Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 332

 
Thiệu di nương ngẩng cao ngực, nói: “Đại tẩu, không thể nói vậy, ta…”

“Chát!”

Cố thị thẳng tay tát một cái: "Người đâu, đuổi ra ngoài!”

“Họ Cố kia, ngươi dám!”

“Ngươi xem ta có gì mà không dám. Muốn chết thì ta không cản, nhưng đừng hòng kéo đại phòng ta xuống nước, cút đi!”

Nói xong, vài ma ma vạm vỡ bước vào, mỗi người nắm một bên, kéo Thiệu di nương thẳng ra ngoài.

“Họ Cố, ta không tin ngươi không động lòng, ngươi tưởng ngụy trang như cháu ngoan là chẳng ai nhận ra sao… Coi chừng có ngày ngươi gặp họa!”

“Ta nhổ vào ngươi, họ Thiệu nhà ngươi tám đời tổ tiên gặp họa mới đúng!”

Trong việc mắng chửi, Cố thị chưa chịu thua bao giờ, quay sang nói gay gắt với Lão phu nhân: “Lão phu nhân ơi, cháu gái bà bình thường không đến thăm, giờ lại mò tới, chẳng qua chỉ lấy bà làm cái cớ thôi. Bà đã yêu thương nàng ta đến thế, thì cứ dứt khoát dọn qua mà sống chung, ta cũng chẳng hé răng đâu!”

Lão phu nhân ôm ngực, tim đập loạn lên, chỉ hít vào chứ không thở ra được.



Quản thị dẫn hai em chồng tới Cao phủ, gặp ngay La ma ma mắt đỏ hoe đi ra đón: "Đại thiếu phu nhân xin hãy dừng bước, trong này có quan chức của phủ Nội Vụ đang có mặt, các vị chờ một chút.”

Tạ Ngọc Hồ kinh ngạc: "La ma ma, họ đến làm gì?”

“Tiểu thư được phong huyện chủ, đây là chức vị có bổng lộc hàng tháng. Người của phủ Nội Vụ đang đo thân người tiểu thư để may áo quần, sau khi hoàn tất còn phải vào cung tạ ơn.”

La ma ma nói đến đây, nước mắt tuôn rơi, nào phải tạ ơn gì, chẳng phải đẩy tiểu thư vào chốn hiểm nguy sao?

Trong ba người nhà đại phòng, ngoài Quản thị, Tạ Ngọc Thanh và Tạ Ngọc Hồ đều rất quen thuộc với La ma ma. Bà vốn theo hầu bên Cao thị, sau khi Cao thị bị từ hôn thì một mình lưu lại Tạ phủ suốt mười năm trời.

Một người đã trải đủ dâu bể mà cũng phải khóc thế này, chuyện này xem ra là không tránh được rồi.

Tạ Ngọc Hồ nghĩ vậy, nước mắt cũng trào ra. Hôn sự của mình không ra làm sao cũng được, nhưng ít ra vẫn còn trong kinh thành, nhà cũng thuộc hàng cao môn, còn tam muội… Số phận này thật không sao nói nổi…

Nàng vừa khóc, Tạ Ngọc Thanh và Quản thị cũng đỏ hoe mắt.

Mong mỏi của một nữ nhi nào đâu phải nhiều, chỉ muốn lấy được một lang quân như ý, cùng sống hạnh phúc đến đầu bạc, thế nhưng ước mơ đó sao lại khó khăn như lên trời thế này.

Tạ Ngọc Thanh lấy chồng là Dư Hoài, sống cũng xem như kính trọng lẫn nhau, nhưng nhà họ Dư lại rối như canh hẹ;

Quản thị thì có vẻ yên ổn, nhưng mấy ả di nương mà mẹ chồng nâng lên lại như hòn đá mắc trong cổ họng.

Những câu chuyện tài tử giai nhân chỉ đẹp trong kịch bản, còn trên đời thì ai cũng chịu cảnh thiếu hụt, người này thiếu một chút, người kia thiếu một góc – thật sự là rất khó khăn!

Cao Ngọc Uyên bước ra, nhìn thấy cảnh tượng các chị em rưng rưng nước mắt mà bật cười thành tiếng.

“Ta còn chưa chết mà, chết rồi hãy khóc, có được không?”

Tạ Ngọc Hồ giận dữ mắng: "Miệng chó chả nhả ra được ngà voi, muội đúng là muốn chọc tức ta chết đây mà.”

Tạ Ngọc Thanh cũng trừng mắt nhìn nàng: "Bọn ta nghe tin, lo lắng không yên, còn muội thì cười, lại còn nói chuyện chết chóc, tam muội, có ai đâm vào tim người khác như vậy không?”

Cao Ngọc Uyên vừa bị phủ Nội Vụ hành hạ một trận, trong lòng như bốc lửa, nghe mấy câu nói này thì lửa trong lòng cũng bỗng tắt ngấm, đủ loại cảm xúc cứ thế dâng lên.

