Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 596

Sáng sớm hôm sau.

Người đến phủ vương gia đưa lễ Tết xếp thành một hàng dài, các gia tộc quyền quý có tiếng trong kinh thành đều phái người tới dâng lễ.

Lão quản gia sống gần hết đời người mà chưa từng thấy trận thế nào như vậy. Hỏi ra mới biết, những người này không phải vì vương gia, mà là vì y thuật của vương phi mà đến.

Vương phi có thể chữa khỏi chứng hiếm muộn lâu năm không dứt của công chúa Hoài Khánh, thì còn bệnh gì có thể làm khó nàng nữa?

Con người ăn ngũ cốc thì sao tránh được ốm đau, vậy nên phải tranh thủ nịnh bợ trước, lỡ sau này… còn có thể mời được vương phi ra tay.

Cao Ngọc Uyên hoàn toàn không ngờ việc công chúa Hoài Khánh mang thai lại có sức lan tỏa lớn đến vậy. Sau khi ngạc nhiên, nàng bình tĩnh suy nghĩ rồi ra lệnh cho lão quản gia nhận hết lễ vật, ghi chép vào sổ sách, sau đó giảm lễ đi hai phần, lần lượt trả lại từng nhà.

Những gia tộc quyền quý này có quan hệ chằng chịt, ai cưới ai, ai là con rể của ai, tương lai đều là người có thể kết giao.

Buổi trưa nghỉ ngơi một lát, xe ngựa của phủ công chúa đã tới đón người.

Cao Ngọc Uyên chỉnh lại dung nhan đơn giản, mặc một chiếc áo đối khâm màu vàng nhạt thêu hoa mai cành xanh, bên ngoài khoác áo sa mỏng màu khói nhạt pha lục liễu, sáng sủa mà không lòe loẹt, rồi dẫn theo Vệ Ôn và A Bảo đến phủ công chúa.

Vừa bước vào phủ công chúa, đã có tổng quản ra đón, đổi sang kiệu nhỏ đi vào trong, theo con đường quen đi vào nội viện.

Công chúa Hoài Khánh đã đứng chờ dưới hiên, trông ngóng từ xa. Vừa thấy người đến, lập tức hất tay nha hoàn ra chạy ra đón.

Rèm kiệu vừa vén lên, nàng đã đích thân đỡ Cao Ngọc Uyên xuống.

Cao Ngọc Uyên đâu dám để một phụ nữ có thai đỡ mình, vội tránh tay nàng, cười nói: “Ta không dám nhận đâu!”

Hoài Khánh cười đáp: “Có gì mà không dám nhận? Ngươi là đại ân nhân của ta. Nếu không phải vì sức khỏe bất tiện, ta đã quỳ xuống tạ ơn ngươi rồi.”

“Vậy thì người đang rút ngắn tuổi thọ của ta đó!”

Cao Ngọc Uyên đỡ lấy Hoài Khánh, hai người sóng vai đi vào trong.

Ngồi xuống yên ổn rồi, nha hoàn bưng trà bánh lên.

Cao Ngọc Uyên ngửi thấy hương trà, thì biết là loại thượng hạng trong cung, chắc mới được ban thưởng hôm qua. Dùng để chiêu đãi nàng, rõ ràng công chúa coi nàng là thượng khách.

“Đưa tay, ta bắt mạch trước đã.”

“Chờ câu này của ngươi mãi đấy! Bây giờ ta chẳng tin ai ngoài ngươi. Mau bắt mạch xem, có cần dùng thuốc gì không?”

Ba ngón tay của Cao Ngọc Uyên đặt lên cổ tay, mạch tượng tròn trịa mượt mà, quả là dấu hiệu có thai.

“Mạch tượng hoàn toàn bình thường, tạm thời không cần dùng thuốc. Nếu có nghén, đến tìm ta châm vài mũi. Trong ba tháng đầu, không được gần gũi phòng the, không được tức giận; ít đi lại, nên nằm nghỉ nhiều, ăn uống đầy đủ. Nếu có điều kiện thì uống sữa dê, tốt cho cả nương lẫn con.”

Hoài Khánh lập tức sai người ra trang trại tìm sữa dê, sau đó cho hạ nhân lui xuống, nắm tay Cao Ngọc Uyên, cảm khái: “Ta không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ. Thành thân bao nhiêu năm, dù là công chúa, nhưng vì không có con nên ta luôn bị lép vế trong Chu gia.”

Cao Ngọc Uyên vỗ vỗ tay nàng, chỉ mỉm cười không nói.

“Giờ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu rồi, không cần nhìn sắc mặt ai nữa. Cao Ngọc Uyên à, ngươi không biết ta vui đến thế nào đâu!”

Tuy miệng cười nhưng mắt Hoài Khánh lại rưng rưng: “Ngươi đừng trách ta. Dù được hoàng thượng sủng ái, nhà chồng thương yêu, nhưng khi sau lưng người ta mắng ta là ‘gà mái không biết đẻ’, ta cũng chỉ biết trốn một mình khóc thầm, không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.”

Cao Ngọc Uyên an ủi: “Đừng nghĩ đến những chuyện khổ trước đây làm gì, vô ích thôi. Ta nghe thì được nhưng đứa nhỏ trong bụng người thì không nên nghe, nghĩ tới chuyện vui vẻ đi.”

