Tạ Ngọc Uyên không chịu nổi, nhìn đôi mắt sâu hun hút như mực của hắn, giận dỗi bảo: "Nhắm mắt lại!"
Lý Cẩm Dạ vốn định nói "Trước đây ngươi đâu có nhiều yêu cầu thế này" nhưng miệng vẫn ngậm quả mơ, với tư cách hoàng tử, phép tắc “ăn không nói, ngủ không nói” đã ngấm vào hắn, nên đành nuốt lời, từ từ nhắm mắt lại.
Tạ Ngọc Uyên thở phào nhẹ nhõm, đối diện với đôi mắt kia, nàng thật sự không dám ra tay.
Mũi kim đầu tiên cắm xuống, tay nàng hơi run.
Không hiểu sao, đối diện với hắn, tay nàng dường như trở nên vụng về.
Sau vài mũi kim, nàng dần lấy lại cảm giác, kim châm xuống càng lúc càng nhanh, các huyệt vị như đã in sâu trong trí nhớ.
Lý Cẩm Dạ lúc này mới thực sự cảm thấy khó chịu.
Đôi tay nàng ấm áp, đi đến đâu như một luồng nhiệt, lan tỏa khắp cơ thể lạnh buốt của hắn.
Cơ thể ấm dần lên, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, và vào khoảnh khắc gần như mất đi ý thức, hắn khe khẽ thì thầm: “A Uyên, cực khổ cho nàng rồi.”
Tạ Ngọc Uyên chẳng nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy đôi môi hắn mấp máy vài lần. Kim châm cuối cùng được đặt xuống, toàn thân nàng như vừa bước ra từ dòng nước.
Vừa rồi tắm cũng như không.
Nàng nghỉ ngơi một chút, dọn dẹp đồ đạc rồi kéo cửa phòng ra.
“Gia, ngài thế nào rồi?” Thanh Sơn cực kỳ lo lắng.
“Ngủ rồi.”
“Ngủ rồi sao?”
Thanh Sơn thoáng sững sờ rồi lại nhẹ nhõm như thoát khỏi kiếp nạn: "Cuối cùng... cũng ngủ được rồi.”
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày: "Thế nào, hắn bị mất ngủ sao?”
Thanh Sơn chợt nhận ra mình lỡ lời, vội tránh ánh mắt Tạ Ngọc Uyên: "Thỉnh thoảng... có lẽ vậy.”
“Tạ tiểu thư, phiền nàng ở lại trông chừng gia nhà ta, ngoài kia bao nhiêu chuyện, chẳng bao lâu nữa sẽ có người từ Kinh Thành tới, ta phải...”
“Ta...”
Tạ Ngọc Uyên mới thốt lên một chữ, bèn nhướng mày, liếc Thanh Sơn một cái: "Được rồi.”
Ánh mắt nàng mang đầy hàm ý khiến Thanh Sơn cũng phải chột dạ.
...
Trở lại phòng.
Tạ Ngọc Uyên chẳng có việc gì làm, chỉ đứng bên cửa sổ, lòng trào dâng bao ý nghĩ. Thứ nàng nghĩ đến nhiều nhất là liệu màn kịch do hắn dựng lên này, có phải để giành ngôi hay không?
“Hàn tiên sinh, An Vương Lý Cẩm Dạ trong cuộc tranh đoạt ngai vàng lần này, có bao nhiêu phần thắng?”
“Không có phần nào.”
“Tại sao?”
“Rất đơn giản, do xuất thân của hắn. Mẫu thân của An Vương là công chúa tộc Bắc Địch, dẫu có yêu thương cách mấy, huyết thống vẫn không phải chính thống, hoàng thượng sao có thể để hắn ngồi lên ngôi báu?”
“Hàn tiên sinh, thế nào là chính thống, thế nào là dị tộc? Ngày xưa người Hán trị vì, được xem là chính thống; sau này Thái Tổ cướp lấy thiên hạ, người Hán trở thành dị tộc, tiên sinh à, đây là cái lý gì vậy?”
“Tam tiểu thư... lời này tuyệt đối không thể nói, nói ra là mất đầu đó.”
“Hàn tiên sinh, nếu An Vương nhất quyết ngồi lên ngôi báu này thì sao?”
“Tam tiểu thư... một khi đã dính vào hai chữ ‘nhất quyết,’ thì đã là trắc trở muôn phần. Người sống có lúc chết, phú quý có lúc tàn, tòa đại điện sẽ có lúc sụp đổ, tất cả đều là ảo ảnh, là ảo cảnh, là gió lạnh không tín, là trăng gió vô tâm, là hoa trong gương, là trăng dưới nước, cũng là... một giấc mộng Hoàng Lương* mà thôi!”
*Ý nói đời người như giấc mộng huyễn, không gì là thật
Tạ Ngọc Uyên quay người lại, nhìn người đang ngủ say trên giường, khẽ thở dài: "Biết rõ là một giấc mộng hoàng lương, ngươi vẫn cố chấp như vậy sao?”
Dứt lời, đột nhiên Lý Cẩm Dạ bất an cựa mình, kế đó, cơ thể hắn căng thẳng, tay chân cào cấu khiến giường kêu lên cộc cộc.
