Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 650

Cùng với bước chân chậm rãi của Lệnh Quý Phi, Cao Ngọc Uyên và Trương Hư Hoài đồng loạt quay đầu nhìn nhau. Sư đồ hai người nhìn thấy rõ nỗi lo lắng từ ánh mắt đối phương.

Người phụ nữ này xuất hiện trên tường thành lúc này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Quả nhiên, Lệnh Quý Phi đi đến giữa hai người, cúi đầu nhìn xuống Lý Cẩm Dạ đang đứng dưới chân tường thành, bật cười:

“An Thân Vương nói rất đường hoàng, bổn cung cũng có mấy lời muốn hỏi: Nếu Bệ Hạ không bao vây phủ An Thân Vương, không phái Tô Trường Sam xuất chinh, thì Vương gia có phản loạn hay không?”

Lời vừa dứt, bên trong lẫn bên ngoài tường thành lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc!

Cách xa vạn dặm, cô thành Lương Châu.

Gió tuyết bất ngờ kéo đến, chỉ sau một đêm đã bao trùm cả thành cổ nghìn năm.

Trong thành, khí lạnh bao trùm, đến nỗi những ánh đèn hiếm hoi còn lại cũng như bị đông cứng lại, chỉ còn vang vọng tiếng tuyết rơi xào xạc khắp nơi.

Ngoài thành, tuyết rơi từng lớp, phủ lên mảnh đất mênh mông, vùi lấp cả xương cốt và vết máu, như thể muốn che giấu đi cuộc tàn sát kéo dài suốt ba ngày ba đêm vừa qua.

Tô Trường Sam nửa thân trên tr*n tr**, hai chân khoanh lại ngồi trên giường sưởi, miệng ngậm một mảnh vải, mồ hôi lạnh từ làn da rắn chắc trượt xuống ngực hắn.

Ôn Tương quỳ nửa người bên cạnh, trong tay cầm kim bạc nhỏ, đang khâu vết thương trên người hắn.

Thứ sử Lương Châu, Mã Thừa Diệu, lau vết máu loang trên mặt: “Bẩm Thế tử gia, chúng ta vẫn còn một vạn năm nghìn người.”

Tô Trường Sam lấy miếng vải ra khỏi miệng, nhăn mặt rên đau: “Nhiều hơn ta dự liệu. Truyền lệnh của ta: tất cả mọi người ăn uống no đủ, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.”

Mã Thừa Diệu mím môi, không lên tiếng.

“Sao vậy, đừng nói với ta là trong thành không đủ lương thực?”

“Đủ, đủ!” Mã Thừa Diệu nhăn mặt: “Ta chỉ đang nghĩ, lỡ người Hung Nô lại tấn công, thì chúng ta…”

“Không có lỡ gì cả, chắc chắn là sẽ tấn công tiếp!” Tô Trường Sam lạnh lùng liếc mắt: “Báo với huynh đệ: Kẻ xâm phạm núi sông ta, nhất định phải giết! Chúng ta không có đường lui, chỉ có chiến!!”

Mã Thừa Diệu tim đập thình thịch, không dám nói thêm lời nào, vội vã rời đi.

Tô Trường Sam chờ hắn đi khỏi, lại ngậm miếng vải trở lại. Khi mũi khâu cuối cùng hoàn thành, Ôn Tương dùng kéo cắt chỉ, rồi rắc thuốc kim sang thượng hạng lên miệng vết thương.

Cơn đau khiến Tô Trường Sam tối sầm mắt, suýt chút nữa ngã vật xuống.

Ôn Tương thu dọn hòm thuốc, nói: “Thế tử gia, xong rồi!”

Tô Trường Sam nhổ miếng vải ướt ra, thở gấp: “Khâu mấy mũi?”

“Không nhiều, chỉ mười hai mũi thôi.”

“Đau chết bà nó luôn!” Tô Trường Sam buông một câu chửi th* t*c.

Đại Khánh lập tức khoác áo cho hắn, Nhị Khánh bưng trà nóng và bánh rán lên.

Tô Trường Sam ngấu nghiến ăn, chẳng còn chút phong thái của một công tử thế gia.

