Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 480

Phía trước không còn gì cản trở, Trương Hư Hoài chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống, nhưng giờ cũng không kịp nữa!

Hắn cười gượng gạo, nụ cười còn khó coi hơn cả quỷ: “À… cái đó… ờ…” 

Ba người đồng loạt quay đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn. 

“Ăn tối chưa?” 

“Phụt!” Thanh Sơn suýt nữa phun ra một ngụm máu. 

“Hả?” Lan Miểu ngẩn người, trời đã tối thế này rồi mà còn hỏi ăn chưa sao? 

A Cổ Lệ nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh xuyên thẳng vào mắt Trương Hư Hoài. Lão già này làm sao thế? 

Nàng… nàng ấy đang nhìn ta! 

Trương Hư Hoài lập tức rối bời, cúi thấp đầu xuống như muốn giấu đi sự bối rối, hai hàng lông mày sụp xuống, cắn môi như trẻ con bị bắt lỗi. Càng nhìn, lòng A Cổ Lệ càng thêm khó hiểu. 

Người khác thế nào nàng không rõ, nhưng khi Trương Hư Hoài có dáng vẻ này, chắc chắn là đang không biết phải làm gì. 

Tối khuya chạy đến trạm dịch, đứng trước viện viện của nàng, không biết làm gì… 

A Cổ Lệ cảm thấy lòng mình mềm lại. 

“Chẳng phải chuyện gì to tát. Không phải muốn nhét cho ta một nam nhân sao? Vừa hay, bà đây đang thiếu, cũng đến tuổi rồi. Theo cách nói của Đại Tân thì đêm dài trống trải!” 

Câu nói ấy vốn chỉ để an ủi Trương Hư Hoài, dù sao tình nghĩa mấy chục năm cũng không thể xem nhẹ. 

Nào ngờ, vừa nghe xong, cả người Trương Hư Hoài nổi đầy da gà. Đôi mắt hắn như muốn phun lửa. 

“Đêm dài trống trải?” 

Nàng… nàng ấy nói muốn cùng người đàn ông khác sao?! 

A Cổ Lệ cứ ngỡ Trương Hư Hoài đang bất bình thay mình, thở dài, hào sảng vỗ vai hắn. 

“Đừng bày ra bộ mặt khổ sở như vậy. Đây là chuyện tốt. Khi chọn người, giúp ta để ý kỹ một chút. Văn nhược thư sinh thì thôi, suốt ngày nương dài cha ngắn ta không cần. Loại không chịu được khổ, nhìn máu đã sợ, càng miễn bàn. Còn nữa, kiểu nam nhân thấy nữ nhân thì không nhấc nổi chân, hoặc đần độn như gỗ đá cũng không cần…” 

“Ta… ngươi có cần không?” 

A Cổ Lệ: “…” 

Lan Miểu: “…” 

Thanh Sơn: “…” 

Thanh Sơn lén nắm tay: “Trời ơi, cuối cùng ngài cũng nói ra, suýt nữa thì làm ta tức chết!” 

Ba con người, sáu con mắt nhìn về phía hắn. Trương Hư Hoài đưa tay lau mặt, lòng thầm kêu khổ: “Giờ thì hay rồi, nàng ấy có nghe rõ không? Hay ta phải nhắc lại lần nữa? Không được, ta thật sự không còn mặt mũi nào nữa!” 

Nghĩ thế, hắn làm một hành động mà chẳng ai ngờ tới: hắn nhảy lên lưng Thanh Sơn như một con khỉ nhanh nhẹn. 

Thanh Sơn chưa kịp mở miệng đã nghe Trương Hư Hoài hô lớn: “Về, về thôi!” 

“Về đâu?” 

A Cổ Lệ rút thanh đại đao chắn ngay trước mặt hai người. Thanh Sơn nhún vai, chân nhẹ nhàng bước sang một bên, như con lươn lách qua khe hẹp, rồi ném Trương Hư Hoài lại chỗ cũ. 

“Nhắc lại lần nữa!” Thanh đao của A Cổ Lệ đẩy tới vài tấc. 

“Ngươi… ta…” 

Mặt Trương Hư Hoài đỏ bừng như gấc chín. Hắn nghĩ: “Không đồng ý thì thôi, cớ gì lại ép người khác nói lại chứ? Yêu nữ cướp bóc như nàng, quả nhiên không có chuyện gì tốt đẹp!” 

Thanh Sơn đứng bên cạnh, lặng lẽ nắm chặt tay: “Thái y, ta ủng hộ ngài!” 

Không còn đường lui nữa, chết sớm siêu sinh sớm thôi! 

Trương Hư Hoài nghiến răng, ưỡn ngực nói lớn: “Ta vừa nói, ta, ngươi có cần không?” 

“Cần ngươi làm gì?” 

“Trời ơi!” 

Trương Hư Hoài gào thét trong lòng: “Vờ vịt không phải là sở trường của ta sao? Sao người Bồ Loại các ngươi không thể ngay thẳng, dứt khoát chứ? Ngươi không hiểu tiếng người sao?” 

