Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 217

 
Tạ Ngọc Uyên suýt khóc: "Gì mà không về được? Là Nhị Khánh bảo ta ở cạnh phòng ngươi, còn vàng cũng là hắn đưa cho ta.”

“Lại đây.” Lý Cẩm Dạ vẫy tay.

“Làm gì?”

“Đứng ở đó.”

Tạ Ngọc Uyên ngơ ngác bước tới, Lý Cẩm Dạ ôm vết thương chầm chậm tiến về phía sau bình phong: "Cúi xuống, ngẩng đầu, thấy gì không?”

Tạ Ngọc Uyên siết chặt nắm tay.

Nàng thấy một đôi giày của nam nhân.

Lý Cẩm Dạ từ sau bình phong bước ra: "Ta là một vương gia sống phóng túng, bị thương cũng chẳng an phận, lại còn giấu một nữ nhân trong phòng. Tạ Ngọc Uyên, ta với nàng chỉ còn cách thuận theo lối này mà thôi.”

Từ thân phận tiểu hòa thượng trở thành nha đầu hầu giường sao?

Bị gán cho một lý do nặng nề đến vậy, Tạ Ngọc Uyên nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Việc khám bệnh chỉ là một chuyện; còn ở chung phòng với bệnh nhân, nếu để người ngoài biết, thì cả đời nàng sẽ chẳng thể nào lấy chồng nữa.

Suy nghĩ chốc lát, nàng đành thở dài, chấp nhận: “Vậy tối nay ta ngủ ở đâu?”

Lý Cẩm Dạ chỉ tay về phía giường.

“Ngươi ngủ đâu?”

Lý Cẩm Dạ lại chỉ vào chiếc ghế gỗ lê.

Đôi vai thẳng tắp của Tạ Ngọc Uyên chợt rũ xuống. Người khỏe như nàng chiếm lấy giường, để một người bệnh ngồi cả đêm sao?

Nàng đỏ mặt: "Ngươi mặc áo vào trước đi, đêm xuống hơi lạnh rồi.”

Lý Cẩm Dạ mỉm cười.

Tiểu nha đầu nay đã lớn, dần có chút ngượng ngùng và đáng yêu, không còn là cô nàng cứng cỏi, ngang ngạnh chốn thôn quê nữa.

Hắn cầm chiếc áo khoác ngoài, khoác hờ trên vai, bước đến bàn: "Ngươi cứ ngủ trước, ta còn có việc cần làm.”

Tạ Ngọc Uyên chần chừ, không biết hắn thật sự bận rộn hay chỉ muốn an ủi nàng.

Nhưng Lý Cẩm Dạ đã ngồi xuống bàn, cầm bút trong tay.

Tạ Ngọc Uyên thấy vẻ mặt hắn trầm tư, dường như đang suy tính quốc sự, môi nàng hơi mấp máy rồi lại thôi, đành nằm xuống giường.

Vừa đặt lưng, nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong màn, trên gối, chăn mỏng... đâu đâu cũng thoang thoảng hương long diên của hắn.

Mùi hương này lại cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến lòng nàng rối bời, không tài nào chợp mắt.

Tạ Ngọc Uyên trở mình, ngồi dậy.

Lý Cẩm Dạ ngừng bút, ngước lên: "Không ngủ được à?”

“Ta lạ giường.” Tạ Ngọc Uyên vén lọn tóc bên tai.

“Qua đây, viết vài chữ cho ta xem nào.” Lý Cẩm Dạ hiếm hoi lộ vẻ dịu dàng, giữa chân mày thoáng một nét trầm tĩnh, nho nhã.

Tạ Ngọc Uyên chưa từng thấy gương mặt hắn hiền hòa như vậy.

Trong ký ức của nàng, Lý Cẩm Dạ vốn là người lạnh nhạt, dù trong lòng có chút ấm áp cũng chẳng bao giờ biểu lộ ra ngoài.

“Không dám qua đây, sợ viết xấu như gà bới à?”

Hừ! Không cần phải châm chọc người ta như vậy chứ.

Tạ Ngọc Uyên chẳng nói gì, bước tới, cầm bút trong tay hắn, rồi viết nhanh một chữ “Tạ” trên tờ giấy tuyên thành.

Kiếp trước, để lấy lòng Tạ Nhị gia, nàng đã phải bỏ công luyện chữ khá nhiều, kiếp này tuy không tiếp tục luyện nhưng tay vẫn còn cảm giác.

“Chữ này, học từ ai thế?”

“Không có thầy, chỉ tự luyện theo mẫu thôi.”

“Nền tảng khá đấy, tiếc là tay còn cứng, nét bút chưa uyển chuyển.”

Lý Cẩm Dạ không nói thêm, bèn vươn tay giữ lấy cổ tay nàng, hướng dẫn nàng viết lại chữ “Tạ” trên giấy.

“Người ta bảo chữ thể hiện tính cách con người, chữ của ngươi trông tưởng như ôn hòa, nhưng tiềm ẩn sự sắc bén, phải mài mòn, mài nhẵn, thậm chí mài cho mờ nhạt mới đúng.”

Hắn từ phía sau nghiêng người tới, mùi thuốc thoang thoảng trên người xộc vào, khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, trong khi những ngón tay vẫn lạnh băng.

Tạ Ngọc Uyên thấy như mình bị xẻ làm đôi, một nửa bị nung trên lửa, một nửa ngâm trong nước đá, không dám cử động.

