Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 318

 
Giọng nói vang dội, khí thế mạnh mẽ, Lý Cẩm Dạ không hiểu sao lại thấy người này không hề tầm thường, trên người hắn toát ra một luồng sát khí.

Loại sát khí này, hắn từng thấy ở hai cậu và ông ngoại mình, đó là loại sát khí chỉ có được khi đã trải qua vô số lần đối mặt với cái chết.

"Không cần đa lễ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám!"

Lý Cẩm Dạ vỗ nhẹ lên vai hắn vài cái: "Thật là tuổi trẻ tài cao!"

Hách Liên Chiến chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh ép xuống đến mức hắ muốn quỳ, trong lòng mỉa mai một tiếng, vận khí từ đan điền, đứng vững như núi.

Lý Cẩm Dạ thu tay lại, nghiêng đầu, liếc nhìn Loạn Sơn đang đứng bên cạnh. Sự ăn ý sau nhiều năm chủ tớ gắn bó giúp Loạn Sơn lập tức hiểu được ý Vương gia.

Vương gia muốn điều tra xuất thân của người tên Hách Liên Chiến này.

Lợi dụng lúc không ai chú ý, Loạn Sơn lặng lẽ rời vào bóng cây.

"Vương gia, người Hồ chúng ta tính tình hoang dã, không quen ngồi yên, ngài có thể đi cùng một đoạn không?" Hách Liên Phái đề nghị.

Lý Cẩm Dạ mỉm cười, làm động tác mời.

Đám người Hung Nô nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng thực chất lại vô cùng tinh ranh, nắm rõ ý đồ của lão hoàng đế khi mời họ đến sông Khúc xem đua thuyền rồng.

Những người ngồi trong đình sông Khúc hôm nay không là hoàng thân quốc thích thì cũng là văn võ bá quan, ngày Đoan Ngọ, các thiếu nữ, phụ nhân đều ra ngoài vui chơi, lão hoàng đế chẳng muốn gả công chúa của mình đến Hung Nô, nhưng chẳng biết nghe ai mách, lại bày trò như thế này.

Đi được vài bước, Lý Cẩm Dạ nắm tay che miệng ho nhẹ vài tiếng.

Thanh Sơn hiểu ý, bèn tiến tới thì thầm vào tai hắn: "Gia yên tâm, thế tử gia đã đưa người đến đình của ngài, họ đều đã tới rồi."

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ thoáng rạng rỡ, lộ ra chút tinh thần hăng hái.

Thanh Sơn đứng gần, nhìn rõ nét mặt ấy, không khỏi thầm thở dài: Hơn mười ngày rồi, gia mới lại lộ vẻ rạng rỡ như vậy!

Hách Liên Chiến bước đi trong đám đông, ánh mắt luôn chăm chú dõi theo Lý Cẩm Dạ.

Những ngày qua, hắn nghe vô số lời khen ngợi từ miệng mọi người về người này, nhưng chỉ khi thực sự gặp mới thấy tất cả những từ ngữ đó đều không đủ để miêu tả sự xuất sắc của hắn.

Hắn có đường nét gương mặt sâu sắc, đôi mắt sáng rực, thường hơi cúi xuống, khi nhìn người lại mang một vẻ lạnh lùng khó tả. Sống mũi cao thẳng, nhưng đôi môi lại mỏng, khiến gương mặt tuấn tú ấy tự dưng thoang thoảng nét vô tình, bạc bẽo.

Hừ!

Đại Tân thiếu gì kẻ vô tình bạc bẽo.

Hách Liên Chiến thu ánh nhìn lại, dùng tay áo lau mồ hôi, giờ mới nhận ra bộ đồ Hồ tộc đã ướt đẫm, dính chặt vào người.

Thời tiết quỷ quái thật, nóng bức thế này, chẳng bằng Tây Bắc quê hắn.

...

"Này, thuyền rồng sắp bắt đầu rồi, sao ngươi không xem?"

Cao Ngọc Uyên lười chẳng muốn nhấc khăn lên: "Ôn Tương, ngươi xem thuyền rồng của ngươi, ta ngủ của ta, ngươi kệ ta đi?"

"Ai thèm quan tâm ngươi!"

Ôn Tương quay đầu hừ một tiếng: "Thuyền rồng kinh thành cũng chỉ có vậy, chẳng bằng ở quê ta. Quê ta ấy à, đàn ông đều trần mình, ai thấy cô nương nhà nào xinh đẹp thì ném túi thơm về phía ấy. Cô nương xem thuyền rồng, ai cũng đua xem mình nhận được bao nhiêu túi thơm."

Những lời này nghe có phần quen thuộc.

Cao Ngọc Uyên chợt động tâm, khó trách nàng có chút thiện cảm với cô bé này, tính cách của nàng quá giống A Cổ Lệ.

Cao Ngọc Uyên bỏ khăn xuống: "Nhớ nhà rồi hả?"

"Ai thèm nhớ cái quê cằn cỗi ấy chứ!"

