Lý Cẩm Vân đưa tay ra, ngón tay Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng rơi xuống, một lúc sau mới cười nói: "Vương gia mỗi sáng thức dậy, có thể uống một cốc nước mật ong khi bụng đói."
"Chữa gì vậy?"
"Thông tiện."
Lý Cẩm Vân ngẩn người, mặt đỏ bừng, tức giận nhìn Cao Ngọc Uyên một cái. Trong lòng nghĩ: “Đánh người không đánh vào mặt, vạch tội không vạch chỗ yếu, sao người này lại cứ chọn đúng điểm yếu của ta mà đâm vào thế?"
Lệnh phi lại cười tươi như hoa nói: "Còn không mau cảm ơn hoàng tẩu?"
"Không cần khách sáo!" Cao Ngọc Uyên vung tay lên, cười nói: "Chỉ cần trong lòng đừng mắng ta là được."
Lý Cẩm Vân bị nói trúng tâm lý, trên mặt hơi có chút xấu hổ. Không ngờ Cao Ngọc Uyên lại tiếp lời: "Thật sự muốn mắng, cũng đợi ta xuất cung rồi mắng, dù sao cũng không nghe thấy."
"Phụt!"
Lệnh phi không nhịn được, che miệng cười: “Bây giờ bổn cung mới hiểu, ngày đó sao An Thân vương lại quỳ mãi dưới mưa, một người dịu dàng như vậy, ai nỡ bỏ đi chứ?"
Cao Ngọc Uyên khéo léo mỉm cười, hai lúm đồng tiền xuất hiện trên khuôn mặt, quay đầu nhìn Lý Cẩm Dạ, trong ánh mắt đó tràn ngập tình ý.
Lý Cẩm Dạ ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại có chút dao động. Cô gái này đúng là bậc thầy trong giao tiếp, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều rất có chừng mực.
Hai người ngồi thêm một lúc nữa, rồi đứng dậy từ biệt, Lệnh phi cũng không giữ lại.
Hoàng hậu bảo bà mời dùng bữa vốn là khách sáo mà thôi, bà có phẩm cấp thấp, nếu thực sự mời dùng bữa thì sẽ thành chủ đề bàn tán.
Bà tự mình tiễn Cao Ngọc Uyên ra đến cổng cung, đứng đợi cho đến khi người đi xa mới quay lại nói với người bên cạnh: "Sau này ra khỏi phủ, con hãy thường xuyên qua lại với thập lục ca của con, tôn trọng hoàng tẩu, nàng ấy không phải là người đơn giản đâu."
Lý Cẩm Vân bĩu môi: “Con sao lại không nhìn ra chứ?"
Lệnh phi thở dài: "Bởi vì con vẫn chưa có đôi mắt nhìn người."
…
Cao Ngọc Uyên ngồi trong xe ngựa, tay nâng chén trà, có chút ngẩn ngơ.
Lý Cẩm Dạ đặt tay lên vành tai nàng, nhẹ nhàng vặn một cái: “Nghĩ gì vậy?"
"Ta đang nghĩ về Lệnh phi."
"Nói ra nghe xem thử?" Lý Cẩm Dạ bị câu nói của nàng k*ch th*ch, thấy hứng thú.
Cao Ngọc Uyên suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Lệnh phi có thể nói là được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng phẩm cấp bao nhiêu năm nay vẫn không thăng, chỉ là một phi tần bình thường. Nếu là người khác, từ lâu đã cầu hoàng đế thăng làm quý phi rồi."
Lý Cẩm Dạ dựa lưng vào nàng, cảm giác trong tay thật tuyệt, không nỡ buông ra, lười biếng nói: "Đã là Tấn Vương được sủng ái vô hạn rồi, nếu Lệnh phi thăng làm quý phi, nàng sẽ trở thành gai trong mắt người khác, mũi tên trong thịt."
Cao Ngọc Uyên cắn môi, giọng thấp xuống: “Vậy sao nàng ấy không nghĩ đến việc giúp con giành lấy vị trí đó?"
Lý Cẩm Dạ bỗng dừng lại, nụ cười cứng lại trên mặt.
Cao Ngọc Uyên thở nhẹ, nói tiếp: "Hiền hòa như nước, không tranh không giành, ân sủng vẫn không giảm... Lý Cẩm Dạ, người này suy nghĩ thật sâu, chúng ta tuy phải lợi dụng nàng ấy, nhưng cũng phải đề phòng!"
Lý Cẩm Dạ hơi mở miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ dùng một tay kéo nàng vào lòng.
Lời này, tiên sinh đã nhắc nhở hắn, hắn thấu hiểu tâm tư người khác, biết lời tiên sinh nói không sai, nhưng Cao Ngọc Uyên mới chỉ gặp Lệnh phi một lần đã có thể nhận ra như vậy, cô gái này thật sự rất thông minh sắc bén.
Cao Ngọc Uyên biết hắn đã nghe vào, nên không nói thêm gì nữa, chỉ đưa chén trà đến bên môi hắn.
Lý Cẩm Dạ cười, nhận lấy chén trà rồi đặt lên bàn nhỏ, nhưng môi hắn lại phủ lên…
…
Lý Cẩm Dạ đã có một nụ hôn đầy phóng túng trên xe ngựa, khiến Cao Ngọc Uyên trừng mắt nhìn. Đến khi bước xuống xe, nàng chỉ biết dùng khăn che miệng để che đôi môi đang sưng đỏ.
