cứ việc đề, mọi người có thể thương nghị. Nếu không có lời muốn nói, trước hết nghe thử ý kiến của người khác… Tôi biết anh đồng tình đám người đó… Nhưng suy nghĩ một chút, nếu bọn họ ám sát thành công, chúng ta nơi này loạn thành một đoàn, toàn bộ đại kế Bắc phạt đều sẽ bị ảnh hưởng! Đến lúc đó, nhân dân cả nước đều là người bị hại! Ai tới đồng tình bọn họ?! … Lục Quân trưởng, cách mạng sẽ có đổ máu, thời khắc mấu chốt, không thể lòng dạ đàn bà!



Lục Trọng Lân mặt đen đi ra cửa, Lý Hổ dương dương tự đắc đi sau hắn, có chút cố ý thừa dịp thắng truy kích thêm vài câu.

Trịnh Bí thư giữ lại.

– Thiếu gia, kế sách này thuận lợi sao? Mai Cửu kia chẳng qua là tạm thời ẩn thân vào gánh hát, nào được cảm tình sâu với đám người kia như vậy? Huống chi hắn ta một sát thủ lấy tiền làm việc, nghĩa khí giang hồ có bao sâu?

Đúng lúc này, một y tá đẩy cửa tiến vào, hướng về phía Tam thiếu gia ngọt ngào cười.

– Tạ tiên sinh, ngài nên đo nhiệt độ cơ thể rồi.

Tam thiếu gia gật gật đầu, tự mình cởi cúc áo.

– Anh lo lắng y sẽ không đến cướp đạo trường? Không muốn, hay không dám, hoặc căn bản sẽ nhìn thấu đây là một cái bẫy, bởi vì rất rõ ràng?

Trịnh Bí thư gật gật đầu.

– Thiếu gia nghĩ thấu đáo.

Y tá ân cần đi lên, đem nhiệt kế kẹp dưới nách Tam thiếu gia. Tam thiếu gia dịu dàng cười cười với cô, gương mặt y tá vốn chỉ phát hồng trở nên càng đỏ tươi thêm.

– Mai Cửu không biết ai đưa thông tín cho chúng ta đi?

Trịnh Bí thư nghĩ nghĩ, thực khẳng định lắc lắc đầu.

– Không biết

– Tốt, cứ như vậy làm. Chỉ là anh nhớ kỹ, lúc xử lý, để một người lại. Nhớ rõ, không nhiều không ít, chỉ một.

Hắn hướng về phía Trịnh Bí thư dặn dò xong, xoay người lại cho y tá một cái mỉm cười.

– Cám ơn, Tôn tiểu thư vất vả rồi.

=======================

Lục Trọng Lân mặt âm trầm đến thăm bệnh nhân. Mai Cửu thấy thần sắc anh cùng trước kia khác nhau rất lớn, liền quan tâm nói.

– Lục Quân trưởng đây là làm sao?

Lục Trọng Lân lắc lắc đầu. “Chí Hoa huynh, trong lòng tôi rất khó chịu…”



Mưa to rơi xuống, Mai Cửu run rẩy tay khép tờ báo trước mắt.

Một tin tức ngắn ngủn trên báo.

– Hôm qua mười bốn tên cường phỉ ở tiệm Cửu Lý đền tội.

‘Là ta hại các người! Mai Cửu vô năng, cứu không được các ngươi, nhưng nhất định sẽ thay các ngươi báo thù!’

Cuối cùng y không đi cứu những người quen cũ này! Biết rõ không thể lâm vào, không phải việc sát thủ máu lạnh sẽ làm.

Ngoài cửa sổ một tia chớp lóe lên, Mai Cửu trong lòng đột nhiên giật mình. ‘Mười bốn?! Trừ ta ra, trong gánh hát hẳn là có mười lăm người!’

.o.

Vương Nhị ở trên đường mua một bình rượu trắng, nửa con gà quay, xách theo trở lại tiểu viện gã tạm ở.

Cứ như đang nằm mơ, tất cả mọi người đã chết! Ngoại trừ gã! Không chỉ không chết, còn được một ít bút an ủi.

Gã đem tiền tiêu hết vào mua say. Uống rượu, liền không nhớ rõ ác mộng khủng bố này.



Uống uống, gã bắt đầu ngã lên bàn.

Một thanh dao nhọn sáng như tuyết đột nhiên xuất hiện ở trên cổ gã!

Vương Nhị kinh hãi, rượu lập tức tỉnh.

– Cửu… Cửu gia!

– Là ngươi bán đứng ta?

– Không… Không có!

Mai Cửu thoáng cười lạnh.

– Vậy mọi người đều đã chết, ngươi thế nào còn sống?!



Mai Cửu đang đề ra nghi vấn Vương Nhị. Đột nhiên, dựa vào trực giác sát thủ, y cảm thấy một trận khác thường trong không khí!

Mạnh nhìn lại, ngoài cửa sổ có bóng ảnh chợt lóe qua.

‘Trúng kế!!’

Trong lúc nguy cấp, bình tĩnh rút súng nơi tay. Mạnh mẽ, nâng lên bàn ném ra ngoài cửa sổ, Mai Cửu đột ngột chui từ đất lên, từ cái bàn phi thân mà ra!

Xung quanh không có tiếng súng vang lên, im lặng như vậy!!



Bất thình lình, bột phấn màu trắng ùn ùn từ trên trời giáng xuống, lập tức bao phủ cả hết người Mai Cửu!

Là vôi! Vôi có thể làm mờ mắt người!!
Bình Luận (0)
Comment