Tạ Ngọc Uyên hoảng hốt, vội bước tới, thấy hắn nhắm chặt mắt, môi tím tái, khuôn mặt méo mó, loáng thoáng hiện rõ sự sợ hãi và căm hận.
Đây là gặp ác mộng ư?
Tạ Ngọc Uyên thoáng bối rối, lo lắng một lúc rồi chỉ biết đưa tay, từ từ nắm lấy tay hắn.
Bất chợt, bàn tay Lý Cẩm Dạ lật lại, giữ chặt lấy tay nàng trong lòng bàn tay hắn.
Nàng giật mình hít sâu một hơi, lòng bàn tay lạnh ngắt của hắn đổ đầy mồ hôi.
“Chẳng lẽ là mơ thấy chiến đấu sinh tử sao?”
Tạ Ngọc Uyên cố gắng rút tay lại vài lần không thành, đành đỏ mặt càu nhàu vài câu, ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào giường chợp mắt.
Không biết bao lâu sau, Lý Cẩm Dạ bất chợt mở mắt.
Vừa rồi hắn mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ là cảnh giết chóc triền miên, nhưng nơi chóp mũi thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, lờ mờ khiến hắn hiểu ra đây chỉ là mơ, những tiếng thét gào và khóc than dường như cách hắn một tầng xa xăm.
Đối với hắn, đây đã là một giấc ngủ an lành hiếm hoi.
Đột nhiên, tay cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Lý Cẩm Dạ cúi đầu, mặt thoáng chút bối rối, vội vàng buông tay nàng ra.
Ánh mắt hướng lên, nàng đang tựa đầu vào thành giường, dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang vẻ đẹp nửa sáng nửa tối.
Nhìn xuống chút nữa...
Là đôi môi mềm mại, đỏ hồng...
Đôi mắt Lý Cẩm Dạ thoáng sâu thẳm, vội vã dời ánh nhìn, ho khan vài tiếng.
Tạ Ngọc Uyên giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng nhìn quanh, cúi đầu, thấy hắn đã tỉnh, nàng liếc qua sắc mặt hắn, hỏi một câu hai ý: “Không sao chứ?”
Lý Cẩm Dạ lạnh lùng nói: “Không sao, có thể nhổ kim được rồi chứ?”
“Ồ, nhổ ngay đây.”
Tạ Ngọc Uyên vội vàng nhổ kim, sau đó ba ngón tay đặt nhẹ lên cổ tay hắn, chau mày chẩn mạch một chút.
“Thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?” Tạ Ngọc Uyên trừng mắt nhìn hắn: "Ta là người, không phải thần. Dẫu là thần tiên, một lần châm cứu cũng không thể hiệu quả ngay. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước.”
“Được!” Lý Cẩm Dạ gật đầu, vẻ lạnh lùng không đổi.
“Đừng để vết thương dính nước, ngày mai ta sẽ đến thay thuốc.”
Tạ Ngọc Uyên vừa bước đến cửa, định mở ra thì đột nhiên có người từ ngoài đẩy cửa vào. Thanh Sơn lo lắng nói: “Gia, người từ Kinh Thành đã đến, là Vương Thái y và Thượng thư Hộ Bộ, Chu Khải Hằng.”
Sắc mặt Tạ Ngọc Uyên thay đổi đột ngột. Thượng thư Hộ Bộ là quan lớn nhất phẩm, hẳn là phụng chỉ đến điều tra.
Kỳ lạ thật, việc điều tra lẽ ra là của Hình bộ, sao lại liên quan đến Hộ Bộ? Mặc kệ đi, phải lập tức rời đi thôi.
Tạ Ngọc Uyên định chạy ra ngoài thì bị Thanh Sơn chặn lại: "Tam tiểu thư, không kịp rồi, người đã vào đến đây, mau trốn đi.”
Trốn? Trốn ở đâu?
Tạ Ngọc Uyên thoáng bối rối.
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn bóng lưng nàng, tay gõ nhẹ lên giường vài cái rồi nói: “Phía sau bình phong.”
Tạ Ngọc Uyên có vẻ không hài lòng với ý tưởng của hắn, nhưng vẫn lập tức nép mình sau bình phong.
Vừa đứng vững, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân tiến đến.
Tạ Ngọc Uyên nín thở, cố giữ mình cứng đơ như một khúc gỗ.
Lý Cẩm Dạ chậm rãi ngồi dậy, thu vẻ sắc lạnh trên mặt lại, thay bằng nụ cười lười biếng.
Phái Chu Khải Hằng đến... lão hoàng đế thật sự xem trọng hắn!
“Hạ quan bái kiến Vương gia.”
Chu Khải Hằng cung kính cúi chào: "Vương gia kinh sợ rồi. Đây là Vương thái y của Thái y viện, y thuật cao minh, xin để ông ấy xem qua tình trạng của ngài.”
Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu nhìn, gật đầu.
Vương thái y cúi mình tiến tới, tháo lớp băng trên vết thương ra, xem xét kỹ lưỡng rồi thở dài: “Vết thương này rất sâu, kẻ ám sát chắc dùng đao sắc lắm.”
“Là dao găm.”
Vương thái y vội sửa lại: “Phải, phải, hạ quan lỡ lời, là dao găm.”
Chu Khải Hằng nghe vậy, ánh mắt chợt lạnh lẽo.