Trong cơn mơ màng, nàng dường như quay lại trên nóc nhà của Tạ phủ ở Dương Châu.

Phía trên là một vầng trăng sáng, bên cạnh là một Lý Cẩm Dạ thanh tao như gió, nàng bị kẹt giữa, chẳng thể nhúc nhích.

Viết xong một chữ, nàng lập tức buông bút, lập tức leo lên giường, thở phào nhẹ nhõm.

Lý Cẩm Dạ quay đầu nhìn nàng một cái, rồi ngồi xuống, viết thêm hai chữ “Ngọc Uyên” sau chữ “Tạ”.

...

Trong phòng khách khác, Chu Khải Hằng và Vương thái y, một người ngồi, một người đứng.

“Thương thế của An Vương thế nào?”

“Bẩm đại nhân, không vấn đề gì, đúng là vết thương do dao gây ra, rất sâu.” Vương thái y đáp nhỏ.

Chu Khải Hằng gật đầu.

Vừa nãy hắn đã hỏi kỹ quá trình ám sát từ Trình Thống lĩnh, quá trình nghe cũng không có vấn đề gì. Xem ra mọi chuyện đều là thật.

“Chu đại nhân, tuy thương thế của An Vương không có vấn đề, nhưng bên trong lại có vấn đề lớn, mạch của ngài ấy cực âm, cực hàn, lại rối loạn.”

Chu Khải Hằng hơi giật mình: “Điều này có nghĩa là gì?”

Vương thái y hạ giọng, chỉ đủ để hai người nghe: “Có nghĩa là không còn bao lâu nữa.”

“Gì cơ?”

“Trên người ngài ấy có độc, chất độc chưa được giải hết, tích tụ lâu ngày đã lan vào tứ kinh bát mạch.”

Chu Khải Hằng cảm thấy thái dương giật giật.

Năm xưa, trước trận đại chiến với Bắc Địch Bồ Loại, hoàng thượng đã do dự rất lâu về việc có triệu hồi Lý Cẩm Dạ hay không. Cuối cùng, vì đại cục, đành từ bỏ việc triệu hồi, tránh để lộ sơ hở.

Đêm trước trận chiến, mật thám Thiên Triều lẻn vào Bồ Loại, bỏ độc vào giếng nước… chỉ e khi ấy Lý Cẩm Dạ đã vô tình uống phải nước trong giếng và trúng độc.

Nhưng không đúng!

Năm năm trước, khi An Vương trở về triều, trông thân thể hắn chẳng có dấu hiệu gì bất thường, khỏe mạnh, sinh động, chẳng lẽ… hắn cố tình giấu diếm?

Nghĩ đến đây, Chu Khải Hằng không ngồi yên được, chỉ muốn chạy về Kinh ngay trong đêm để tâu lên hoàng thượng.

Nếu thật sự là mệnh không dài, thì những câu nói bóng gió vừa rồi của hắn quả thật rất ngu xuẩn.

Một hoàng tử chẳng còn sống bao lâu nữa thì còn gì để tranh, mỗi ngày ăn ngon, uống sướng, vui vẻ là đủ rồi.

Bất chợt, trong đầu hắn hiện lên đôi giày thêu sau bình phong, rồi nghĩ đến phong cách phóng túng của An Vương trong mấy năm gần đây...

Chu Khải Hằng vỗ đùi cái đét, mặt tràn ngập hối hận.

An Vương những năm qua chẳng phải chỉ là ăn ngon, uống rượu, vui chơi sao, đâu có chút ý định tranh ngôi gì.

Ôi trời, đúng là khổ công nhầm chỗ!

“Người đâu!”

“Đại nhân, có gì sai bảo?”

“Ta có một phong mật thư, ngươi lập tức quay về Kinh, trình lên hoàng thượng.”

“Dạ.”

Chu Khải Hằng trầm mặt: “Vương thái y, ngài về phòng trước đi.”

Vương thái y ngớ người, sao tự dưng lại phải về phòng? Ông còn chưa kịp nói hết lời khen ngợi nữa mà!

Đúng rồi, không chừng Chu đại nhân chuẩn bị viết mật thư, có khi là muốn mật báo với hoàng thượng nữa chứ!

...

Đêm đã khuya.

Ngoài kia, tiếng mèo hoang kêu vang không ngớt.

Lý Cẩm Dạ bước chầm chậm tới bên giường, tay nhanh như chớp điểm mấy huyệt đạo của Tạ Ngọc Uyên, rồi nhẹ nhàng buông rèm xuống.

Cửa phòng khẽ mở, Thanh Sơn lách mình vào.

“Gia, sau khi Chu đại nhân rời khỏi phòng ngài, ông ấy đã nói chuyện riêng với Trình Thống lĩnh một lúc, sau đó lại trò chuyện với Vương thái y. Vương thái y trở về phòng không lâu, ám vệ của Chu đại nhân đã lập tức rời khách đ**m. Tiểu nhân âm thầm theo dõi một đoạn, thấy bọn họ đi về hướng Kinh thành.”

Lý Cẩm Dạ nhìn Thanh Sơn, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc lạnh chứa đầy sát ý.

Thanh Sơn chợt nghẹn lại: "Gia, chẳng lẽ là bị phát hiện rồi sao?” 

 
Bình Luận (0)
Comment