Nàng đổi họ sang họ Cao, mở phủ riêng để sống, vốn định cắt đứt huyết mạch tình thân, ấy vậy mà tình cảm máu mủ ấy vẫn không cắt được. Dù cách xa nửa kinh thành, dù đã khác họ, nhưng sợi dây ấy vẫn bền chặt.

Cuộc đời nhân gian như cỏ lau lay trong gió, hợp tan đều hư ảo như bèo trôi.

Chỉ biết trân trọng từng giây phút còn bên nhau thôi!

Nghĩ vậy, Cao Ngọc Uyên không nói thêm gì, chỉ nháy mắt ra hiệu cho La ma ma.

La ma ma thấy bọn họ đến vốn đã vui mừng, lại nhận được ánh mắt của tiểu thư, bèn kéo từng người vào trong viện.

Đây là viện của Cao Ngọc Uyên.

An vị xong xuôi, trà và điểm tâm đều được dọn lên, Cao Ngọc Uyên bóp nhẹ ấn đường của mình, nói: “Ta biết các tỷ đến là vì chuyện hòa thân, chỉ là mọi thứ còn chưa ngã ngũ, các tỷ cũng đừng quá lo lắng.”

Tạ Ngọc Thanh vốn luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, giờ nghe Cao Ngọc Uyên nói vậy lại không biết trả lời sao, chỉ ngồi lặng lẽ uống trà.

Tạ Ngọc Hồ thì sắc mặt u buồn!

Quản thị thấy vậy, cười nói: “Người ta nói phúc đến từ họa, họa lại ẩn chứa phúc, tam muội khuyên chúng ta đừng vội, chính muội cũng đừng vội mới phải.”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên sáng lên: "Đại tẩu nói rất hay. Cũng đến giờ rồi, ở lại ăn trưa rồi hãy đi nhé. Ma ma, bảo nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món.”

Quản thị tiến tới: "Vậy thì làm phiền muội rồi!”

Vừa dứt lời, đã thấy A Bảo vội vã chạy vào: “Tiểu thư, tiểu thư, Bình Vương phi… Bình Vương phi tới rồi, đang ở phía trước!”

Cao Ngọc Uyên giật mình đứng phắt dậy, ánh mắt lướt qua ba người: "Các tỷ ngồi đây chờ, ta đi một chút rồi sẽ về.”

Quản thị cố giữ bình tĩnh, tiễn nàng ra ngoài, lúc này có người kéo tay áo nàng, ngẩng lên thì thấy Tạ Ngọc Thanh, mắt mở to tròn.

“Đại tẩu, ta có nghe nhầm không, Bình Vương phi? Có phải là Bình Vương phi thật không?”

Quản thị gượng cười: "Đúng là Bình Vương phi!”

Tạ Ngọc Thanh hít sâu một hơi, trời ơi, vừa mới hôm qua Cao Ngọc Uyên được phong huyện chủ, hôm nay Bình Vương phi đã tới tận cửa, thật sự… thật sự… khác biệt hẳn!

Khác biệt ở đâu, Tạ Ngọc Thanh không nói ra, nhưng Quản thị trong lòng hiểu rõ, dù tam muội có phải hòa thân hay không, giữa nàng và bọn họ, giữa nàng và Tạ gia đã có một khoảng cách vô hình.

Khoảng cách ấy không thể vượt qua, chỉ có thể đứng xa mà ngắm nhìn!



Cao Ngọc Uyên đến trước cổng viện, dừng lại một lúc để ổn định tâm trạng, sau đó mới bước vào hoa sảnh.

Trong phòng, bốn góc đặt chậu nước đá, hơi mát tỏa ra dễ chịu.

Cao Ngọc Uyên bước lên chào: "Bình Vương phi an khang!”

Bình Vương phi đang nhìn bức tranh treo giữa phòng, quay người đỡ nàng dậy: "Không cần đa lễ như vậy, Cao huyện chủ.”

Cao Ngọc Uyên lùi lại nửa bước, mỉm cười: "Vương phi cứ gọi ta là Cao Ngọc Uyên đi, gọi huyện chủ nghe lạ tai quá, ta vẫn chưa quen!”

Lời nói này rõ ràng mang hàm ý.

Lần đầu tiên Bình Vương phi hiểu vì sao Vương gia lại nhớ mãi về nàng.

Không yếu đuối, kiêu kỳ hay giả dối giống những cô nương khác… Cao Ngọc Uyên lúc nào cũng tự tin, quyết đoán, khiến người khác cảm thấy không thể nhìn thấu, không thể đoán được nàng.

Người khác gặp chuyện thế này chắc chắn đã khóc lóc vật vã, thậm chí tìm cách tự kết liễu để thoát khỏi đau khổ.

Còn nàng thì không khóc, không náo loạn, không sợ hãi, không nóng nảy.

Bình Vương phi nào biết, Cao Ngọc Uyên cũng từng lo lắng, từng khóc, nhưng nàng chỉ bộc lộ sự yếu đuối trước những người thật sự thân thiết thôi.

Còn đối với Bình Vương phi, cùng lắm nàng chỉ xem là người xa lạ. 

 
Bình Luận (0)
Comment