Hắn đâu biết rằng, A Cổ Lệ thật sự không hiểu ý của câu nói ấy. 

Cách thể hiện tình cảm của người Bồ Loại luôn trực diện đến mức không tưởng: “Ta thích ngươi! Làm người của ta! Ta muốn ngươi!” 

Một câu như “Ta, ngươi có cần không”, vòng vo đến mức người như A Cổ Lệ, người vốn nghe tiếng quan thoại còn trúc trắc, chẳng khác nào thách đố nàng. 

Thanh Sơn không chịu nổi nữa, lên tiếng: “A Cổ Lệ, ý của Trương thái y là…” 

“Câm miệng!” 

Trương Hư Hoài hét lớn: “Chuyện của ta, tới lượt ngươi xen vào sao?” 

Dứt lời, hắn bước lên một bước, nắm chặt lấy tay A Cổ Lệ: “Ngươi nghe rõ đây. Ta, ta, ta… thích ngươi!” 

Ba chữ vừa thốt ra, từ đằng xa, Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên bất giác liếc nhìn nhau. 

Lý Cẩm Dạ nhướn mày: “Xem ra dì nhỏ thật sự đã dồn ép lão già này đến mức nổi điên rồi!” 

Cao Ngọc Uyên lau mồ hôi trên trán, lòng thầm cảm thán: “Sư phụ à, cuối cùng cũng nghe được câu nói ra dáng nam nhi từ người!”

*

Lúc này, A Cổ Lệ đứng lặng, nét mặt không giấu nổi sự kinh ngạc. 

Ban đầu, đôi mắt nàng mở to, rồi dần nhíu lại, sau đó lại càng mở to thêm, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. 

Người đàn ông này, giữa hai hàng lông mày toát lên nét thư sinh nho nhã, dung mạo chẳng phải xuất chúng nhưng cũng không đến nỗi khó coi. 

Hai người quen biết đã hơn mười năm, hắn luôn như chiếc bóng bám theo tiểu A Dạ, khuôn mặt thì lúc nào cũng như thể ai đó nợ hắn năm trăm lượng bạc. 

Hắn khó chịu với tất cả mọi người, mà nàng, thân là công chúa, tất nhiên cũng không cần phải nhân nhượng. Mỗi lần gặp nhau chỉ toàn giao tiếp bằng cái liếc mũi, hắn hừ một tiếng, nàng cũng hừ đáp lại. 

Sao có thể thích được chứ? 

Rõ ràng lần đầu gặp mặt, nàng còn vì vẻ tự phụ “thiên hạ này chỉ ta là nhất” của hắn mà tung một cước, đá hắn lăn ngay xuống đống phân bò kia mà! 

Trương Hư Hoài cảm thấy tim mình đập loạn, khi nhìn thấy ánh mắt của nàng cứ mãi không rời mình. 

Hắn bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp A Cổ Lệ. 

Gió trên thảo nguyên sắc tựa dao, cứa rát da mặt. Từ phía xa, bóng dáng một người con gái chầm chậm tiến lại, tà áo đỏ rực ôm sát người, những lọn tóc tết thành từng búi nhỏ, ngồi trên lưng con ngựa tía nhỏ nhắn. 

Cô gái nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, ánh mắt sâu hun hút như mặt hồ, ánh nắng chiếu vào ánh lên sắc cầu vồng lung linh. 

Ánh mắt nàng lướt qua hắn, một nụ mỉm cười vẽ lên khóe môi. 

Tim hắn bỗng giật thót, nhịp đập trở nên hỗn loạn. Niềm kiêu hãnh tuổi trẻ bỗng bừng lên, biến thành hơi lạnh thoát ra từ mũi. 

Sắc mặt nàng chợt trầm xuống, một cước tung ra, hắn bèn bị đá bay xa mấy trượng: “Thằng nhóc Đại Tân ở đâu chui ra, lông còn chưa mọc đủ mà dám kiêu ngạo với bản công chúa!” 

Khi ấy, hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, chẳng biết trời cao đất rộng, trò đùa lớn nhất cũng chỉ là nghiền hạt ba đậu thành bột, lén bỏ vào cơm canh của người khác. 

Hắn nhớ rất rõ, nửa mặt úp vào đống phân bò, nửa mặt nghiến răng nghiến lợi: “Yêu nữ, ngươi cứ đợi đấy! Rồi sẽ có một ngày ta bỏ độc chết ngươi!” 

Vậy mà sau này… sao lại thích nàng được chứ? 

Trương Hư Hoài rùng mình, cả người như già đi mấy tuổi. Trong lòng bất giác dâng lên một nỗi oán hận đầy mâu thuẫn với nữ nhân này, vừa buồn cười, vừa cay đắng. 

Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, buông tay, cúi đầu xuống. Nửa khuôn mặt hiện lên trong ánh trăng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, tựa như bầu trời đêm Bồ Loại không một vì sao, u ám mà sâu thẳm. 

“Ngươi không thích ta, ta cũng chẳng trách. Nhưng những gì chôn giấu trong lòng bấy lâu, ta cần phải nói ra một lần.” 

Dứt lời, hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn nàng. 

Bình Luận (0)
Comment