Lúc này bên ngoài cung thành, lòng Cao Ngọc Uyên như lửa đốt, gần như không thể ngồi yên.
Đã hai canh giờ trôi qua, cổng cung vẫn không hề có động tĩnh. Hắn ở trong đó thế nào rồi? Có phải đang quỳ giữa mưa cầu xin hoàng thượng thu hồi lệnh ban hôn không?
Nếu thật là vậy, thì vết thương trên lưng hắn, chất độc trong người hắn… Nghĩ đến đây, nàng như con thú bị nhốt, lo lắng đến cùng cực.
Đêm dần trôi.
Đến nửa đêm, mưa dần ngớt, bên tai nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.
Cao Ngọc Uyên mở rèm nhìn ra, ánh mắt vừa hay chạm vào người mới đến.
Hai người chạm mặt, Tô Trường Sam nhìn nàng một cái, rồi ánh mắt liếc qua thấy Tạ Dịch Vi đang co ro trong góc, toàn thân ướt đẫm, run lên bần bật, đôi mắt lo lắng đến mức không hề để ý đến sự xuất hiện của hắn.
Tô Trường Sam nghiến răng, xuống ngựa, bước đến gần, nói: "Phúc Vương đã nhận được tin, sai người truyền vào cung, Hoàng hậu nương nương biết tin sẽ tìm cách xoay sở."
Cao Ngọc Uyên run giọng: “Cảm ơn!"
Tô Trường Sam lườm nàng một cái, rất muốn giơ tay tát tỉnh nàng.
"Ngươi nghĩ gì vậy, làm thiếp thì có sao đâu, so với hòa thân, cái nào nặng, cái nào nhẹ hả?"
Mắt Cao Ngọc Uyên đỏ hoe, nhưng gương mặt không hề hối tiếc.
"Người sống trên đời, nếu chuyện gì cũng để người ta chèn ép, điều khiển, thì sống còn nghĩa lý gì. Ta có thể nhường nhịn đủ thứ, chịu đựng đủ điều, duy chỉ có tình cảm là không thể được. Dù thiên tử ép buộc, ta cũng không thể."
"Ngươi giỏi thật đấy!"
Tô Trường Sam lặng lẽ leo lên ngựa, quay đầu lại liếc Tạ Dịch Vi một cái lạnh lùng.
"Trời ạ, tính nết hai chú cháu này một người như Nam, một người như Bắc, nhưng thật ra... vẫn là cùng một lối thôi!"
Hắn hừ nhẹ, lòng thầm nhủ đều là con giời cả!
*
Tại cung của hoàng hậu.
Lục Hoàng hậu cầm chuỗi hạt, mắt nhìn làn khói trắng lững lờ bay lên từ góc phòng, im lặng không nói.
"Hoàng hậu nương nương?" Thị nữ bên cạnh nhắc nhỏ: “Bên phía An Vương vẫn đang đợi."
Lục hoàng hậu xua tay: “Vội gì? Hoàng thượng vừa nghỉ ngơi, nếu ta muốn gặp cũng phải có cái cớ hợp lý chứ."
"Vâng!"
Lòng hoàng hậu không ngừng tính toán.
Lời vàng ngọc của hoàng thượng vừa thốt ra không thể thu lại, chuyện Cao huyện chủ hòa thân đã như đinh đóng cột rồi. Giờ bà đi là chỉ để giữ chút thể diện cho An Vương mà thôi. Nhưng hoàng thượng sẽ nghĩ gì về bà? Còn bên phía Chu gia sẽ giải thích thế nào đây?
Bà từ từ đứng dậy, trong mắt lộ vẻ khó xử. Lý Cẩm Dạ cầu xin vì Cao huyện chủ, chẳng qua chỉ vì Trương Hư Hoài có chút tình xưa với Cao huyện chủ mà thôi. Dù sao An Vương phi vẫn là Chu Tử Ngọc, có chăng hắn cũng chỉ đang trả món nợ ân tình cho Trương Hư Hoài thôi.
Nhưng dù hắn có thật lòng cầu xin, thì vì muốn gắn bó với Chu gia, bà đã phải mất bao tâm huyết. Khó khăn lắm mới để Chu gia chọn Phúc Vương trong hai thế lực tranh đoạt, chẳng nhẽ vì một Cao huyện chủ mà đắc tội Chu gia sao?
Thế nào cũng thấy không đáng.
Hoàng hậu nhếch miệng cười nhạt, một lát sau đã hạ quyết tâm: “Người đâu, đóng cửa cung, ta muốn nghỉ ngơi rồi."
"Vậy còn phía Phúc Vương…"
"Ngày sau ta sẽ giải thích." Lục hoàng hậu thở dài.
Một bên là An Vương, một bên là Chu gia, dẫu nhìn từ bất kỳ hướng nào, bà đều buộc phải chọn Chu gia.
*
Khi cánh cửa cung bên trong vang lên một tiếng "rầm" đóng lại, thị vệ Chu gia nấp trên cây gần đó, tung mình mấy lượt rồi biến mất trong đêm tối.
Thanh Sơn tinh ý nghe thấy âm thanh động, mắt sắc bén, bèn ra hiệu hai bóng đen lập tức bám theo.
