Khi đó, hắn đã mất đi ánh sáng hơn hai năm, đã quen với bóng tối, cuộc sống đối với kẻ tàn phế như hắn, chỉ là chuỗi ngày kéo dài thoi thóp.
Ai ngờ đâu, do sự sắp đặt của số phận, trời lại đưa Tạ Ngọc Uyên đến bên hắn.
Ngày đó, hắn cảm thấy đôi mắt mình nóng ran, cay xè, và mơ hồ ngửi được mùi nắng.
Thế là hắn mở cửa.
Trước mắt là một đôi mắt.
Khi ấy Tạ Ngọc Uyên vẫn còn nhỏ, đôi mắt trẻ thơ trong trẻo và đen thẳm, nàng nhìn thẳng vào hắn, như thể nhìn thấy sâu thẳm trong lòng hắn, những điều hắn giấu kín nhất.
Trong khoảnh khắc đó, không gian như lặng im, nghe rõ cả tiếng thở.
Cả thế gian ồn ào bỗng nhiên biến mất, chỉ còn hắn và Tạ Ngọc Uyên đứng giữa trời đất.
Hắn mỉm cười trong lòng.
Tiểu nha đầu này, cũng khá xinh!
Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên, sự mơ hồ trong mắt tan biến, thay vào đó là nét sắc bén.
Thế sự như ván cờ, từng bước đều là mối nguy hiểm.
Mộ Chi, đừng vội!
Sẽ có ngày, ngươi bảo vệ được nàng ấy!
“Người đâu!”
Thanh Sơn đẩy cửa bước vào: "Gia, có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
“Không nghỉ ngơi nữa, lập tức lên đường về phía nam.”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này sao?” Thanh Sơn giật mình.
Lý Cẩm Dạ quay lại, giọng nhẹ nhàng: “Chuyện ở Giang Nam, xử lý sớm sẽ tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng!”
…
Hoàng đế bất ngờ giữ im lặng;
Tạ gia lo lắng, bồn chồn;
Tướng quân Bạch Phương Sóc từ chức và vụ gian lận thi cử mùa thu ở Giang Nam;
Khiến mùa hè oi bức này trở nên lạnh lẽo như mùa đông.
Trời chiều đổ mưa như trút nước, Tạ Nhị gia, Tạ Tam gia và Đại thiếu gia vừa trở về từ nha môn, vừa vào phủ đã bị mời thẳng đến Phúc Thọ Đường.
Lúc này trong Phúc Thọ Đường, cháu trai cháu gái đã tề tựu đông đủ, đến cả Tạ Ngọc My dù đang bị cấm túc cũng được gọi đến. Riêng Thiệu di nương không có mặt, bởi trên gia phả bà chỉ là một thiếp thất, không đủ tư cách dự họp.
Thân thể của Tạ lão phu nhân đã cải thiện đáng kể, trang điểm chỉnh tề, ngồi nghiêm trang trên ghế cao, gương mặt không để lộ vui buồn.
Vừa vào phòng, ánh mắt Tạ Tam gia đã nhìn về phía Tạ Ngọc Uyên, hai chú cháu trao đổi ánh nhìn, trong lòng đều ngầm hiểu, với trận thế này, hẳn là chuẩn bị chia nhà.
Cố thị mòn mỏi mong đợi ngày này từ lâu, khóe mắt ánh lên niềm vui khó giấu. Nếu không vì vẻ nghiêm trọng trên mặt lão gia và phu nhân, hẳn bà ta đã cười phá lên rồi.
Tạ lão gia hắng giọng vài cái, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay gọi các ngươi tới đây không vì chuyện gì khác, mà để chia nhà.”
Vừa dứt lời, Tạ lão phu nhân lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, nói tiếp: “Câu xưa nói, cha nương còn, không chia nhà. Nhưng chia nhà cũng có cái tốt, không chia cũng có cái hay. Nay ta với lão gia đã lớn tuổi, sức khỏe cũng yếu dần, Đại gia, Nhị gia đều đã đến tuổi trung niên, giờ là lúc nên chia nhà chia của.”
Câu nói rơi xuống, trong đại sảnh lặng như tờ, gần như không ai nghe rõ tiếng thở.
Tạ lão gia liếc nhìn chính thất, cất giọng gọi: “Đại nhi tử!”
“Phụ thân!” Tạ Đại gia vội vàng đứng lên.
“Con là trưởng tử, phủ Dương Châu và một ngàn năm trăm mẫu ruộng tổ, hai mươi bốn cửa hàng, bốn thôn trang, và mọi vật dụng trong kho đều do con thừa hưởng. Mỗi năm tiền thuê đất tổ sẽ được chia đều cho hai huynh đệ.”
Tạ Đại gia nghe mà choáng váng, hai ông bà già gần như đã giao một nửa gia sản Tạ phủ vào tay hắn.
“Ta và nương con sẽ ở cùng đại phòng, sau này đại phòng lo chuyện dưỡng lão và hậu sự cho chúng ta.”
Chỉ là dưỡng lão lo hậu sự thôi mà, đây vốn là trách nhiệm của đại phòng.
