Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 300

 
Trước đó là gì?

Trương Hư Hoài và Tô Trường Sam cùng lúc biến sắc, nhưng hai người đều là người già dặn, biết rõ nặng nhẹ, không nói lời nào.

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: "Trước đó không nhận, giờ tất nhiên cũng không. Vương phi trong phủ chắc sẽ thích, chi bằng vương gia đem về tặng nàng ấy, Ngọc Uyên cảm tạ lòng tốt của vương gia!"

"Cao Ngọc Uyên, gan ngươi lớn thật đấy!"

"Đúng là không nhỏ!" Cao Ngọc Uyên bình thản đáp.

Trên mặt Lý Cẩm An hiện lên chút tức giận: "Trên đời này người dám từ chối đồ của bổn vương, không nhiều."

Cao Ngọc Uyên nhìn thẳng vào hắn: "Chỉ là cái mạng rẻ tiền, có gì đâu phải sợ?"

"Quả là không sợ chết!" Lý Cẩm An cười lớn.

Trương Hư Hoài thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đồ đệ của mình, bèn đứng dậy chắn trước mặt đồ đệ, nửa cười nửa không: "Vương gia là con của thiên tử, sao lại phải tức giận với một tiểu nha đầu. Nào nào, để Hư Hoài kính vương gia một chén."

"Ngươi là cái thá gì, cũng xứng kính rượu bổn vương sao."

Lý Cẩm An là con trưởng, từ nhỏ đã được cưng chiều, vốn luôn kiêu ngạo. Những năm qua vì muốn lấy lòng hoàng đế mà phải chịu đựng, giờ hoàng đế càng ngày càng ghét hắn, hắn cũng chẳng buồn giả vờ nữa.

Hôm nay uống vài ly, càng không kiêng dè.

Trương Hư Hoài bị sỉ nhục, mặt đỏ bừng.

Tô Trường Sam thấy tình thế không ổn, vội nháy mắt với Cao Ngọc Uyên: "Ồ, chẳng phải chỉ là một chiếc hoa đăng thôi sao, Cao Ngọc Uyên, nhanh nhận lấy đi, để ta khỏi phải chen chúc mà mua cho ngươi."

Cao Ngọc Uyên không màng bản thân, nhưng hôm nay có sư phụ ở đây, đành phải nhẫn nhịn: "Mấy thứ tầm thường như đèn thỏ đèn hổ đó ta không cần."

Tên người hầu áo xanh lanh lợi nói: "Tiểu thư, là đèn hoa sen, xin hãy nhận lấy."

Vệ Ôn bèn nhận lấy, Cao Ngọc Uyên tiến lên: "Đa tạ vương gia."

Lý Cẩm An đắc ý nheo mắt, ngón tay chỉ vào không khí trước mặt: "Người vẫn nên biết điều một chút!"

Cao Ngọc Uyên không nói gì, cúi đầu, run vai.

...

Sau sự việc này, rượu ngon, đèn đẹp cũng không còn hứng thú để xem nữa.

Cao Ngọc Uyên ngồi thêm một lát, rồi kéo Tam thúc rời đi.

Hai người vừa đi, hai người còn lại trong phòng lập tức biến sắc.

Trương Hư Hoài bình thường hay cà lơ phất phơ, nhưng lúc cần đầu óc vẫn rất tỉnh táo: "Ta thấy Lý Cẩm An cố ý đến để cho chúng ta một bài học."

Tô Trường Sam thở dài: "Chọc giận hắn quá rồi, coi như đã hoàn toàn trở mặt."

Trương Hư Hoài: "Nha đầu kia bị lôi ra làm bia đỡ đạn, có hơi tội nghiệp. Ta nhìn ra, Lý Cẩm An có chút ý với nó."

Tô Trường Sam hối hận: "Tất cả là tại ta, ta không nên gọi nàng ra ngoài."

Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài, thực ra trong lòng họ đều hiểu, không có lần này, cũng sẽ có lần khác.

...

Trên xe ngựa.

Tạ Dịch Vi lo lắng nhìn cháu gái, muốn nói lại thôi.

Ban đầu Cao Ngọc Uyên không để ý đến ông, đợi đến khi ông thở dài ba lần, nàng mới ngẩng lên cười: "Tam thúc, có gì phải lo lắng, dù sao ta cũng đang trong thời gian chịu tang, ba năm tang qua đi, liệu Bình Vương có còn nhớ ta là ai không?"

Tạ Dịch Vi thấy ánh mắt nàng sáng ngời, thì nửa tin nửa ngờ.

"Nói gì thì nói, chẳng phải còn có người đó sao, hắn muốn đoạt thiên hạ, hòn đá chắn đường như Bình Vương này tất nhiên sẽ phải dọn đi, hắn chẳng kiêu ngạo được lâu đâu."

Nghe vậy, Tạ Dịch Vi mới thật sự tin: "Cũng phải, cũng phải!"

Hai chú cháu trở về phủ, Cao Ngọc Uyên thay quần áo, ngước nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, lòng lại lo lắng.

Hắn đã đi nửa tháng, nếu đi nhanh chắc đã đến Lưỡng Quảng, hai tháng trở về, giờ này có lẽ đang bận rộn, không biết liệu có thời gian dừng lại ngắm trăng, nghĩ về người nơi kinh thành không.

Nghĩ tới đây, hai má nàng ửng hồng.

Cảm xúc này thật lạ lùng, mỗi khi nghĩ đến hình ảnh của hắn, từng chi tiết như đã khắc sâu vào linh hồn, đúng như người ta nói "nhập cốt tương tư", quả là không sai!