Người này tính tình thế nào, khi đã có hứng là chẳng để ý gì nữa, mà giờ còn phải gặp mọi người trong phủ, nàng làm sao mà gặp mặt người khác đây?
Lý Cẩm Dạ không hề vội vã, tay đút vào túi, đi bên cạnh nàng. Thấy ngoài trời có gió, hắn cởi áo choàng lớn trên người, khoác lên vai nàng.
"Đừng giận, người gặp mặt đều là hạ nhân thôi, ai dám cười nhạo vương phi của ta, ta sẽ chặt đầu hắn."
Cao Ngọc Uyên ngay lập tức cảm thấy như mùa xuân tới, người này khi không mang mặt nạ thì thật sự rất dịu dàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Khi vào chính sảnh, trong phòng đã đầy người, bên trái là người của vương phủ, đứng đầu là lão quản gia, bên phải là người của Cao phủ, Giang Phong đứng đầu.
Trên ghế gỗ lê còn có hai người, Lục Nhược Tố và Tô Vân Mặc.
Cao Ngọc Uyên lần đầu nhìn thấy Tô Vân Mặc, nàng mặc chiếc áo khoác hoa đỏ tím, thân hình thướt tha, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời như có một làn sương mỏng bao phủ, nhìn vừa ngượng ngùng lại vừa kiều diễm, đúng kiểu mà mọi đàn ông trên đời đều yêu mến.
Lúc này, Tô Vân Mặc cũng lén nhìn Cao Ngọc Uyên, vừa thoáng nhìn nàng, nàng bèn rụt mắt lại, tự nhiên đảo mắt về phía Lý Cẩm Dạ.
Lục Nhược Tố thấy vậy, tức đến nỗi suýt bóp nát chiếc khăn trong tay.
Tiểu tiện nhân, chẳng lẽ chưa từng gặp đàn ông sao? Cũng dám nhìn thẳng vào hắn, nàng thì chẳng dám đâu!
Hừ!
Một lát nữa, nếu hắn nổi giận, nàng sẽ biết tay.
Lý Cẩm Dạ vẫn không có phản ứng gì, dường như không hề nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Tô Vân Mặc, cứ bình thản mà nhâm nhi tách trà của mình.
Hôm nay không phải là ngày của hắn, mà là của A Uyên.
Lúc này, lão quản gia bước lên giới thiệu với Cao Ngọc Uyên: "Vương phi, đây là Lục trắc phi, còn đây là Tô trắc phi.”
Nói xong, một nha hoàn bưng hai cốc trà tới.
Thiếp thất mời chủ mẫu uống trà, chủ mẫu mới thừa nhân vị trí của họ trong phủ, nếu không, dù do ngươi được ai ban thì cũng là danh không chính, ngôn không thuận.
Hai trắc phi đứng dậy, Lục trắc phi đi trước, quỳ xuống trước mặt Cao Ngọc Uyên, nhận trà từ tay nha hoàn, nâng cao ngang trán: “Nô tì, xin mời Vương phi dùng trà."
Cao Ngọc Uyên nhận trà, đưa tách lên, chỉ chạm nhẹ môi, rồi liếc nhìn La ma ma.
La ma ma bưng sẵn đồ trang sức đã chuẩn bị từ trước, Cao Ngọc Uyên cầm chiếc trâm cài vào búi tóc Lục trắc phi: “Đứng dậy đi, sau này ngoan ngoãn, chăm lo phục vụ Vương gia."
Trong lòng Lục trắc phi còn đằng hớn cả hoàng liên, đến người còn chẳng thấy đâu, bảo nàng phục vụ ai chứ?
Lễ nghi xong xuôi, Tô trắc phi tiến lên.
Lúc này, Cao Ngọc Uyên mới nhận ra, hoàng đế và hoàng hậu quả thật có dụng tâm khi sắp xếp nàng.
Tô Vân Mặc đi đứng, cử chỉ nhẹ nhàng, không biết đã học từ ai mà lại có thể quyến rũ đến thế.
"Nô tì Tô thị, xin ra mắt Vương phi, chúc Vương phi và Vương gia trăm năm hạnh phúc."
Vừa mở miệng, sắc mặt La ma ma cũng lập tức trầm xuống.
Giọng nàng như chim oanh hót, như suối chảy, lại còn mang chút âm điệu mềm mại của vùng phương Nam, thật sự làm người ta mê mẩn.
Cao Ngọc Uyên nhìn nàng với ánh mắt thoáng cười, đưa tay nhận lấy tách trà từ tay nàng.
Ai ngờ, vừa định nhận lấy, chiếc tách như có mắt, tự dưng ngã nghiêng, chén trà ấm, thật trùng hợp lại đổ lên mặt Tô Vân Mặc.
Tô Vân Mặc kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt, nước mắt tuôn trào, giọng nghẹn ngào: "Vương phi, xin lỗi, là nô tì không cẩn thận, đều là lỗi của nô tì."
Nàng vốn đã xinh đẹp, nước trà hòa với nước mắt rơi xuống khuôn mặt, ngoài sự đáng thương còn có vẻ đẹp như hoa sen vừa mới vươn lên từ mặt nước.
Cao Ngọc Uyên thầm thở dài, trên mặt cười nhạt: “Ta biết Tô thế tử tuy có hơi bừa bãi, nhưng ít nhất cũng là người ngay thẳng, làm việc luôn đàng hoàng. Ngươi là muội muội ruột của hắn, sao không học được lấy nửa phần tốt của hắn vậy?"