Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 340

 
Trên xe ngựa.

Ôn Tương nhìn Cao Ngọc Uyên đến lần thứ mười, thì nàng không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Ôn Tương làm ra vẻ vô tội, ngả người tựa vào vách xe: “Cao Ngọc Uyên, ngươi thích hắn phải không?”

Cao Ngọc Uyên: “…”

Cái cô nàng này không chỉ độc mồm mà mắt cũng tinh tường.

“Sao ngươi nhìn ra được?”

“Viết rõ ràng trên mặt ngươi kìa, còn cả ánh mắt nữa.”

“Ánh mắt ta thì sao?”

“Ánh mắt ngươi nhìn hắn sáng lên, khác hẳn khi nhìn người khác. Chỉ là…”

Ôn Tương cười khẩy, lạnh nhạt: “Có những người chỉ nên nghĩ thôi, thật lòng động đến thì chỉ tự chuốc lấy khổ đau thôi.”

Cao Ngọc Uyên làm ngơ trước lời cảnh cáo của nàng, trong lòng như ôm trọn nỗi đau không lời, niềm u uất khôn nguôi này ngay cả Ôn Tương cũng nhìn ra, nhưng hắn lại không nhận thấy.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm nổ vang trời, ánh chớp lạnh lùng rọi qua cửa sổ xe, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cao Ngọc Uyên, hòa vào tiếng sấm đì đùng.

Không đúng!

Cả nàng và Chu Tử Ngọc đều ở gần, vậy mà hắn lại đá bay Chu Tử Ngọc để bảo vệ nàng… vì sao?

Lại còn là trước mặt mọi người!

Phản ứng trong lúc nguy cấp là chân thật nhất, huống chi Chu Tử Ngọc là vị hôn thê của hắn.

Lúc này, Ôn Tương lạnh lùng lên tiếng: “Cao Ngọc Uyên, đừng dại dột mà vào vương phủ làm một trắc phi. Như thế chẳng phải uổng phí tài năng y thuật trời cho của ngươi sao?”

Như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, ngọn lửa vừa le lói trong lòng Ngọc Uyên lập tức bị dập tắt sạch sẽ.

Nàng khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi yên tâm, nếu ta thực sự muốn làm thiếp, đã chẳng đợi tới hôm nay.”

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Công chúa Hoài Khánh sau khi thỉnh an xong thì mỉm cười tiến lên, nói: “Phụ hoàng, hôm nay trong Hải Đường yến của nữ nhi, xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.”

Người có tuổi thường thích nghe chuyện phiếm, chuyện lạ. Dù là thiên tử, Bảo Càn Đế cũng không ngoại lệ.

“Nói mau, kể trẫm nghe xem nào.”

“Lúc đang ngắm hoa, có một ma ma già mắt kém vô tình bị vấp ngã, suýt chút nữa thì đụng phải người khác. Thế mà tiểu Thập Lục của chúng ta không bảo vệ vị hôn thê yểu điệu của mình, lại lao tới che chắn cho vị huyện chủ mà phụ hoàng vừa mới phong tước.”

Bảo Càn Đế “ồ” lên một tiếng, giọng mang đầy ẩn ý.

Công chúa Hoài Khánh cũng là người lọc lõi, biết sợ cũng biết điều, lập tức ngậm miệng không nói nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng, hơi thở tràn ngập cảm giác mờ ám.

Bảo Càn Đế mỉm cười, đã đoán được lần vào cung này của con gái là để mách tội: “Thập Lục và nha đầu ấy, tình cảm vốn không giống người thường.”

“Dù có khác đi chăng nữa, cũng phải biết chừng mực chứ!”

Công chúa Hoài Khánh nói tới đây, giọng bỗng chốc đổi hẳn, trở nên sắc lạnh: “Chuyện này xảy ra ngay trong phủ công chúa của thần nữ, trước mặt bao nhiêu khách khứa, chẳng phải là vả thẳng vào mặt Chu tiểu thư hay sao?”

Sắc mặt Bảo Càn Đế dần dần trầm xuống.

Cung đã giương thì không thể thu về, Hoài Khánh bèn cắn răng nói thẳng: “Phụ hoàng, chuyện này nói cho đúng thì không thể trách Cao huyện chủ, nếu trách thì chỉ có thể trách Thập Lục đệ. Nhưng nữ nhi nghe nói Cao huyện chủ thường xuyên lui tới phủ của Thập Lục đệ, mà Thập Lục đệ vốn là người chất phác, giờ bị nàng ta quyến rũ đến hồn cũng chẳng còn.”

“Hoài Khánh, đừng vòng vo nữa. Con muốn gì thì nói thẳng ra.” Bảo Càn Đế lạnh giọng.

“Nữ nhi cũng chẳng mong cầu gì, chỉ là... người như thế mà ở lại kinh thành thì sớm muộn gì cũng thành tai họa. Phụ hoàng đã phong nàng ta làm huyện chủ, lại đúng lúc Hung Nô sang cầu thân, chi bằng…”

Công chúa Hoài Khánh lén liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, lấy hết can đảm nói nhỏ: “Chi bằng... để nàng ta đi hòa thân đi ạ?”

Lời vừa dứt, Lý công công nãy giờ đứng ở góc phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khẽ giật giật mí mắt.