Cố thị nghe được nhị phòng chỉ nhận được một ít tài sản, niềm vui tràn đầy trên khuôn mặt, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt lạnh như kiếm của Tạ lão gia, bà chợt sợ hãi cúi đầu, tay ôm ngực bối rối.
“Chờ đến khi hai ta trăm năm, thì những thứ đó sẽ thuộc về các ngươi.”
Gì cơ, trăm năm ư?
Nụ cười của Cố thị cứng lại ngay trên mặt.
“Nhị nhi tử!”
“Phụ thân, nhi tử có mặt.”
Tạ lão gia nhìn đứa con trai thứ hai một chút: "Con là đích thứ tử, căn nhà ở Kinh thành thuộc về con, ngoài ra, con sẽ thừa hưởng của hồi môn của nương con.”
Tạ Nhị gia ngẫm nghĩ, tuy phủ Kinh thành không lớn bằng ở Dương Châu, nhưng giá trị cao. Của hồi môn của nương, tích lũy bao năm cũng không ít, dù không bằng đại phòng nhưng cũng khá ổn.
Tạ lão gia ho khan vài cái: "Sổ bạc công còn lại bốn vạn lượng, đại phòng và nhị phòng mỗi phòng một vạn, còn hai vạn giữ lại để Nhị thiếu gia lấy vợ. Hôn sự của ba cô nương chưa xuất giá sẽ do phụ mẫu chúng tự lo liệu, công quỹ không bỏ thêm tiền.”
Cố thị nghe vậy, tim đập liên hồi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tạ Tam gia. Lão gia từ đầu đến cuối không nhắc đến tam phòng, chẳng lẽ không định chia phần nào?
“Tam nhi tử?”
Cuối cùng, Tạ lão gia cũng nhắc đến tiểu nhi tử.
Tiểu nhi tử không chút khách sáo, hỏi thẳng: “Phụ thân định chia cho ta những gì?”
“Ngươi là thứ xuất, con cháu thứ xuất không có quyền thừa kế gia nghiệp. Nhưng dù sao ngươi cũng là con của ta, ta để lại cho ngươi ba ngàn lượng bạc riêng, ngươi ra ngoài sống riêng đi.”
Tạ Ngọc Uyên suýt phun hết ngụm trà trong miệng.
Ba ngàn lượng, chẳng khác nào bố thí cho ăn mày!
Nàng liếc nhìn Tạ lão phu nhân, quả nhiên, trên mặt lão phu nhân hiện lên nét cười mỉa mai.
Mặt Tạ Tam gia đỏ bừng vì giận.
Ban đầu, hắn chỉ định lấy năm ngàn lượng mua một biệt viện, ngoài ra không đòi hỏi gì thêm. Ai ngờ hắn bây giờ chẳng bằng cả một đứa cháu thứ xuất!
“Lão gia đã phân biệt đích, thứ rõ ràng như vậy, nhi tử không có lời nào để nói. Ai bảo ta không được sinh ra từ bụng chính thất. Nhưng có một điều ta muốn tranh luận với phụ thân.”
“Ngươi muốn tranh luận điều gì?”
“Đại tiểu thư kết hôn, công quỹ xuất ra một vạn lượng làm của hồi môn. Trong phủ có bốn vị tiểu thư, dù là đích hay thứ, tất nhiên đích nữ nhị phòng A Uyên của ta, hồi môn cũng phải theo lệ của Đại tiểu thư, một đồng cũng không thể thiếu.”
Tạ Ngọc Uyên nhìn gương mặt căng thẳng của tam thúc, trong lòng thầm thở dài.
Tam thúc à tam thúc, người vì ta mà lên tiếng làm gì?
Khi lão gia nói “Hôn sự của ba cô nương chưa xuất giá sẽ do phụ mẫu tự lo liệu, công quỹ không bỏ thêm tiền”
Lúc ấy, nàng đã nghe ra ý tứ, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho nàng.
Đại phòng chỉ còn mỗi Nhị tỷ chưa xuất giá, dù thế nào, Đại bá mẫu cũng sẽ không bạc đãi một đứa con gái thứ xuất như nhị tỷ, chắc chắn sẽ chuẩn bị một của hồi môn đủ đầy.
Của hồi môn của Tạ Ngọc My, Thiệu di nương đã chuẩn bị từ lâu, lão phu nhân cũng âm thầm trợ giúp.
Chỉ còn lại mình nàng.
Ngày trước, nàng đã đòi lại của hồi môn của nương từ Tạ phủ, sau đó đem dâng hết cho quốc gia, giờ đây bọn họ chỉ chờ cơ hội đánh vào mặt nàng.
Nhìn đi, chính ngươi muốn dâng của hồi môn, giờ tay trắng, trách ai?
Quả nhiên, Tạ lão gia đập mạnh bàn, nói: “Ai bảo Cao thị đem của hồi môn dâng cho quốc khố? Còn nữa, chuyện của cháu gái ngươi để cha nương nó quyết định, không đến lượt ngươi xen vào.”