Nghe nhắc đến đứa nhỏ, Hoài Khánh vội lau nước mắt, cười nói: “Phải rồi, toàn chuyện xưa cả, không nhắc nữa. Sáng nay phụ mẫu chồng ta tới thăm, phụ thân còn nói nhỏ với ta một câu.”

Cao Ngọc Uyên thoáng giật mình, tim hơi thắt lại.

Hoài Khánh hạ thấp giọng: “Ông ấy nói hoàng đế thường khen Tấn Vương hiếu thuận.”

Cao Ngọc Uyên hiểu rõ trong lòng, mỉm cười nói: “Tấn Vương đúng là rất hiếu thuận.”

Lần này, đến lượt Hoài Khánh sửng sốt.

Nàng nghe ra một sự chắc chắn không thể diễn tả được trong lời nói điềm đạm của Cao Ngọc Uyên, như thể nàng đã đoán chắc hoàng đế sủng ái Tấn Vương rồi.

Cũng phải, hoàng đế đã muốn phong Lệnh quý phi làm hoàng hậu, ý đồ rõ như ban ngày, ai ai cũng biết.

Hoài Khánh nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đúng là ta lắm lời rồi.”

“Đâu có, công chúa chớ nói vậy.”

Cao Ngọc Uyên cười nói: “Mấy chuyện quốc gia đại sự này, chúng ta thân là nữ nhân trong hậu viện, không cần bận tâm làm gì. Huống chi sức khỏe công chúa giờ không thể lo nghĩ nhiều, tấm lòng này ta xin ghi nhận.”

Hoài Khánh vốn là người nổi bật trong số hoàng tử, công chúa. Nghe đến đó, lập tức không nói thêm nữa, chỉ hàn huyên chuyện linh tinh với Cao Ngọc Uyên.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên chợt nhớ đến Chu Tử Ngọc, bèn hỏi: “Chu tiểu thư giờ thế nào rồi?”

Nhắc đến nàng ta, Hoài Khánh sa sầm mặt, hừ một tiếng một tiếng: “Đừng nhắc nữa, ta cũng ngượng không dám nói, vẫn đang gây chuyện đấy. Mẫu thân chồng ta đã chọn vài mối môn đăng hộ đối, nàng ta chẳng ưng ai. Trước kia ta còn nhẫn nhịn vì thiếu tự tin, giờ thì chẳng cần nhẫn nữa. Không nhìn thấy cho yên thân là được.”

Cao Ngọc Uyên cười nói: “Người cũng đã nhẫn nại với nàng ấy bao lâu rồi đấy thây!”

“À đúng rồi, Tô thế tử có để ý đến nhà nào chưa? Sao mãi chẳng thấy động tĩnh gì? Chẳng lẽ thật sự bị thương nặng sao?”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ, nàng không thích nói chuyện với phụ nữ chính là vì vậy, toàn chuyện vặt tọc mạch.

“Chuyện của hắn, ta chưa từng hỏi đến, hắn cũng không cho ai hỏi. Sức khỏe thì đúng là suy nhược thật, vẫn phải uống thuốc thường xuyên. Trước đây mùa đông mặc một áo mỏng cũng đủ ra ngoài, giờ khoác hai cái áo mà vẫn kêu lạnh.”

Vừa dứt lời, Vệ Ôn ở ngoài đột nhiên bước vào: “Tiểu thư, thế tử gia đã về, sức khỏe không tốt, mời tiểu thư về bắt mạch.”

Trong lòng Cao Ngọc Uyên chấn động, Tô Trường Sam đi Lưỡng Quảng giúp Lý Cẩm Dạ xin lương thực, chẳng phải còn lâu mới về sao? Sao lại về bây giờ?

Nàng vội đứng dậy nói: “Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Công chúa, ta xin cáo lui.”

“Sao được chứ, ta còn chuẩn bị sẵn cơm tối rồi mà.”

Cao Ngọc Uyên lắc đầu bất lực: “Cơm tối ngày nào cũng ăn được, nhưng bệnh của thế tử thì không thể trì hoãn. Người nghỉ ngơi đi, đừng tiễn.”

Hoài Khánh tiễn mắt nhìn nàng rời đi, rồi quay lại thở dài với lão ma ma phía sau: “Mười phần thì mấy tin đồn bên ngoài là thật rồi.”

La ma ma thở dài: “Thế tử cũng là người đáng thương. May mà Chu tiểu thư chưa gả sang, không thì đúng là số phận góa bụa cả đời!”

“Hừ!”

Hoài Khánh cười nhạt: “Đã thế mà nó còn tưởng mấy người chúng ta nợ nó nữa chứ!”

Cao Ngọc Uyên vừa ra khỏi phủ công chúa, đã thấy xe ngựa của Vương phủ đợi sẵn ở cổng. Người đánh xe lại là Nhị Khánh bên cạnh Tô Trường Sam, khiến nàng cảm thấy nặng nề trong lòng.

“Thế tử sao rồi?”

Nhị Khánh đỡ nàng lên xe, nhân cơ hội thì thầm: “Vương phi, thế tử đã liên tục đi đường mười ngày không nghỉ, lại bị cảm lạnh. Vừa vào kinh là sốt cao.”

Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Về kinh từ bao giờ?”

Nhị Khánh: “Chưa được nửa canh giờ.”

Cao Ngọc Uyên khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao lại phải gấp rút đi đường làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment