Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 496

Tin phủ An Thân vương sắp mở tiệc ngắm sen chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp kinh thành, khiến dư luận xôn xao.

An Thân vương xưa nay vốn kín tiếng, ngay cả khi cưới vương phi cũng không mời nhiều người, vậy mà lần này lại muốn tổ chức yến tiệc ngắm sen, chẳng khác nào mặt trời mọc từ phía Tây.

Phúc vương phi vừa nhận được thiệp mời, đã lập tức đến thư phòng của Phúc vương.

Nào ngờ vừa bước vào viện đã nghe thấy tiếng thở gấp gáp, nha hoàn ngoài cửa cúi gằm đầu, chẳng dám ngước lên nhìn vương phi một cái.

Phúc vương phi sắc mặt thoáng đổi, rồi im lặng rút lui.

Một canh giờ sau, mặt Phúc vương ửng đỏ, bước vào nội thất, cười hỏi: “Vương phi tìm ta có chuyện gì vậy?”

Phúc vương phi lấy thiệp mời ra, nói: “Chuyện này nên xử trí thế nào, xin vương gia quyết đoán.”

Đúng lúc có cung nhân dâng trà, Lý Cẩm Hiên nâng chén uống một ngụm, nghiêm mặt hỏi: “Trừ phủ chúng ta, còn những nhà nào nhận được thiệp mời?”

“Nghe nói phủ Tấn vương, phủ công chúa Hoài Khánh đều nhận được. Phủ Vệ Quốc công và phủ Vĩnh Xương hầu cũng có.”

“Chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, hai ta cùng đi.”

Phúc vương phi có phần kinh ngạc, nhìn trượng phu với vẻ khó tin.

Lý Cẩm Hiên cười lạnh: “Nếu ta không đi, chẳng phải sẽ khiến người ta nói ta là ca ca mà lại lòng dạ hẹp hòi, không dung nổi người khác sao?”

“Vương gia nói phải.”

Lý Cẩm Hiên ném chén trà xuống, giọng lạnh băng: “Tiện thể để bản vương xem xem, hắn mở tiệc ngắm sen rốt cuộc là có dụng ý gì.”

Lúc này ở phủ công chúa Hoài Khánh.

Công chúa Hoài Khánh uể oải dựa trên giường trúc. Nàng mắc chứng mệt mỏi mùa hè, cứ đến mùa hè là toàn thân bải hoải, thái y bảo là “khổ hạ”, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng thấy đỡ.

“Phò mã đã về phủ chưa?”

Ma ma thân cận vội đáp: “Bẩm công chúa, vẫn chưa ạ.”

“Hừ!”

Hoài Khánh công chúa cười nhạt: “Vừa đến chỗ đó là chẳng phân ngày đêm, đến cả nhà cũng chẳng buồn về. Con hồ ly tinh kia đúng là có bản lĩnh!”

Ma ma kéo nhẹ khóe miệng: “Công chúa cớ gì phải bực bội vì một tiện nhân? Đợi phò mã nếm tư vị rồi chán chê, thì sống hay chết, chẳng phải mặc công chúa định đoạt hay sao? Cứ để ả vui mấy ngày đi!”

“Lý thì ta hiểu, chỉ là trong lòng… cứ nghẹn một hơi khó tả.”

Công chúa thân là hoàng thất, cao quý nhường nào, vậy mà gả làm vợ người rồi vẫn phải chịu cảnh tam thê tứ thiếp, lại thêm bao năm chưa có thai, đến cả đứng cũng chẳng dám thẳng lưng, dù là cành vàng lá ngọc cũng cảm thấy thấp kém.

May mà phò mã đối với nàng vẫn còn chút kính trọng, không dám đưa người về trước mặt, chỉ dám giấu bên ngoài. Thôi thì không thấy cũng đỡ phiền.

“Ma ma, bà nói xem, tiệc ngắm sen ở phủ An Thân vương, ta có nên đi không?”

“Thiệp đã đưa tới, tất nhiên là phải đi. Có điều công chúa đừng ngốc nghếch mà đi tay không, phải báo người nói với Chu tiểu thư một tiếng, để nàng ta hiểu rằng công chúa vì nể mặt muội phu mới chịu đích thân đến.”

Hoài Khánh công chúa gật đầu: “Đã vậy, ma ma thay ta đi một chuyến. Những người khác ăn nói vụng về, ta không yên tâm.”

“Công chúa yên tâm, nô tì đi ngay.”

Ma ma vừa xoay người, lại quay lại dặn: “Công chúa à, tới phủ An Thân vương rồi, hãy để vương phi bắt mạch cho người, giúp điều dưỡng cơ thể một chút.”

Thật ra công chúa Hoài Khánh đã sớm có ý này, chỉ là trước đây em chồng và Cao Ngọc Uyên nước lửa bất dung, nàng không tiện mở miệng.

Giờ thì cơ hội tự dâng đến cửa, người ta muốn kết giao với phủ công chúa, bản thân nàng cũng nên thuận thế nắm lấy, mưu cầu chút lợi riêng.

Tại phủ Vĩnh Xương hầu.

Kiều phu nhân của Hầu phủ cầm thiệp mời, mỉm cười nói với con trai Thẩm Vinh Huy: “Lần này là tiệc ngắm hoa, chuyện của đám thanh niên các con, ta không đi góp vui đâu. Sau con nhớ gọi thê tử con và ngũ muội đi cùng.”

