“Trương thái y đến rồi sao?”
“Trương thái y đến rồi sao?”
Vô số người Bồ Loại ngừng tay, quay sang nhìn Trương Hư Hoài, trong ánh mắt ai cũng hiện lên chút đồng cảm, sâu hay nông thì khó nói.
Trương Hư Hoài gật đầu, ra hiệu cho Lan Miểu đi đến. Lan Miểu lập tức bước tới, tay vỗ nhẹ lên vai hắn, hỏi: “Thái y có chuyện gì không?”
“Mai xuất phát lúc canh ba phải không?”
“Đúng vậy, canh ba.”
“Được, giúp ta đi một chuyến, ra ngoài mua vài thứ về.”
Trương Hư Hoài ghé sát tai hắn nói vài câu, rồi lấy ra vài tờ ngân phiếu từ trong áo: “Mua thứ tốt nhé.”
“Thái y muốn làm gì vậy?”
“Hiểu trong lòng là được, hỏi ra sẽ mất hay. Ta đi thăm đại đương gia của ngươi đây.”
Lan Miểu nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ bật ra ba chữ: “Liệu được không?”
…
Bên trong viện tĩnh lặng, không một bóng người.
Tính khí của A Cổ Lệ ai cũng biết, vào lúc này, không ai dám bén mảng đến gần, sợ bị quát mắng.
Trương Hư Hoài bước vào viện, nhìn thấy A Cổ Lệ đang đứng dựa vào cửa chính, tay khoanh sau lưng, khí thế hùng hồn như muốn bảo vệ tất cả trước ngưỡng cửa.
Hắn cười bước tới: “Sao lại đứng đây?”
“Ngươi đến làm gì?”
Người mà A Cổ Lệ sợ gặp nhất lúc này là hắn. Từ khi ra khỏi cung, nàng phóng lên ngựa, liên tục vung roi, cũng chỉ là để tránh gặp hắn.
Trương Hư Hoài đứng ngay ngắn ở cửa: “Ta có thể vào không? Không có ý gì khác, chỉ muốn ở bên nàng, sau này gặp lại chẳng biết khi nào.”
Nghe câu nói cuối cùng, lòng A Cổ Lệ nhói lên, không cách nào từ chối, nàng đành nhường bước, để hắn vào nhà.
Trương Hư Hoài bước vào, đứng bên cạnh nàng.
“Ta đã nhờ Lan Miểu đi đến Tùng Hoa Lâu đặt vài món nhắm. Xem như tiễn nàng đi, quán này có món gà quay ngon nổi tiếng, ta vẫn luôn muốn dẫn nàng đi thử.”
Lòng A Cổ Lệ có muôn vàn cảm xúc đan xen, nhưng nàng chẳng nói gì.
Hai người đứng lặng hồi lâu, rồi Lan Miểu dẫn người vào, chẳng mấy chốc, một bàn tiệc ngon mắt đã được bày biện, cùng với bốn vò rượu trắng loại hảo hạng.
Đợi mọi người rời khỏi, Trương Hư Hoài rót đầy chén rượu: “Nào, uống với ta vài chén.”
“Ta không có tâm trạng.” A Cổ Lệ không nhìn hắn.
Trương Hư Hoài bước lại gần, nắm tay nàng: “Có tâm trạng hay không, cơm vẫn phải ăn, không ăn sao mai đi đường được.”
“Trương Hư Hoài, ngươi…”
“Suỵt!”
Trương Hư Hoài giơ một ngón tay đặt lên môi: “Uống trước đi, uống đến năm phần say rồi hãy nói.”
“Tại sao phải đợi đến năm phần?”
“Năm phần say rồi thì lời nói mới thật lòng.” Trương Hư Hoài cười nhìn nàng: “Lời thật lòng của ta.”
“Nói ra có ích gì?” A Cổ Lệ cụp mắt.
“Tất nhiên là có ích. Sau này nếu nàng nhớ ta, cứ lấy ra mà nghĩ lại.”
Sau này?
Trong hai chữ đơn giản đó, A Cổ Lệ nghe được nỗi buồn. Nàng ngửa đầu, uống cạn chén rượu…
Trương Hư Hoài uống chậm rãi, vừa uống vừa nhìn ngắm từng nét mặt của nàng.
Trong ký ức, khuôn mặt trái xoan ấy, đôi môi đỏ mọng, không chịu đựng nổi sự khiêu khích, mỗi khi tức giận là mặt đỏ bừng, tính khí còn bốc đồng hơn hiện tại, giống như một ngọn pháo nhỏ, chỉ cần châm là nổ tung.
Giờ thì gầy hơn, khuôn mặt chẳng còn chút đầy đặn, giữa đôi mắt cũng thêm phần mệt mỏi, trông như đã già đi.
Mà hắn, cũng chẳng khá hơn.
A Cổ Lệ cũng đang nhìn hắn, nhưng rất nhanh đã quay đi, dường như sợ nhìn lâu quá sẽ lún sâu vào, chỉ cúi đầu uống từng chén rượu.
