Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 350

 
"Nàng?"

Tô Trường Sam nhếch môi, lộ rõ vẻ không muốn nhắc đến: “Nàng ta vẫn khỏe lắm, ăn uống bình thường. Nghe đâu hôm nay còn đi Quỷ Y Đường khám bệnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra. À, còn sai người gửi cho ngươi vài thang thuốc mới bốc nữa đấy."

Lý Cẩm Dạ rung mi.

"Nghĩ lại, cũng nhờ nàng khuấy đảo, mọi chuyện mới rút ngắn hơn rất nhiều. Nếu không thì phải bao lâu nữa ngươi mới diệt được Lý Cẩm An đây?"

Tô Trường Sam liếc xéo Lý Cẩm Dạ: "Ngươi một lòng vì nàng, chắc nàng lại càng hết lòng vì ngươi rồi. Lý Cẩm Dạ, ngươi nhất định sẽ phụ lòng nàng thôi."

Lý Cẩm Dạ mở mắt, dù lòng đầy sóng gió nhưng chẳng nói một lời.

...

Lòng người là gì?

Lòng người là vào lúc cấp bách nhất, có người đưa cho ngươi một tách trà ấm, một bàn tay dịu dàng, hay một câu nói chân thành.

Cả ngày hôm nay, Cao Ngọc Uyên chữa cho mười bệnh nhân. Trước khi rời đi, mỗi người đều nói một câu giống nhau: "Y thuật của ngươi giỏi thế này, chắc hoàng thượng không đành lòng bắt cô đi hòa thân đâu, đừng lo nhé!"

Nghe qua thì buồn cười thật. Hoàng thượng sẽ lo lắng cho sự sống chết của nàng ư? Đúng là chuyện cười!

Nhưng nghe nhiều, câu "đừng lo nhé" từ tận đáy lòng của mười người ấy lại khiến nàng cảm động.

Cao Ngọc Uyên chợt nhận ra, so với những kẻ quyền cao chức trọng, những người lương thiện nhất trên đời này, chỉ e chính là những người dân bình thường này.

Chiều tối, khi cửa tiệm đóng, Cao Ngọc Uyên không vội về mà ở lại ăn tối cùng Ôn gia.

Chu Thị là người khéo léo, biết tiểu thư ở lại ăn cơm nên tự mình vào bếp, sai con gái Ôn Tương ra phố mua một con gà quay, một cân thịt bò. Đồ ăn được bày lên trông rất chỉnh tề, mùi thơm nức mũi.

Ăn vài miếng, Cao Ngọc Uyên bèn nói: "Ôn lang trung, ta có chuyện muốn bàn với ông."

Ôn lang trung nhấp ngụm rượu, đáp: "Tiểu thư cứ nói."

"Ta dự định đi Nam Cương một chuyến."

Cạch!

Đôi đũa trên tay Ôn lang trung rơi xuống: “Tiểu... tiểu thư, không đùa đấy chứ?"

Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi: “Ông thấy ta giống người nói đùa sao?"

...

Ăn xong bữa cơm, khi Cao Ngọc Uyên trở về phủ, trời đã tối đen.

La ma ma lại đứng trước cửa chính đợi, đầu ngó nghiêng nhìn ra ngoài khiến lòng Cao Ngọc Uyên không khỏi run lên.

Hai chủ tớ vừa về đến viện, La ma ma đã lập tức mang thuốc đến: "Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi."

Tối đó, Cao Ngọc Uyên bị sốt cao sau khi dầm mưa, may mà La ma ma đã chuẩn bị sẵn. Uống bát thuốc, đắp chăn kín, đổ mồ hôi cả đêm, hôm sau nàng đã khỏi sốt. Dù vậy, bà vẫn lo lắng, sai Thanh Nhi sắc thêm thuốc để uống mấy ngày nữa.

"Tiệm thuốc có Ôn lang trung lo, tiểu thư cần gì phải đi. Bệnh còn chưa khỏi hẳn, cứ chạy tới chạy lui, vất vả lắm cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc, thật không đáng."

Cao Ngọc Uyên bị mắng không cãi được, chỉ mìm cười uống thuốc, làm La ma ma cũng ngại không dám cằn nhằn thêm.

Sau khi súc miệng, tắm rửa, hong tóc xong, Cao Ngọc Uyên không cười nói vui vẻ như thường lệ với các nha hoàn, mà viện cớ mệt rồi đuổi tất cả ra ngoài.

Khi mọi người rời đi, nàng lấy từ trong ngực ra tấm bản đồ Nam Cương mà mình vất vả lừa gạt được từ Ôn lang trung, đặt dưới đèn nhìn kỹ.

Cái gọi là bản đồ Nam Cương, thực chất là do Ôn lang trung vẽ tay, dựa vào một nửa là ký ức nơi ông từng đến, một nửa là nghe ngóng được.

Cao Ngọc Uyên nhìn tấm bản đồ vẽ nguệch ngoạc hồi lâu, chẳng hiểu gì, dù biết Ôn lang trung đã cố hết sức.

Phải tìm bản đồ thật, hoặc là tìm một người từng đi qua nơi đó!

Cao Ngọc Uyên nằm xuống giường, bắt đầu tính toán trong đầu.

"A Uyên, A Uyên!"

Màn được kéo ra, Tạ Dịch Vi vẫn còn vận quan phục xông vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt: "Người Hung Nô đều bị bắt nhốt vào đại lao rồi, cháu không cần đi hòa thân nữa, ông trời có mắt, ông trời có mắt thật!"

Cao Ngọc Uyên ngồi bật dậy, lườm hắn một cái: "Tam thúc, dù sao thúc cũng là trưởng bối của cháu, đây là phòng của cô nương, lần sau vào trước hết phải nhờ các nha hoàn báo một tiếng đã được không?"

"À?"

Tạ Dịch Vi sững lại, trong lòng nghĩ thầm, con bé này sao lại quan tâm đến những điều khác biệt với người ta thế. Người khác nghe không phải đi hòa thân, chắc phải nhảy dựng lên cao ba thước, còn con bé này thì như không biết gì.

Cao Ngọc Uyên đứng dậy, đặt tay lên vai ép Tạ Dịch Vi ngồi xuống ghế: “Tam thúc, con muốn nói với thúc một chuyện."

"Chuyện gì?" Tạ Dịch Vi bị nét nghiêm túc trên mặt nàng làm cho khựng lại.

"Cháu muốn dẫn Thẩm Dung, Thẩm Dịch và vài người nữa đi Nam Cương."

Tạ Dịch Vi suýt trượt khỏi ghế: “Con… con đi Nam Cương làm gì?"

"Con muốn tìm cách giải độc cho Lý Cẩm Dạ."

Bùm! Lại là vì Lý Cẩm Dạ!

Tạ Dịch Vi run lên, dường như cố nén cơn giận xuống: “A Uyên, con biết Nam Cương là nơi núi cao rừng sâu…"

"Tam thúc, con biết, con không sợ!" Cao Ngọc Uyên kéo tay áo hắn: “Con chỉ sợ thúc không đồng ý thôi, ngoài ra con chẳng ngại gì."

"Con..." Tạ Dịch Vi giận đến mức bật dậy: “Con làm thúc tức chết mất, chỉ vì một người như Lý Cẩm Dạ mà đáng vậy sao?"

"Đáng!"

"Hắn... có hôn thê rồi."

"Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến con." Cao Ngọc Uyên cắn răng nói.

Đêm đêm giấc ngủ cứ chập chờn, nàng cứ thấy lòng trống trải, nhất định phải làm gì đó cho hắn thì mới yên lòng. Chuyến đi Nam Cương nàng đã suy tính kỹ lưỡng, khi đã tự tay xé bỏ tấm mặt nạ, nàng biết hắn sẽ không muốn gặp lại mình, vậy chi bằng cứ đi xa một chút.

Tạ Dịch Vi giận đến nỗi toàn thân run rẩy: “Cao Ngọc Uyên, ta biết con luôn là đứa có chủ kiến, nhưng Nam Cương không phải Nam Thành. Thẩm Dung, Thẩm Dịch sao đủ sức bảo vệ con? Con nhất định muốn đi vào chỗ chết sao?"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi thân thiết với nàng, Tạ Dịch Vi gọi cả tên họ nàng ra như vậy, có thể thấy hắn giận đến mức nào.

"Tam thúc!" Cao Ngọc Uyên nhìn hắn: “Con không biết có chết hay không, nhưng nếu không làm chuyện này, cả đời này con sẽ không vui nổi. Tam thúc muốn thấy A Uyên cả đời mặt ủ mày chau sao?"

"Con…" Tạ Dịch Vi phất tay áo, quay người bỏ đi.

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên lịm đi, như ngọn lửa lay lắt trong cơn gió, nàng cắn chặt răng, bất chấp tất cả đuổi theo.

"Tam thúc, tam thúc!"

Tạ Dịch Vi đau đầu vô cùng, hôm nay cả ngày đã phải dò hỏi tin tức về Hung Nô, khó khăn lắm mới có tin vui, vội vàng chạy đến, ai ngờ đứa cháu gái lại đòi đi Nam Cương!

Mắng thì mắng, nhưng Tạ Dịch Vi nghiến răng, quay lại, đôi mắt nhìn Cao Ngọc Uyên rất sâu.

"A Uyên, con vì Lý Cẩm Dạ mà không màng đến tính mạng mình, con có nghĩ đến nếu lỡ có chuyện gì thì tam thúc phải làm sao không? Nếu con là con trai, tam thúc đã nhắm mắt làm ngơ, nhưng con là một tiểu thư khuê các, là người duy nhất còn sống sót của nhà họ Cao. Con nói đi, con tự nói đi..." 

 
Bình Luận (0)
Comment