Trong núi rừng ngổn ngang đều là xác chết.
Nếu cẩn thận xem, có lẽ trong đó còn có mấy người còn hơi thở.
Một quân sĩ Nhật Bản tay cầm một thanh trường đao, hết sức phấn khởi chặt bỏ đầu người nằm dưới đất. Gã chặt xuống một cái, tựa như cắt một trái dưa hấu, thuận tay ném những cái đầu này chất thành một đống.
Thiếu úy Nomura Koichi nóng nảy gầm với gã một câu.
– Khốn nạn! Lúc này còn có lòng dạ càn quấy?! Còn không mau xử lý xong rút hết!
Nomura hiện giờ tâm tình thật không tốt. Gã nhận được chỉ lệnh là phải bắt sống Tướng quân Tạ Viễn, dùng để trao đổi tên đại nhân vật kia. Nhưng vừa rồi một trận khai hỏa dày đặc, cư nhiên bắn chết Tạ Viễn ngay tại chỗ! Giờ gã làm sao trở về ăn nói với cấp trên đây?!
Dùng chân đá đá thi thể Tạ Viễn, gã cau mày dặn dò nói.
– Mang cái này về, cái khác, xử lý ngay tại chỗ hết!
– Vâng! – Bọn lính nhất tề ưỡn ngực nghiêm, trả lời một tiếng.
Kế tiếp, bọn họ liền bắt đầu đem những thi thể này kéo hết vào trong rãnh nông, cầm lấy lưỡi lê, đối với đống thi thể này đâm lung tung…
Trong đống người chết, Bạch phụ tá hơi giật giật.
Hắn đầy người đều là máu tươi, dùng hết toàn lực vươn tay, giãy dụa bò tới trước nửa bước.
Dưới thân hắn có một thân thể, nửa bước này, vừa vặn che lại hết thân thể đó.
Chút động tĩnh ấy, bị một binh sĩ Nhật Bản liếc mắt một cái thấy liền tùy tùy tiện tiện giơ lên lưỡi lê, một đao đâm xuyên qua gáy hắn.
Mũi đao sắc bén lạnh giá xuyên qua toàn bộ cổ hắn, đâm tới thân thể ở dưới, đóng bọn họ vào cùng nhau!
Bạch phụ tá mở to hai mắt, trong cổ họng phát ra hai tiếng “A a” thở dốc, run mạnh một thoáng, liền rốt cuộc không còn động tĩnh…
Bạch phụ tá họ Bạch, tên Thành Phi, người Thiệu Hưng Chiết Giang. Năm nay, anh 24 tuổi, vừa mới ở quê hương đặt ra một mối hôn sự.
…Nam Hoản, Bộ Chỉ huy Tân Tứ quân.
Lý Hổ vỗ bàn đứng lên.
– Đ***!! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Xác họ Tạ ở đâu hả?!! Chính mắt ngươi thấy?! Ngươi, còn có ngươi, các ngươi chính mắt thấy?!
Vương Minh nhíu mày.
– Lý Phó Ủy viên, chú ý kỷ luật… Đây là tình báo tin cậy đồng chí chúng ta mạo hiểm tính mạng từ bên người Nhật Bản truyền đến …
– Ch* m* tình báo tin cậy! Tình báo đáng tin, heo mẹ biết leo cây!!
Vương Minh cau mặt, không quan tâm hắn. Triệu Chủ nhiệm bên cạnh sáp vào câu.
-Nhưng mà đồng chí tự mình mang theo đội, đem toàn bộ đỉnh núi lật hết mấy lần, cũng không tìm thấy … tăm tích … xác Tạ Tướng quân … Ngoại trừ rơi vào trong tay người Nhật Bản … đồng chí chúng ta ẩn núp ở bên kia, chính là tận mắt nhìn thấy …
Y không nói thêm gì nữa, bởi vì cảnh tượng đó, thật sự là quá mức bi thảm, y không đành lòng thuật lại.
Lý Hổ không phản bác được. Hắn đột nhiên “Ngao*” một tiếng, trong nháy mắt đi thẳng ra cửa phòng.
*tiếng sầu than, gào khóc.Trong phòng, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triệu Chủ nhiệm thử thăm dò mở miệng nói.
– Bí thư…
Vương Minh cau mặt.
– Theo hắn đi! Đồ không có tiền đồ, gặp chút chuyện liền thiếu kiên nhẫn!
…Lý Hổ thất hồn lạc phách đi ra tiểu lâu, đứng ở trong viện. Chuyện tới trước mắt, hắn trong lòng lại là trống rỗng, vô bi cũng vô hỉ.
Hắn ngây ngốc hỏi bản thân.
– Cứ thế xong rồi? Ta với cầm thú… Cứ thế kết thúc rồi? …
Giờ đang là thời tiết đầu xuân, trong sân trụi lủi một mảnh, chỉ một gốc cây non trong góc hẻo lánh, thử thăm dò ở đầu cành đâm ra chút sắc xanh.
Lý Hổ đột nhiên nhớ tới, một câu cuối cùng Tạ Viễn nói với hắn.
– Ngày mai ta lên đường, ba ngày sau đến.
…Hắn dùng tay chà chà mắt.
‘Đ*** cha ngươi! Trễ chút cũng không sao, bố chờ ngươi! Chờ ngươi đến tìm bố tính sổ…’