Thị vệ của Chu gia không hề phát hiện, chỉ một lúc sau đã đáp xuống thư phòng Chu gia, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy vào.
"Chủ nhân, hoàng thượng vừa ra lệnh, bảo Cao huyện chủ phải hòa thân."
Chu Khải Hằng cười mãn nguyện: “Hòa thân mới tốt! Vì Đại Tân cống hiến, công lao to lớn biết bao!"
"Chủ nhân, vốn dĩ chẳng cần hòa thân, hoàng thượng còn phong Cao huyện chủ làm trắc phi, nhưng Cao huyện chủ bỗng dưng đầu óc mê muội mà từ chối."
Mặt Chu Khải Hằng lập tức sa sầm, công chúa Hoài Khánh cũng không lay chuyển nổi hình bóng một người đã khuất trong lòng hoàng thượng, xem ra hoàng đế đối với Cao Quý phi quả là vừa yêu vừa hận.
Về sau hành sự, nhất định phải tránh xa cái hố sâu họ Cao này.
Thị vệ thấy chủ nhân im lặng, cũng không dám thốt lên lời nào.
Hồi lâu sau, Chu Khải Hằng thở dài một hơi: “May mà nàng từ chối, bằng không chuyện đã chẳng còn đơn giản như vụ thăm dò ở chùa Diên Cổ, ta ắt phải lấy mạng nàng."
Người mà Lý Cẩm Dạ xem trọng, làm sao có thể để nàng sống trên đời này được? Chỉ cần nàng còn sống, thì con gái ta đời này làm sao được yên ổn?
Huống chi, nàng còn mang họ Cao!
Thị vệ tiếp lời: “Chủ nhân, sau khi thánh chỉ hòa thân được ban ra, An Vương lập tức vào cung quỳ cầu xin, nhưng lúc này hoàng thượng vẫn chưa gặp."
Chu Khải Hằng nhếch mép cười khinh khỉnh: “Người trẻ tuổi thường nặng tình nặng nghĩa, chỉ đến khi già đi mới hiểu ra chỉ có quyền lực là đáng quý. Cứ mặc hắn đi, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu thôi."
"Vậy, còn phải tiếp tục theo dõi trong cung không?"
"Không cần, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, chúng ta chỉ việc ngồi xem kịch vui thôi!"
Ngoài tường cao của viện, hai bóng đen nhìn nhau, khẽ khàng rời đi.
*
Trong khi buổi tiệc hoa ở Ngọc Quỳnh Đài vẫn còn dư âm, phủ công chúa ngập tràn sắc Hải Đường, thì ở những phủ quyền quý nhất trong thành Tứ Cửu, mọi thứ đang náo loạn cả lên rồi.
Cả thiên hạ âm thầm quan sát những diễn biến ngấm ngầm bên trong.
Trong hoàng cung, Lý Cẩm Dạ vẫn quỳ đó, gương mặt vì trắng bệch mà càng thêm sáng như ngọc, khiến các tiểu thái giám xung quanh có cảm giác mơ hồ, cứ như thể Thập Lục vương gia không hề bị thương, sức khỏe hắn dường như là sắt đá.
Ngay lúc ấy, một chiếc ô giấy dầu thêu hoa sen bỗng che lên đầu hắn.
"Thập Lục gia?"
Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu lên, mắt mờ mờ nhận ra một nữ nhân mặc cung trang. Hôm nay hắn ra khỏi cung quá vội, không kịp uống thuốc, cũng chưa kịp châm cứu, thị lực kém đi rõ rệt.
Hắn nhìn không rõ, chỉ mơ hồ hỏi: “Nương nương, sao người lại ở đây?"
Lệnh phi mỉm cười nhẹ nhàng: “Thập Lục gia nửa đêm vào cung, hẳn có chuyện hệ trọng cầu kiến hoàng thượng. Ta sẽ cùng Thập Lục gia quỳ đợi."
Nói xong, nàng quỳ xuống cạnh hắn. Lý Cẩm Dạ giờ mới nhận ra người bên cạnh là Lệnh phi, lòng không khỏi kinh ngạc: "Nương nương?"
"Thập Lục gia, nếu hôm nay được diện thánh, xin người sau này hãy che chở cho đứa nhỏ của ta, để nó có chỗ dung thân."
Giọng của Lệnh phi nhẹ như tiếng gió thoảng qua.
Tim Lý Cẩm Dạ đập loạn, đầu óc nhanh chóng suy tính. Lý Cẩm Vân là con trai út của phụ hoàng, đứa con sinh muộn thường được yêu thương hơn cả, nhưng tình thương của vua chúa là thanh gươm hai lưỡi. Khi tân đế lên ngôi, không biết sẽ ra sao...
Quả nhiên, Lệnh phi nói tiếp: “Thập Lục gia, thiên hạ này ai cũng đang đánh cược, ta đặt cược vào ngài, chẳng cầu gì hơn, chỉ mong giữ lại cho con ta một mạng."
Lý Cẩm Dạ không trả lời, gương mặt trắng bệch lộ ra một vẻ cương nghị. Lệnh phi hiểu, mọi điều hắn muốn nói đã nằm trong sự im lặng ấy.