Chết mất thôi!

...

Ngắm trăng đối với Lý Cẩm Dạ đúng là chuyện xa xôi.

Đoạn đường này hắn đi vội vã, ngựa không dừng vó, đi mười ngày liền mới đến Lưỡng Quảng. Ngoài thị vệ thân cận, còn có tám mươi thị vệ Thần Cơ Doanh do hoàng đế chỉ định.

Nói cho cùng, cái gọi là "bạo động Lưỡng Quảng" ban đầu chỉ là nhóm dân đói khổ, không sống nổi, tay cầm những món binh khí cũ kỹ vùng lên. Nhìn thì đông đảo, nhưng thực chất chỉ là đám ô hợp mà thôi.

Nhưng đến sau này, khi bị người có ý xấu xúi giục, tính chất dần dần thay đổi, cuối cùng trở thành hành động phản đối triều đình đương thời, phục hưng triều đại trước.

Người Hán ở Lưỡng Quảng, nhiều người vẫn giữ thói quen sống của triều đại trước, vì thế mà một tiếng gọi có trăm ngươi hưởng ửng.

Lý Cẩm Dạ đi ngày đi đêm, khi tới nơi thì bạo động đã như lửa cháy, bắt đầu lan ra khắp nơi.

Tổng đốc Lưỡng Quảng Trình Đức Long cũng không phải là hạng nhát gan chỉ biết tham ô, đích thân dẫn binh trấn áp, thấy một giết một, thấy hai giết hai, tuyệt đối không nương tay.

Trong lòng hắn biết rõ, những việc mình làm, nếu bị người ta lôi ra ánh sáng, thì có chém đầu ngàn lần cũng không đủ.

Ban đầu hắn nghĩ trước khi An Vương đến có thể trấn áp được bạo động, nào ngờ vì thủ đoạn quá tàn nhẫn, lại khiến cho dân chúng liều mạng chống trả.

Mà trời đất như cố tình trêu ngươi, trởi cứ rét căm căm, tuyết thì liên tục rơi. Sau mấy trận tuyết lớn, dưới đất lại có thêm không biết bao nhiêu thi thể vô danh, đếm không xuể.

Trước khi Lý Cẩm Dạ đến, Trình Đức Long đã sớm nhận được tin mật từ kinh thành, nói cho hắn rằng An Vương là người phe mình, bảo hắn phải làm việc bớt ồn ào, bằng mọi giá cũng phải phối hợp với người ta để điều tra rõ ràng.

Trình Đức Long nhận được tin, như nhận được linh đan giữ mạng, thở phào một hơi dài. Để nghênh tiếp An Vương, hắn khẩn cấp điều động mấy nghìn người, trong vài ngày đã xây lên một phủ đệ trải sàn địa long.

Ngay cả Lý Cẩm Dạ đã quen nhìn những cảnh xa hoa trong kinh thành, cũng không khỏi hít sâu một hơi. Mẹ kiếp, xi măng trên tường còn chưa khô kia mà!

Ngươi như vậy mà còn giữ mạng….

Lý Cẩm Dạ cười nhạt không nói gì, người khổ vẫn là dân chúng.

Trình Đức Long dẫn các quan viên Lưỡng Quảng ra nghênh tiếp, mọi người hành đại lễ, Lý Cẩm Dạ chỉ nói một câu "Thánh thể an khang", chuyện lễ nghi rườm rà mới xem như chấm dứt.

Vào bên trong, nói chuyện chưa được nửa chung trà đã có người báo nơi nào đó lại bạo động, Trình Đức Long sợ đến toát mồ hôi hột, quỳ trước mặt An Vương, nửa lời cũng không dám thốt.

Lý Cẩm Dạ nói một câu "Đều là lũ loạn thần tặc tử", rồi đích thân đỡ hắn dậy, lệnh cho hắn dẫn người đi trấn áp, Trình phó thống lĩnh theo cùng.

Trình Đức Long thấy trên mặt hắn không có ý trách móc, bèn nghĩ lời của Phúc Vương không sai, lập tức dẫn binh xuất phát, cũng không dám làm phách, chỉ để Trình thống lĩnh làm tiên phong.

Lý Cẩm Dạ dùng chút cháo trắng rau dưa xong, lại trò chuyện riêng với các quan viên địa phương, suốt cả một đêm, trong lòng đã rõ ràng về mọi chuyện ở Lưỡng Quảng.

Đuổi quan viên đi, Lý Cẩm Dạ bàn bạc cùng Hàn Bách Xuyên.

Hàn tiên sinh vuốt râu nói: "Vương gia không thể không nể mặt Phúc Vương, vậy nên nhất định phải giữ Trình Đức Long lại, nhưng phía Hoàng thượng, phía dân chúng e là khó ăn nói."

Lý Cẩm Dạ hiểu rõ, việc phải làm, người phải giữ, nắm vững chừng mực là một vấn đề khó.

"Theo lão phu thấy, người trong danh sách chỉ giữ lại vài người là đủ, không giết gà, sao dọa được khỉ?"

Vẻ mặt Lý Cẩm Dạ dửng dưng, điều hắn muốn đâu chỉ có bấy nhiêu.

"Tiên sinh, gà phải giết, khỉ phải dọa, việc phải hoàn thành, thể diện của Phúc Vương cũng phải nể, nhưng tên Trình Đức Long này… ta nhất định phải giết!!" 

 
Bình Luận (0)
Comment