Khóe môi Bảo Càn Đế khẽ nhếch lên, ánh mắt đen sâu lộ ra vẻ lạnh lẽo, gương mặt lập tức tối sầm lại.

Hoài Khánh bị dọa đến tim đập thình thịch, vẫn liều mình bước lên kéo vạt áo phụ hoàng: “Phụ hoàng, người phong nàng ta làm huyện chủ... chẳng phải chính là vì chuyện này sao?”

“Sao ngươi biết trẫm có ý đó?”

“Con...”

Hoài Khánh giật mình, lòng thấp thỏm không yên: “Nếu không phải vì vậy... thì là vì gì ạ?”

Phong người ta làm huyện chủ chỉ để chơi cho vui sao?

Đúng là chơi lớn rồi!

Bảo Càn Đế hất tay áo ra, quay lưng bước đi mấy bước, trầm giọng: “Về đi. Lo mà sống yên ổn với phò mã, chuyện hòa thân hay không, không đến lượt ngươi lo.”

Nghe ra giọng điệu có phần cứng rắn, Hoài Khánh vội hạ giọng dịu dàng: “Phụ hoàng, nữ nhi nói vậy, cũng không hẳn là vì tư tâm. Phụ hoàng dùng chữ hiếu trị thiên hạ, còn Cao huyện chủ kia, từng lời từng hành động đều trái ý người. Nếu nữ tử thiên hạ đều noi theo nàng ta, chẳng phải sẽ đại loạn hay sao?”

“Lui xuống!” Giọng Bảo Càn Đế chợt lạnh như băng.

“Phụ hoàng, nữ nhi cáo lui!”

Hoài Khánh cắn môi, rời khỏi ngự thư phòng. Đúng lúc ấy, trên trời lóe lên một tia chớp, chỉ chốc lát sau, tiếng sấm ầm ầm vọng đến, từ xa đến gần.

“Thời tiết quái quỷ, chắc sắp mưa rồi đây.”

Nàng nhấc váy đi xuống bậc thềm, vừa đi được mấy bước thì thấy một tiểu thái giám cầm đèn, đi sau là Bình Vương Lý Cẩm An.

Hai người vừa sắp lướt qua nhau, Hoài Khánh khẽ hành lễ, gọi: “Hoàng huynh.”

Lý Cẩm An cười nói: “Muội đến thỉnh an phụ hoàng à?”

“Vâng, còn huynh?”

“Ta cũng đến thỉnh an người.” Hắn nghiêng người, giọng lành lạnh: “Nghe nói trong Hải Đường yến của muội, Thập Lục đệ bị thương?”

“Phải đấy, chẳng phải bị thương rồi sao!” Hoài Khánh khẽ chấm khăn lên mắt, nói tiếp: “Nghe nói còn bị thương nặng nữa. Hoàng huynh, muội không chuyện trò với huynh lâu được, phải đến phủ Thập Lục đệ xem thế nào đã. Lòng cứ thấy bứt rứt không yên.”

“Đi đi.”

Lý Cẩm An phẩy tay: “Muội cứ yên tâm, rồi sẽ có ngày tâm nguyện thành sự thật thôi.”

Tâm nguyện thành sự thật?

Hoài Khánh nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt hoang mang.

Lời của Đại hoàng huynh… là có ý gì vậy?



"Hoàng thượng, dùng chút trà sâm đi ạ!"

Lý công công bưng trà dâng lên trước mặt hoàng đế, nhưng Bảo Càn Đế không đón lấy, chỉ nhìn ông ta với ánh mắt cháy bỏng.

Lý công công vội đặt chén trà xuống, vội thưa: "Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài sẽ lập tức sai người điều tra rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong Hải Đường yến."

Bảo Càn Đế phất tay ra hiệu cho ông lui ra.

Lý công công cúi mình lui ra, vừa đặt một chân qua khỏi ngưỡng cửa đại điện thì một tiểu thái giám đã chạy tới, thì thầm vài câu vào tai ông.

Lý công công quay lại: "Hoàng thượng, Bình vương cầu kiến!"

Bảo Càn Đế xoay người lại: "Cho hắn vào."

Một lát sau, Bình vương quỳ xuống đất: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Đứng dậy đi!" Bảo Càn Đế cầm lấy chén trà: “Muộn thế này còn vào cung, có việc gì?"

Lý Cẩm An vẫn quỳ, đôi mắt dần đỏ hoe, nghẹn ngào: "Đêm qua nhi thần nằm mơ, lại mơ thấy mẫu hậu."

Bảo Càn Đế nghe vậy, trong lòng chợt nhói lên, bàn tay đang cầm chén trà dừng giữa không trung: “Trẫm… đã lâu rồi không mơ thấy nàng, nàng có nói gì với con không?"

"Mẫu hậu trong mơ nhìn nhi thần mà khóc, nhi thần hỏi vì sao, mẫu hậu chỉ đáp… chỉ đáp..."

"Nàng nói gì?"

Lý Cẩm An lau nước mắt, cúi người sát đất, nghẹn ngào: "Mẫu hậu nói, đứa con không còn, ngươi không sống nổi."

"Choang!"

Chén trà rơi xuống, vỡ tan. Khuôn mặt Bảo Càn Đế thoáng chốc trở nên trắng bệch. 

 
Bình Luận (0)
Comment