Rời khỏi điện, Lý Cẩm Dạ biết rõ hoàng đế nhất định sẽ triệu Tề Tiến vào, đối chứng lời mình. Tề Tiến từng tận mắt thấy Cao Ngọc Uyên, lời của hắn đủ để khẳng định những điều Lý Cẩm Dạ nói là thật. Một khi sự thật được xác thực, những bước tiếp theo sẽ diễn ra đúng như dự tính.
Một khi quân trấn Tây báo lại, chuyện đoàn thương buôn vận lương cũng sẽ bị phanh phui, mối liên hệ của Bình Vương với Hung Nô sẽ lộ ra. Khi đó, hôn ước hòa thân chắc chắn không thể tiếp tục.
A Uyên sẽ được an toàn.
Cuối cùng, ngọn nguồn mọi chuyện sẽ chĩa thẳng vào một người. Đó là Lý Cẩm An và thế lực của Diệp Xương Bình đằng sau hắn.
Lão hoàng đế sớm đã có ý định thu hồi quyền lực của nhà họ Diệp. Ông không ngốc, nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này mà hành động. Khi đó, Lý Cẩm An nếu không phản kháng cũng phải phản kháng.
Một khi hắn phản, dù hoàng đế có muốn giữ lại chút tình xưa nghĩa cũ với tiên hoàng hậu, cũng không thể nào ngó lơ.
Vận mệnh của Lý Cẩm An và nhà họ Diệp rồi sẽ ra sao đây?
Lý Cẩm Dạ cười nhạt trong lòng, thoáng ngửi thấy mùi máu tanh của cơn mưa gió sắp tới. Đúng lúc đó, cánh cổng nặng nề của hoàng cung từ từ mở ra.
Một bóng người lao tới, Lý Cẩm Dạ vì mắt đã mờ, lưng không cử động nổi, phản ứng cũng chậm hơn, bị người ấy ôm chặt.
Hương thảo dược thoang thoảng trong không khí, Lý Cẩm Dạ không biết nên tránh hay không, chỉ mỉm cười trêu chọc: “Cao Ngọc Uyên, làm cô nương phải giữ kẽ một chút.”
Cao Ngọc Uyên cảm thấy lòng mình dâng trào, suýt nghẹn. Người trước mặt mình, cả người ướt sũng, áo dính máu bê bết, mặt mày trắng bệchm người không ra người, ma không ra ma, thế mà vẫn còn có sức để nói đùa?
Mắt Cao Ngọc Uyên đỏ hoe vì xót xa, nàng rút một xấp ngân phiếu, chẳng buồn đếm mà dúi thẳng vào tay Vương Trực, rồi lẳng lặng đỡ Lý Cẩm Dạ, dìu hắn lên xe ngựa.
Thanh Sơn và Tạ Dịch Vi nhìn nhau, một người lên ngựa, một người lên xe ngựa của Cao phủ, không ai nói một lời.
*
Khi xe ngựa phóng đi, Cao Ngọc Uyên nắm cổ tay Lý Cẩm Dạ, mạch đập hỗn loạn, nàng chạm vào trán hắn, nóng đến đáng sợ.
Nàng không nói gì, thu tay lại rồi cúi đầu.
Lý Cẩm Dạ quay sang nhìn nàng, mờ mờ đoán nàng đang khóc, không nhịn được bèn nhẹ nhàng an ủi: “Lưng ta đầy thương tích, cánh tay nhấc không nổi, nàng có khóc đến chết, ta cũng không thể lau nước mắt giúp đâu.”
“Ta cần ngươi lau sao!” Cao Ngọc Uyên tức giận, quát lớn: “Nằm xuống, đừng động đậy.”
Lý Cẩm Dạ ngẩn ra, cuối cùng đành ngoan ngoãn nằm xuống, lúc này cơ thể hắn đã nóng lạnh giao tranh, hô hấp cũng thấy đau đớn.
Cao Ngọc Uyên nhìn lưng hắn, càng nhìn càng hoảng hốt: “Ta... ta sẽ chữa cho ngươi ngay bây giờ.”
“Đừng động!” Lý Cẩm Dạ cắn răng nói: “Đợi về vương phủ rồi chữa.”
Hắn thừa biết lưng mình trông thế nào, lại còn cố ý vận nội lực đẩy máu ra ngoài. Hắn sợ nàng nhìn thấy lại không chịu nổi.
“Vậy... ngươi cố gắng chịu đựng.” Cao Ngọc Uyên cố trấn tĩnh, nghẹn giọng: “Có đau không? Ta có thuốc, để ta đưa ngươi uống một viên.”
Cô run rẩy mở túi thuốc bên hông, định đưa cho hắn, nhưng Lý Cẩm Dạ né bàn tay cô: “Bây giờ ta không muốn ngủ.”
“Vậy thì...”