Thẩm Vinh Huy gật đầu: “Vâng, mẫu thân.”

“Còn hai tháng nữa là ngũ muội thành thân, theo lý không nên cho con bé đi. Nhưng An Thân vương phi đích danh mời nó, thể diện này ta không thể không nhận. Có điều, phải để thê tử con trông nom kỹ. Xảy ra chuyện gì, phủ Vĩnh Xương hầu chúng ta chịu không nổi đâu.”

Thẩm Vinh Huy cười nói: “Mẫu thân không cần quá lo. Người chưa từng gặp tam gia, người ấy cực kỳ đoan chính. Ngũ muội tính cách mạnh mẽ, dù có gặp nhau cũng chẳng có chuyện gì đâu.”

“Vậy thì ta yên tâm.”

Thẩm Vinh Huy lại dặn: “Mẫu thân mau cho người may thêm vài bộ đồ mới cho ngũ muội. Con nghe nói Phúc vương, Tấn vương và công chúa đều sẽ đến, không thể để người ta chê cười tiểu thư phủ ta ăn mặc nghèo nàn được.”

Lời con trai khiến lòng Kiều thị chấn động.

Những người ấy mới thật sự là tầng lớp thượng lưu. Nếu không nhờ ngũ muội kết hôn với Tạ tam gia, chỉ với môn hộ của phủ Vĩnh Xương hầu, làm gì có tư cách kết giao với bọn họ?

“Tốt, tốt, tốt! Mẫu thân sẽ sai người đến đo may ngay!”

Thẩm Vinh Huy vẫn chưa yên tâm, tiếp lời: “Lễ vật cũng phải chuẩn bị chu đáo. Từ khi kết thân với Chu gia, con ở nha môn mới được yên ổn đôi phần. Dù mối quan hệ có vòng vèo thế nào, nhưng có được chỗ dựa ấy, tương lai của con mới có thể trông thấy được.”

Kiều thị nghe đến chuyện tiền đồ của con trai, lập tức không nói thêm gì nữa, vội sai người chuẩn bị lễ vật.

Trong khi các nhà đều bận rộn vì tiệc ngắm sen của phủ An Thân vương, thì Tạ phủ lại rất u ám.

Hiếm lắm vương phủ mới tổ chức tiệc ngắm sen, vậy mà nhà mẹ đẻ của vương phi “họ Tạ“ lại không nhận được lấy một tấm thiệp, quả thực mất mặt đến cực điểm.

Cố thị tức đến nghẹt thở, hoa mắt chóng mặt, đến cơm cũng nuốt không trôi. Vốn định để con trai và con rể nhân dịp này xuất đầu lộ diện trước mặt quý nhân, ai dè…

Nhất là con rể “dù vừa đỗ tiến sĩ kỳ thi xuân, nhưng thứ hạng lại quá thấp, hơn ba trăm, chẳng thể vào Hàn Lâm viện, cũng chẳng đến lượt nhận công việc tốt.

Đến giờ triều đình vẫn chưa hạ văn thư bổ nhiệm, bảo sao không sốt ruột cho được? Nếu bị điều đến nơi khỉ ho cò gáy, con gái theo về đó chẳng phải chịu khổ sao?

Tạ Ngọc Thanh ở bên khuyên: “Lần này tam muội mời toàn nhân vật lớn, nhà ta đi cũng không hợp. Nhỡ đụng chạm quý nhân, chẳng phải khiến tam muội khó xử sao?”

Ngắm hoa sen thì có thể đụng chạm quý nhân kiểu gì chứ?

Cố thị hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn phải xuống nước: “Các con ấy, mỗi người hãy cố gắng cho ta một chút, đừng để người ta nói nhà ngoại của vương phi toàn là lũ ăn hại.”

Tạ Ngọc Thanh không khuyên được, lại bị mẹ chọc đúng chỗ đau, trong lòng vừa tức vừa khổ, nhưng chẳng thể nổi giận, đành ngậm đắng nuốt cay.

Trong phủ, người muốn đi dự tiệc ngắm sen nhất lại chính là nàng. Dù có phải đánh đổi tình nghĩa tỷ muội thuở trước, nàng cũng phải mà tìm một con đường sáng sủa cho phu quân.

Nhưng tam muội không gửi thiệp, chẳng lẽ nàng lại tự mặt dày đến cửa xin sao? Vậy còn mặt mũi gì nữa?

Vốn dĩ tam muội đã chẳng coi trọng người bên đại phòng rồi.

Cố thị nói xong, chợt nhớ đến người trong hậu viện, thì sai người gọi Tôn Bình đến: “Đi, nói chuyện vương phi tổ chức tiệc ngắm sen cho ả nữ nhân kia biết.”

“Mẫu thân, sao lại nói chuyện này cho một tiểu thiếp biết?” Tạ Ngọc Thanh khó hiểu.

Cố thị nghiến răng: “Ả tuy là thiếp, nhưng con gái của ả thì không phải. Tỷ tỷ ruột của mình là vương phi cao sang, vậy mà chẳng bấu víu được chút nào. Ta tức chết ả! Tức chết ả!”

Tạ Ngọc Thanh cứng họng, không nói nổi câu nào.

Bình Luận (0)
Comment