Trương Hư Hoài xoay ly rượu trong tay, mắt nheo lại trong hơi men: “Ngày mai nàng cứ trở về đi, mật thư gửi cho Tôn Tiêu đã trên đường, hắn nhận được thư sẽ lập tức xuất binh, Hắc Phong Trại sẽ không sao.”
Nói đến đây, Trương Hư Hoài hạ giọng: “Nhân cơ hội này, nàng hãy chiếm lấy Bắc Địch đi.”
Lòng A Cổ Lệ xao động, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng sắc bén.
“Về phần tên họ Bạch kia…” Trương Hư Hoài cười nhạt: “Bạch Phương Sóc chết rồi, nhà họ Bạch suy tàn, con cháu không một ai ra gì, tên này là kẻ duy nhất có chút tài mọn, võ công có chút ít, sách vở cũng học qua vài năm, nàng phải cẩn thận ứng phó.”
Giọng nói trầm ấm của hắn, giống như hương rượu còn đọng trong phòng, A Cổ Lệ cắn răng, cố tình nói: “Ngươi bảo ta cẩn thận ứng phó trên giường, hay là…”
“Nàng nghĩ ta ngu sao?” Trương Hư Hoài nhìn nàng, nụ cười càng thêm sâu: “Ta nghĩ nàng còn chẳng muốn nhìn hắn lấy một c** **.”
A Cổ Lệ bị nói trúng tâm ý, không đáp, lại ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Tuổi tác đã lớn, không còn chuyện gì cũng nói ra miệng như trước, giờ có chuyện gì, đều giữ trong lòng.
Trương Hư Hoài lại rót thêm cho nàng: “Ta đã gửi lời đến Cao Ngọc Uyên, tối nay nó sẽ chuẩn bị ít thuốc cho nàng, không chết người nhưng khiến cả cơ thể vô lực, nếu hắn khó đối phó, nàng cứ dùng cách này.”
A Cổ Lệ lúc này mới mở lời: “Ngươi yên tâm, ta có chừng mực, sẽ giữ hắn đến khi lão hoàng đế chết.”
Trương Hư Hoài “ừ” một tiếng: “Công việc nói xong rồi, giờ nói chuyện riêng.”
Ánh mắt A Cổ Lệ dừng lại trên đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, từ khi rời cung đến giờ, nàng không mảy may để tâm đến chuyện công, suy cho cùng chỉ là hoặc nhẫn nhịn, hoặc chiến đấu, chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tâm trí của nàng, đều đặt vào người đàn ông này.
Không nỡ rời xa là thật!
Lo cho hắn cũng là thật!
“Ngươi nói đi!”
“Ta muốn cưới nàng.”
“…”
Trong vô số ý nghĩ quay cuồng, A Cổ Lệ không nghĩ đến điều này. Nàng chắc chắn mình đã nghe nhầm.
“Đêm nay, được không?”
Bốn chữ thì thầm bên tai, tim A Cổ Lệ đập liên hồi, đập đến nỗi trước mắt nàng trở nên mờ ảo.
Trương Hư Hoài nắm tay nàng, đặt lên ngực: “Chúng ta đã hôn nhau, đã ôm nhau, phải có danh phận chứ. Cưới rồi, ta là người của nàng, thân xác này sẽ giữ vì nàng, trái tim này cũng giữ cho nàng. Nàng yên tâm, ta cũng có hy vọng. Có phải thế không?”
“Trương Hư Hoài, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Biết, ta đang phạm tội khi quân, rồi sao chứ?” Trương Hư Hoài mỉa mai: “Ta chỉ hỏi nàng, nàng có đồng ý không?”
A Cổ Lệ nhìn hắn, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trương Hư Hoài đối diện ánh nhìn ấy, cười nhạt: “Chuyện này, ta đã nói với Mộ Chi, chúng ta cũng không phải tự ý định thân. Ta biết nàng sợ làm khổ ta, nhưng tính ta khác người, việc lòng mình muốn thì không phải là chịu khổ. Chỉ cần nàng về đó luôn nhớ tới ta, nghĩ về ta là đủ rồi.”
A Cổ Lệ nhướng mày: “Trương Hư Hoài, lần đầu gặp ngươi, ta đã thấy ngươi là tên ngốc, đến giờ vẫn còn ngốc.”
Trương Hư Hoài nhìn nàng chằm chằm: “Vậy nàng nói xem, nàng có muốn tên ngốc này không?”
“Muốn!” A Cổ Lệ dứt khoát, không muốn mới là kẻ ngốc.
Phụ nữ Bồ Loại không màu mè, hắn đưa, nàng nhận, đơn giản vậy thôi.
Một chữ “muốn”, hai người lặng yên nhìn nhau, chẳng ai nói thêm lời nào.
Không gian tĩnh lặng đến mềm lòng.
Trương Hư Hoài đặt ly rượu xuống, kéo tay nàng ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Một lát nữa sẽ biết.”