Khoé mắt Cao Ngọc Uyên lạnh ngắt, nàng ngẩng lên, nhận ra mình đã rơi nước mắt tự lúc nào.
Lý Cẩm Dạ nhìn mà nhíu mày, yếu ớt nói: “A Uyên, nàng khóc gì chứ, ta sẽ không để nàng đi hòa thân đâu, sao lại không tin ta?”
Cao Ngọc Uyên chậm rãi nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, giọng nói run rẩy: “Ta thà đi hòa thân còn hơn nhìn thấy ngươi thành ra thế này.”
“Nàng...” Lý Cẩm Dạ tức đến nỗi không nói nên lời, nhắm mắt lại.
Bóng dáng người đàn ông đứng che ô bên ngoài cung môn, khắc sâu vào trái tim nàng, sự nghẹn ngào trong lồng ngực, như muốn xé nát cõi lòng. Không thể chịu đựng thêm, nàng quyết định liều lĩnh.
“Lý Cẩm Dạ, ngươi không muốn hỏi ta, tại sao ta đột ngột muốn đi hòa thân sao?”
“A Uyên!” Lý Cẩm Dạ vội vàng gọi, nhưng đã quá muộn. Nỗi day dứt, âu lo cả đêm đã khiến mọi thần trí của Cao Ngọc Uyên hoàn toàn vỡ òa.
Từ tận sâu trong lòng, một núi lửa ngầm như muốn bùng nổ, không thể kìm nén thêm được nữa. Nàng không sợ chết, nhưng sợ chết một cách oan ức, không dứt khoát. Nói ra rồi, dù sống hay chết, nàng cũng không còn tiếc nuối gì.
“Hắn bảo ta làm thiếp của ngươi, ta không chịu, thế là hắn nổi giận. Ngươi biết vì sao ta không muốn làm thiếp của ngươi không?”
Lý Cẩm Dạ thở dài, trong lòng nặng trĩu, không biết nên tiếp lời thế nào.
Đúng lúc ấy, Cao Ngọc Uyên đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại, như tự nói với chính mình, lại như đang nói với hắn.
“Vì ta muốn làm thê tử của chàng. Ta không muốn chia sẻ chàng với bất kỳ ai khác. Ta biết đây là vọng tưởng của mình, biết ý nghĩ này không được trời đất dung tha, ta…”
Lời nói của Cao Ngọc Uyên lắp bắp, nhưng tay lại nắm chặt lấy hắn, như thể chỉ có siết chặt tay hắn thì hắn mới không rời bỏ mình.
“Ta không mong mình sẽ đạt được điều đó, nhưng dù có không đạt được, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, không nhún nhường.”
Toàn bộ can đảm của nàng đã dồn vào lời nói này, sau đó nàng buông tay, rút người lại một góc, cúi đầu, không nhúc nhích, như muốn nói: “Ta đã thổ lộ xong, chàng cứ làm gì thì làm.”
Lý Cẩm Dạ nằm đó, không cử động, trong lòng xáo trộn không kém gì những toan tính phức tạp ở cung đình, như sóng lớn nổi lên trong lòng hắn.
Biết là một chuyện, nhưng được nghe chính nàng nói ra lại là chuyện khác.
Cuối cùng, hắn nói: “A Uyên, ta là người sắp chết, nàng cũng không ngại sao?”
“Ai sống trên đời mà chẳng chết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Không thể vì cái chết mà không dám nghĩ, không dám làm gì cả.”
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên dần lặng lẽ như tro tàn: “Không sao cả, những gì vừa nói, chàng cứ coi như gió thoảng qua đi.”
Nỗi đau lan khắp lồng ngực, Lý Cẩm Dạ thở dài, nói: “Lời nói hay thế mà cứ bảo là gió thoảng, thì lại thường quá rồi.”
“Ta vốn chỉ là người phàm tục!” Cao Ngọc Uyên tự lẩm bẩm: “Với người ta thương, ta không tính toán, không giấu giếm, không lừa dối, không như ai đó…”
“Ai đó thế nào?”
“Trong lòng dám nghĩ, lại không dám nhận!”
Tám chữ này đâm thẳng vào tim Lý Cẩm Dạ, khiến đầu hắn đau như búa bổ: “Nói đi, nàng bảo tại sao ta không dám nhận?”
“Vì…” Cao Ngọc Uyên ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chàng sợ liên lụy đến ta!”
Lý Cẩm Dạ lặng thinh.
“Chàng chưa từng hỏi ta, rằng ta có sợ bị liên lụy không?” Cao Ngọc Uyên nhìn hắn không chớp mắt.
“Nàng có sợ không?” Lý Cẩm Dạ hỏi.
“Không sợ!” Cao Ngọc Uyên kiên quyết lắc đầu: “Nương ta qua đời rồi, trên đời này chẳng còn điều gì khiến ta sợ nữa.”
“Nhưng ta sợ!”