Cao Ngọc Uyên hoàn toàn không hay biết có người quen đã vào kinh. Lúc này, nàng vừa ăn xong, đang nắm tay Lý Cẩm Dạ dạo bước trên bờ ruộng.
Xung quanh trắng xóa một màu, tiết trời này khiến tá điền đều ở yên trong nhà, nên trên bờ ruộng chỉ có hai vợ chồng họ.
Lý Cẩm Dạ cười nói: “Người ta trong kinh đều đang bận rộn qua lại mừng Tết, chỉ có hai vợ chồng chúng ta rảnh rang tản bộ, nhìn là biết kẻ thất thế rồi.”
Thế lực được hay mất, đôi khi lòng người chưa kịp phản ứng thì cục diện đã thay đổi, nhưng người trong cuộc thì tự khắc hiểu rõ nhất.
“Chứ ai có thể nắm quyền cả đời chứ!” Cao Ngọc Uyên chuyển chủ đề: “Không biết thời tiết này có thú rừng không, nếu chàng bản lĩnh thì săn con thỏ tối nay nướng ăn cũng hay!”
“Trời lạnh thế này, đừng nói thỏ, đến cả chuột cũng chẳng có con nào, tối nay ăn thịt cừu nướng đi, ta đích thân nướng!”
Lý Cẩm Dạ sống ở Bắc Địch nhiều năm, tay nghề nướng món gì cũng ngon, hương thơm lan xa đến ba dặm. Cao Ngọc Uyên ăn no căng bụng, nằm trên giường ôm cái bụng tròn vo, miệng không ngừng kêu “ôi chao, ôi chao”!
Lý Cẩm Dạ vừa tức vừa buồn cười, mắng: “Đây mà là An Thân Vương phi đấy à? Để người khác biết thì chẳng sợ bị chê cười sao?”
“Ai quy định vương phi thì không được ăn no căng chứ?” Cao Ngọc Uyên phản bác:
“Đến cả hoàng đế cũng có lúc ăn no căng mà!”
“Lý lẽ đều là của nàng!”
Lý Cẩm Dạ nghiêng người sang, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa bụng nàng. Hơi ấm lan tỏa khiến đầu óc Cao Ngọc Uyên dần mơ màng, chẳng bao lâu thì thiếp đi.
Lý Cẩm Dạ chờ nàng ngủ say, vén rèm bông bước ra ngoài, thấy Thanh Sơn đã đứng đợi sẵn.
“Thế nào rồi?” Thanh Sơn cúi đầu đáp: “Bẩm gia, chuyến này Đỗ Tề Cương vào kinh đúng là để mang lễ vật cúng tổ cho Tiêu gia. Cứ ba năm một lần, năm nay vừa đúng kỳ thứ ba. Hắn vào kinh không đi đường thủy, chỉ đi đường bộ, nên mới chạm mặt Giang Phong.”
Lý Cẩm Dạ liếc hắn một cái, Thanh Sơn vội nói tiếp: “Gia chắc không đoán ra được tâm phúc của Đỗ tài thần là ai đâu.”
“Ai?”
“Công tử Trần gia, Trần Thanh Diễm!”
“Ồ, là hắn sao?” Lý Cẩm Dạ nhíu mày: “Chuyến này hắn cũng theo vào kinh à?”
“Không chỉ hắn, cả Tạ tứ tiểu thư và Tạ nhị thiếu gia cũng đã vào kinh. Tạ nhị thiếu gia hiện làm việc dưới trướng Đỗ Tề Cương.”
Thanh Sơn quan sát sắc mặt chủ tử rồi nói tiếp: “Tiểu nhân còn âm thầm điều tra được, Trần Thanh Diễm đã cưới chính thất ở phủ Tô Châu. Nàng không phải dòng dõi danh môn, chỉ là con gái duy nhất nhà nho, đầu năm sinh một đứa con trai, giờ được mười tháng tuổi.”
“Ta nhớ hắn đã bị giáng thành thứ dân rồi mà?”
“Đúng vậy, nên đứa con chính thất ấy mang họ mẫu thân, có lẽ là để chuẩn bị cho con đường khoa cử sau này. À còn nữa!”
Thanh Sơn nói tiếp: “Tưởng phu nhân đã mất, Trần lão gia không tái hôn, hai tiểu thiếp trong phủ cũng bị cho lui. Đứa bé sau nửa năm thì được đưa về sống bên ngoại tổ phụ, nghe nói lão gia đích thân dạy dỗ đứa cháu ngoại này.”
Lý Cẩm Dạ trầm mặc một lúc, rồi nhạt giọng nói: “Nhà nho gia, truyền thống thi thư lễ nghĩa, cũng là việc tốt! Trần Thanh Diễm năm xưa vẫn còn chút khí chất tuổi trẻ, giờ e là đã bị cuộc đời mài dũa góc cạnh, trở nên trầm ổn hơn nhiều.”
“Gia nói phải lắm ạ. Nghe nói Đỗ tài thần không bao giờ nuôi người vô dụng bên mình, nếu Trần Thanh Diễm không có bản lĩnh thật sự, Đỗ tài thần chắc cũng chẳng coi trọng hắn đến vậy.”
Lý Cẩm Dạ quay lưng lại, dường như tự nói với mình, cũng như đang hỏi Thanh Sơn: “Người của Tiêu phủ, đưa cành ô liu đến chỗ ta, đây là vô tình hay là hữu ý?”
