Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 355

 
Giang Phong nhìn sắc mặt nàng rồi nói: “Là An Vương, Lý Cẩm Dạ."

Trong thoáng chốc, sắc máu trên gương mặt Cao Ngọc Uyên hoàn toàn tan biến. Sao có thể là hắn? Sức khỏe hắn như thế làm sao mà dẫn binh đánh trận?

"Tiểu thư, ban đầu là Phúc Vương dẫn binh, nhưng ngay trước lúc xuất phát, hoàng hậu đột ngột lâm bệnh, An Vương bèn xin đi thay."

Cao Ngọc Uyên giật mình tỉnh lại từ cơn chấn động, nắm chặt tay: “Hắn dẫn bao nhiêu binh, phó tướng là ai?"

Giang Phong có chút khó xử: “Đây đều là cơ mật quân sự, thuộc hạ không điều tra được."

Nghe vậy, Cao Ngọc Uyên mới nhận ra mình đã yêu cầu quá đáng, đành lui một bước: “Ai là thái y đi cùng?"

"Cái này… thuộc hạ không rõ, nhưng chắc là Trương thái y."

Nếu là sư phụ, vậy thì cũng đỡ. Cao Ngọc Uyên cố trấn an lòng mình. Hắn là vương gia, là đại tướng quân, chỉ cần ngồi trong trướng bày mưu tính kế, không nhất thiết phải xông pha chiến trường. Sư phụ một ngày ba bữa thuốc, đêm lại châm cứu, chắc hẳn hắn có thể chịu đựng được.

Chỉ là… sao hắn lại chủ động xin xuất chinh?

Cao Ngọc Uyên tự hỏi mình, câu trả lời hiện lên rõ mồn một trong lòng.

Lý Cẩm Dạ nắm giữ Lễ bộ, trên triều không có bao nhiêu thực quyền, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này giành được lòng người trong quân đội, thuận thế sắp xếp người của mình, thì chỉ có lợi chứ không có hại gì cho hắn.

Chỉ là... bánh xe vận mệnh sẽ nghiêng về phía ai đây?

Kiếp trước là Lý Cẩm Dạ mưu phản, và hắn thất bại; kiếp này là Lý Cẩm An mưu phản, liệu cũng sẽ đi đến kết cục đó không?

Ngọc Uyên chợt bừng tỉnh: “Giang Phong, Bình Vương, Diệp Xương Bình mưu phản. Người nhà của bọn họ bị sắp xếp thế nào rồi?”

“Trước khi Bình Vương xuất binh, đã mang theo đứa con trai yêu quý nhất, những người còn lại đều bị phủ Tông nhân giam lỏng. Còn nhà họ Diệp… thì không được may mắn như thế. Trên dưới mấy trăm nhân khẩu đều bị tống vào đại lao.”

Ngọc Uyên trầm mặc một lúc: “Nhị tỷ là dâu chưa cưới của nhà họ Diệp, tỷ ấy có bị liên lụy không?”

“Tiểu thư, bây giờ kinh thành rối loạn cả lên, ai ai cũng bất an. Từ hoàng đế đến tam tỉnh lục bộ, đến cả dân thường, đều đang dồn sự chú ý về chiến sự Tây Bắc. Chắc là chưa ai rảnh để chú ý đến nhị tiểu thư. Nhưng sau này có bị tính sổ hay không… thì khó nói.”

Nghe đến đây, tim Ngọc Uyên lại quặn thắt.

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.

Những người này đánh cược bằng cả tính mạng, cầu được thiên lý giang sơn, vạn dặm non sông; là mộng xuất tướng nhập tướng, vinh hiển cả đời; là trước mắt hiển quý, sau khi mất để lại danh thơm.

Còn nhị tỷ… điều duy nhất tỷ ấy cầu là một chốn dung thân. Nay nơi ấy gặp tai họa, vận mệnh tỷ ấy rồi sẽ đi về đâu?

Giang Phong nói: “Tiểu thư, còn một nhà khác cũng bị liên lụy rất nhiều.”

“Ngươi nói phủ Vĩnh An hầu?”

“Đúng vậy. Nghe nói lần này Bình Vương tạo phản, Vĩnh An hầu cũng lén lút dâng toàn bộ gia sản để ủng hộ.”

Cao Ngọc Uyên từ từ ngồi xuống, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Thế gian này, ai ai cũng đang đánh cược. Kết cục ra sao, chỉ đành chấp nhận thua cuộc.

Nếu Lý Cẩm An thất bại, tội mưu nghịch bị liệt vào mười đại tội, theo luật triều đình, đáng tru di cửu tộc. Những kẻ theo hắn, ủng hộ hắn, cũng khó lòng thoát khỏi số phận.

“Tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.” Giọng Vệ Ôn vang lên bên ngoài.

Giang Phong vội đứng dậy: “Tiểu thư, xuống ăn cơm đi. Những chuyện quốc gia đại sự như thế này, không phải dân thường như chúng ta có thể hiểu thấu. An vương mệnh lớn phúc dày, sẽ không sao đâu, người đừng quá lo.”

Ngọc Uyên cười khổ.

Sao có thể không lo? Thân thể của hắn dù có được chăm sóc tỉ mỉ thì cũng chẳng còn sống được bao lâu. Giờ lại thêm phần lao lực…

“Này Giang Phong, lần này ngươi đến, mang theo bao nhiêu ám vệ vậy?”

“Bẩm tiểu thư, Nhị gia để lại mười tám tử sĩ. Bốn người đã chết vì bệnh, hai người thiệt mạng khi giao đấu với sơn tặc, hai người ở lại Cao phủ để giúp tiểu thư. Còn lại mười người, ta để sáu người bên nghĩa phụ, mang theo bốn người đi cùng.”

“Phái hai người đi Tây Bắc, dò thám tình hình chiến sự.”

“Tiểu thư, ngàn vạn lần không được! Thế lực của Nam Việt quốc còn chưa rõ ràng, nếu lại điều hai người đi nữa thì…”

“Vậy phái một người thôi, được không?”

Gương mặt tái nhợt của Cao Ngọc Uyên hiện rõ sự cầu xin, cả người thoạt nhìn vô cùng dịu dàng. Giang Phong thở dài nặng nề, giọng trầm xuống: “Được!”

Ở Xuyên Phủ quốc, các món ăn trong khách đ**m đều rất cay.

Ngọc Uyên sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, không quen vị cay, chỉ dùng trà chan cơm, ăn được miếng nào hay miếng đó.

Còn Ôn Tương thì chẳng sợ gì, ăn rất hăng. Giang Phong ngồi bên nhìn, thầm nghĩ: Cô nương này sao vẫn bốc đồng thế, trước mặt tiểu thư mà cũng không tém lại chút nào.

Ôn Tương đang ăn cơm, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Nàng bất ngờ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Giang Phong luống cuống quay mặt đi, Ôn Tương bĩu môi, thầm nghĩ: Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy nữ nhân ăn cơm chắc?

Cơm nước xong, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Vệ Ôn sai tiểu nhị mang lên mấy thùng nước nóng, để tiểu thư và Ôn Tương cô nương tắm rửa trước.

Ôn Tương cuối cùng cũng được ăn cơm nóng, tắm nước ấm, cảm động đến không nói nên lời. Nàng tự tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, thoải mái vô cùng.

Nàng lăn hai vòng trên giường khách đ**m, định nói chuyện, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Cao Ngọc Uyên tóc còn ướt, đang đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm.

Dáng vẻ tâm sự nặng nề thế kia, chắc chắn là từ lúc gặp tên Giang Phong kia mới bắt đầu. Dù nghĩ bằng ngón chân cũng đoán được có liên quan đến kinh thành.

Ôn Tương từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy bộ đồ dơ của mình, bước tới sau lưng Ngọc Uyên, thở dài: “Ta không giống ngươi, xưa nay chẳng bao giờ nghĩ đến mấy chuyện mà mình với tới không nổi. Vì nghĩ cũng vô ích, chi bằng sống cho thật thoải mái.”

Cao Ngọc Uyên quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mặt cô nàng không để lại dấu vết, vừa bực vừa buồn cười nói: “Phải rồi, Ôn cô nương lớn gan, không sợ trời không sợ đất. Thôi được rồi, đừng chướng mắt ta nữa, mai sớm xuất phát.”

“Không phải nói sẽ nghỉ lại một ngày sao?”

“Ở trọ đâu phải không tốn tiền, bạc cô trả à?”

Vừa nhắc đến bạc, Ôn Tương đã chạy nhanh hơn thỏ, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cao Ngọc Uyên nghĩ ngợi một lát, rồi bước qua phòng bên cạnh gõ cửa. Một lúc sau, Thẩm Dung ra mở. Râu ria đã được cạo sạch, quần áo cũng thay mới, sạch sẽ gọn gàng, nhìn vào trông như người tử tế hẳn hoi.

"Tiểu thư?"

"Ngươi và Thẩm Dịch lát nữa ra ngoài mua ít lương khô cho đường dài, ghé qua hiệu thuốc mua thêm dược liệu chống côn trùng, mai sáng xuất phát."

"Mau vậy sao?"

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Không thể chậm trễ thêm!"

"Vâng."

"Giang Phong đâu rồi?"

" Giang Đại ca xuống dưới giặt đồ rồi."

"Lát nữa ngươi báo lại cho hắn."

...

Chỗ giặt đồ của khách đ**m nằm ngay bên giếng nước ở hậu viện. Khi Ôn Tương đến, Giang Phong đã giặt xong chiếc áo cuối cùng. Hai người chạm mặt, Giang Phong khách khí chào một tiếng "Ôn tiểu thư”, rồi kéo chậu sang bên, nhường nửa chỗ cho nàng.

Ôn Tương liếc hắn một cái, rồi thoải mái đặt chậu trước mặt hắn, cúi người múc nước từ giếng.

"Để ta giúp cho!"

Giang Phong không đành lòng để nàng làm việc nặng, huống chi Ôn Tương vốn là tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, chẳng qua gặp biến cố gia đình, mới lâm vào cảnh bôn ba này.

Ôn Tương xoa mắt, lãnh đạm đáp: “Vậy thì cảm ơn."

Giang Phong nhận lấy gầu, múc nước lên, hỏi: “Ôn tiểu thư, sao ngươi lại đi theo vậy?"

"Sao ta lại không thể đi?" 

 
Bình Luận (0)
Comment