Đôi dã uyên ương trên sô pha nhất tề kinh hãi.
Điện quang hỏa thạch, Lý Hổ trong óc xẹt qua một ý nghĩ. ‘M n, dù tiến vào sớm một chút cũng tốt! Bố thiệt lớn rồi!’
so sánh cái gì đó lướt qua chớp mắt.
Cửa ba người, vừa mới đồng thời sửng sốt. Nháy mắt, một người trong đó trấn định bình tĩnh cúi đầu, một người khác đỏ mặt, há to miệng, tim đập như sấm vang.
Lúc này, Tạ Tướng quân trên sô pha đã điều chỉnh biểu tình, một bên kéo lên quần, một bên nghiêm lại mặt gật cằm.
– Cha, ngài đã tới. Bạch sĩ quan, mang lão gia ra bên ngoài nghỉ ngơi trước đi!
Bạch sĩ quan thế này mới phục hồi tinh thần lại, chầm chậm nói.
– Tạ… Chủ tịch, lão… Lão gia, ngài tới phòng khách bên ngoài ngồi trước đi…
Tạ lão tiên sinh vẫn ngây ngốc ngốc đứng ở đó, mặt không chút thay đổi, chỉ một đôi tay ở trên quải trượng, liên tục không ngừng run run!
Lưu Bí thư lặng lẽ vươn tay ra, nâng cánh tay lão, cúi đầu nói.
– Chủ tịch, chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút trước đi.
Tạ lão tiên sinh bất động. Lão đứng đó, trừng trừng phía sô pha, nửa ngày, hít sâu một hơi, đột nhiên giơ quải trượng cao cao lên, một bước lớn hướng sô pha nhào tới!
Thân hình nhanh nhẹn, bước đi mạnh mẽ, đủ thấy lão tiên sinh thân thể khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, thật đáng mừng.
Tạ lão tiên sinh vọt tới trước sô pha, cầm quải trượng bắt đầu đổ ập xuống một trận quất mạnh. Tạ Tướng quân vừa mới chỉ đem quần cởi ra một chút, lúc này ngoại trừ khóa kéo chưa kéo lên, dây lưng chưa buộc xong, miễn cưỡng coi như áo mũ chỉnh tề. Lý Hổ thì xui xẻo, nửa chân hắn vừa ***g vào trong ống quần, trên vai liền trúng một gậy. Tuy Tạ Viễn đúng lúc giơ lên cánh tay, thay hắn cản một gậy, quải trượng cũng không có đánh thật, nhưng hắn dưới cả kinh, lại bị quần vấp té, nhất thời ngã chổng vó, ngưỡng mặt lộ điểu.
Bạch sĩ quan kinh hãi, đang muốn tiến lên khuyên can, lại bị Lưu B thư lặng lẽ kéo lại, lắc lắc đầu, rất bình tĩnh kéo y ra cửa, rồi lặng yên không một tiếng động khép lại cửa.
Phía sau cửa, mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ trung khí mười phần của Tạ lão tiên sinh.
– Ta hôm nay đánh chết mày thằng nghịch tử này!!
Lưu Bí thư vẻ mặt thoải mái kéo bạch sĩ quan tới bên cạnh, thả hộp công văn, lấy ra gói thuốc lá.
– Làm một điếu?
Bạch phó quan lắc đầu, vẫn nơm nớp lo sợ không biết làm sao.
– Chúng ta không đi khuyên nhủ? Tạ Chủ tịch đang đánh Tư lệnh đâu…
Lưu Bí thư châm một điếu, hít một hơi, chậm rãi phun ra vòng khói, cười cười.
– Con trai lớn như vậy, chơi một nam nhân, còn có thể đánh chết thật? … Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát xong việc. Tiểu lão đệ, nhớ kỹ, chúng ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, rõ chưa?
…
Quả nhiên, khoảng mười phút sau, Tạ Tư lệnh quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh như thường giúp đỡ Tạ lão tiên sinh đi vào phòng khách.
– Cha, ngài ngồi. Bạch sĩ quan, tới châm trà.
Tạ lão tiên sinh hất mạnh cánh tay, hầm hừ ngồi xuống sô pha.
Bạch sĩ quan vội vàng rót một ly trà đến, Tạ Tư lệnh tự tay tiếp nhận, đem chén trà đặt lên bàn trà ở trước sô pha, đồng thời vung đầu.
Bạch sĩ quan và Lưu Bí thư yên lặng liếc nhau, song song lui ra. Trước khi đi, Bạch sĩ quan vụng trộm liếc thấy, trên cánh tay Tạ tư lệnh có một vết thương, trên mặt trái, còn có vệt đỏ không rõ ý tứ…