“Chuyện này…” Thanh Sơn không trả lời được.
…
Ba ngày sống thanh nhàn như tiên nhân thấm thoắt trôi qua.
Tối Giao thừa, Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ dậy thật sớm, thu xếp xong thì lên đường vào kinh.
Về đến vương phủ đã là giữa trưa, hai người ăn vội bữa cơm, nghỉ ngơi một lát rồi thay triều phục đến hoàng cung.
Vừa đến cổng cung thì gặp xe ngựa phủ Tấn Vương.
Tấn Vương phi được nha hoàn đỡ xuống xe, thấy An Thân Vương phi thì cười tươi tiến đến chào hỏi.
Hai người đều mặc triều phục giống nhau, cách ăn mặc không khác biệt gì, chỉ khác là trên áo của An Thân Vương phi thêu thêm một con phượng hoàng vàng!
Sau vài câu xã giao, hai chị em dâu cùng đi về phía hậu cung.
Lý Cẩm Dạ và Lý Cẩm Vân thì đi về phía ngự thư phòng.
Năm ngoái, các nữ quyến còn tập trung ở cung hoàng hậu, năm nay lại tụ họp ở cung Lệnh Quý phi.
Lệnh Quý phi mặc triều phục đỏ rực, đầu đội phượng quan khảm ngọc, cổ tay đeo chuỗi tràng hạt ngọc trai to bằng ngón tay cái, viên nào viên nấy tròn vo sáng bóng, lấp lánh rực rỡ.
Cao Ngọc Uyên liếc nhìn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khó nhận ra.
Trước đây, khi Lục Hoàng hậu còn tại vị, Lệnh Quý phi luôn ăn mặc giản dị, không bao giờ lấn át chủ nhân. Nay hậu cung chỉ còn một mình bà ta nắm quyền, tất nhiên không cần e dè gì nữa, oai phong và khí thế đều đủ cả.
“An Thân Vương phi đến rồi, mau ngồi.”
Lệnh Quý phi chưa gọi đến con dâu mình, mà vội tiếp đón Cao Ngọc Uyên trước. Cao Ngọc Uyên đâu dám làm cao, lập tức bước lên hành lễ.
Vì thân phận tôn quý, nàng được ban chỗ ngồi bên cạnh vị trí của Hoàng hậu khi xưa. Tiêu Phù Dao chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng.
Các phi tần đều không khỏi đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hai người.
Một người rực rỡ kiều diễm,
Một người dịu dàng đoan trang.
Đều là nhan sắc nổi bật.
Lúc này, bên ngoài thái giám xướng to: “Công chúa Hoài Khánh giá đáo!”
Một lát sau, Hoài Khánh được hai bà vú đỡ bước vào, bước chậm như giẫm lên kiến.
Lệnh Quý phi tự rời chỗ ra đón, không hề tỏ vẻ quyền thế.
Hoài Khánh vội mỉm cười: “Nương nương khách sáo rồi, đâu dám làm phiền người ra đón!”
Lệnh Quý phi cười đáp: “Hôm nay khác mọi khi, Hoàng thượng từ sớm đã dặn bản cung phải chăm sóc con thật chu đáo!”
Hoài Khánh đáp: “Phụ hoàng lại thiên vị rồi!”
“Thương con gái mình thì có gì là không nên!” Lệnh Quý phi đỡ nàng ngồi xong mới quay lại chỗ.
Hoài Khánh ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Cao Ngọc Uyên, cả hai cùng mỉm cười.
“Công chúa thành thân đã mấy năm, giờ mới có thai lần đầu, đúng là ông trời có mắt.”
“Nghe nói là nhờ công của An Thân Vương phi.”
“Lạ thật đấy, An Thân Vương phi cũng đã thành thân ba năm rồi, sao đến giờ bụng vẫn không có động tĩnh? Chẳng lẽ Vương gia…”
Mấy phi tần tuy nói nhỏ nhưng từng chữ vẫn lọt rõ vào tai mọi người trong điện.
Sắc mặt Cao Ngọc Uyên không đổi, nhưng Lệnh Quý phi đã giận tím mặt: “Ngày vui mà cứ phải lắm lời, xem ra là bản cung quản giáo không nghiêm rồi!”
Ba phi tần đó thấy quý phi nổi giận, hoảng hốt quỳ xuống cầu xin tha tội.
Cao Ngọc Uyên liếc nhìn ba người, tuy nàng không mấy quan tâm đến hậu cung của lão hoàng đế, nhưng không chịu nổi Lý Cẩm Dạ suốt ngày rót lời bên tai, nên ai là người của ai, nàng cũng phân biệt được.
Ba người này rõ ràng là người của Lệnh Quý phi, màn diễn “kẻ trộm la làng” này chẳng qua là để nói cho các phu nhân có tước hiệu trong điện biết: Các vị hãy mở to mắt ra, Lý Cẩm Dạ là một vương gia không sinh được con, đừng chọn nhầm phe mà đứng!
Quả là một nước cờ cao tay, chẳng tốn chút sức nào cũng có thể gạt Lý Cẩm Dạ khỏi danh sách người kế thừa.
Chuyện Cao Ngọc Uyên đã nhìn ra, thì những phu nhân có mặt ở đó, ai nấy cũng đều hiểu, không ai là kẻ ngốc.
Mọi ánh mắt trong điện đồng loạt đổ dồn về phía Cao Ngọc Uyên.