Ôn Tương quay mặt, cộc cằn nói: "Chỗ đó thì có gì đáng nhớ."

Cao Ngọc Uyên đã quá quen với kiểu miệng cứng lòng mềm của nàng, vừa định an ủi vài câu, thì đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng quát: "Các ngươi là ai, ai cho phép ngồi ở đây?"

Cao Ngọc Uyên nghe giọng nói, sắc mặt thay đổi, lập tức kéo tay áo Ôn Tương, nói thật nhanh: "Một lát nữa nhớ nhịn chút, đừng gây sự."

"Tại sao?" Ôn Tương trừng mắt.

"Không có tại sao gì hết, nghe ta nói thì làm theo, không bàn cãi!" Cao Ngọc Uyên hiếm hoi cứng giọng: "Vệ Ôn, bung ô lên!"

Vệ Ôn biết rất rõ lý do tiểu thư mình muốn che ô, trước đâ ở chùa Diên Cổ, chính tay nàng đã dội một chậu nước lên họ!

Lúc này, Tạ Dịch Vi đã bước lên hành lễ: "Vị tiểu thư này, là Tô thế tử sắp xếp cho chúng ta ngồi ở đây, không biết ngươi là…"

Hồng Y cười nhạt: "Tiểu thư nhà ta họ Chu, còn Tô thế tử hay Lý thế tử gì đó chúng ta chẳng thèm quan tâm, cái đình này là của vị hôn phu tiểu thư nhà ta, biết điều thì mau rời khỏi đây!"

Ngay cả người nho nhã như Tạ Dịch Vi cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói, vội cười nhẹ: "Thì ra là Chu tiểu thư, thất lễ."

"Đã biết thất lễ, còn không mau đi, nơi này không phải chỗ cho các ngươi." Giọng nói của Hồng Y lanh lảnh, khuôn mặt ngạo mạn, ánh mắt như chỉ nhìn lên trời.

Tạ Dịch Vi lúng túng nhìn về phía Cao Ngọc Uyên đang đứng dưới ô, thấy nàng lắc đầu.

Các nha hoàn của Cao phủ cũng đều hiểu ý, thấy tiểu thư lắc đầu, họ lập tức thu dọn đồ đạc, nhưng trên mặt ai cũng lộ vẻ bất bình.

Trong lòng họ thầm nghĩ: Là vị hôn thê thì đã sao, bệnh của An Vương là tiểu thư nhà ta chữa mà!

Ôn Tương nhìn qua Chu tiểu thư, lại nhìn Cao Ngọc Uyên, nụ cười dần tắt.

Thu dọn xong, Cao Ngọc Uyên cúi đầu bước ra khỏi đình. Khi đi ngang qua, Chu Tử Ngọc cảm thấy nha hoàn cầm ô kia trông rất quen, như từng gặp ở đâu.

Chùa Diên Cổ!

Trong lòng Chu Tử Ngọc chấn động, không nói thêm lời nào, vội chạy tới giật phăng cái ô.

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Chu Tử Ngọc sửng sốt: "Cao Ngọc Uyên, thì ra là ngươi!"

Cao Ngọc Uyên lặng im một lát, cười nhạt: "Chu tiểu thư, lại gặp nhau rồi."

Lời vừa dứt, ánh mắt nàng cong lên, mang theo chút tự giễu mỉa mai. Không biết nếu Lý Cẩm Dạ thấy cảnh này, sẽ thế nào?

"Thì ra là ngươi!" Hồng Y lúc này cũng nhận ra Vệ Ôn, lòng tràn ngập căm hận.

Con nha đầu này từng dội cả chậu nước lên người nàng, khiến nàng nằm trên giường suốt ba ngày mới hồi phục. Cả đời nàng chưa từng chịu tủi hổ lớn đến thế!

Thấy kẻ thù, nàng càng thêm phẫn nộ.

Hồng Y lao tới định đánh người, Vệ Ôn nhẹ nhàng đẩy nàng ngã nhào xuống đất.

Hồng Y ngã lăn, tức giận hét lên: "Người đâu, mau đến đây! Tiểu thư bị đám khốn này bắt nạt, bắt lại, nhốt hết chúng vào ngục cho ta!"

Gia nhân Chu gia nghe thấy tiếng gọi lập tức chạy đến, vây kín mọi người lại.

Từ xa, Thẩm Dung và Thẩm dịch cũng phát hiện ra tình hình, nhanh như chớp lao đến, cùng với Vệ Ôn đứng chắn trước mặt tiểu thư.

Hồng Y từ dưới đất bò dậy, tức tối gào lên: "Bắt hết lũ tiện nhân này cho ta!"

Vệ Ôn, vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, mỉa mai, rút con dao găm từ trong áo, đưa về phía Hồng Y và lắc lắc.

"Ai không sợ chết, cứ thử qua đây. Bà đây đã lâu không làm thịt ai rồi, hôm nay phải làm một trận cho sướng tay!" 

 
Bình Luận (0)
Comment