Suốt ba ngày qua, đây mới là lần thứ hai hắn ăn.

Ba ngày trước, Hung Nô lần đầu vây thành, cửa Nam suýt bị phá. Cuối cùng nhờ những tảng đá trong thành mới miễn cưỡng đẩy lùi kẻ địch. Dù vậy, năm vạn quân chỉ còn lại ba vạn.

Một trận chiến mất hai vạn quân, thảm khốc biết bao, đến mức Tô Trường Sam chỉ còn thấy được màu đỏ đầy trời.

Hung Nô lần hai vây thành là vào chạng vạng hôm qua. Giáp sắt ánh lên trong đêm lạnh, tiếng chém giết gầm rú như thú dữ. Trong lúc chiến đấu, Tô Trường Sam bị chém một nhát vào lưng.

Giáp sáng lóa bị máu nhuộm đỏ, không còn thấy màu ban đầu, cuối cùng là được Đại Khánh và Nhị Khánh kéo lê vào phòng.

May thay, trận thứ hai đã kết thúc!

Ăn xong năm cái bánh rán, Tô Trường Sam lau bàn tay đầy dầu mỡ vào áo, súc miệng bằng trà nóng rồi cười nhạt: “Say khướt sa trường ngươi chớ mỉa, xưa nay chinh chiến mấy ai về, tổ tông làm thơ quả không lừa người!”

Lời hắn như ẩn chứa điềm chẳng lành, Ôn Tương không kìm được, ngắt lời: “Thế tử gia, còn có ta mà!”

Tô Trường Sam quay đầu nhìn nàng, mỉm cười: “Đúng vậy, ta còn có ngươi, may mà có ngươi! À, có thể châm cho ta mấy châm, loại mà châm vào là sức mạnh vô địch ấy?”

“Đang nói mê sảng gì thế?” Ôn Tương liếc mắt lườm hắn một cái.

Tô Trường Sam nửa người nghiêng nằm trên giường sưởi, từ từ nhắm mắt lại, như đang tự lẩm bẩm, lại như đang dặn dò người bên cạnh.

“Không phải mê sảng… thật sự ta nghĩ nếu vậy có thể giúp giảm số người phải chết… cái thân xác nát bét này của ta… thôi, ta chợp mắt một lát, người Hung Nô cũng chẳng phải thần tiên, họ cũng phải ăn ngủ, nghỉ ngơi xong mới đánh tiếp. Trận sau mới là trận quyết định… sống được hay không để gặp lại người kia, thì phải xem…”

Hắn nghiêng đầu, chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Ôn Tương ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe.

Đường đường là một Thế tử, lại mặc giáp, cầm đao như mãnh hổ giữa bầy sói. Khi quân lính hoảng sợ, chỉ có hắn là xông lên trước. Lúc được khiêng về, tay hắn vẫn còn run rẩy.

Đó là khi sức cùng lực kiệt, đúng nghĩa “cung đã hết lực”.

Ôn Tương đắp chăn cho hắn, liếc mắt với Đại Khánh và Nhị Khánh, ba người cùng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ôn Tương cắn răng mở lời: “A Uyên giao thế tử cho ta bảo vệ, ta không thể thất hứa. Nếu như thành thất thủ, hai người tìm cách đánh ngất thế tử rồi đưa đi.”

Suy nghĩ này đã xoáy trong lòng Ôn Tương bao ngày.

Ba ngày nay nàng nhìn rất rõ, đao của Hung Nô sắc bén, ngựa khoẻ, lòng dạ ác độc. Quân lực và bố trí ở Lương Châu quá yếu, khó mà giữ nổi thành. Chỉ có cách đó, mới có thể bảo vệ được mạng sống của thế tử!

Đại Khánh và Nhị Khánh nhìn nhau, trong mắt cuộn trào sóng dữ.

Một lúc sau, cả hai đồng loạt quỳ một gối trước Ôn Tương.

Ôn Tương sững sờ: “Hai, hai người làm gì vậy?”

Đại Khánh hít sâu một hơi: “Ôn cô nương, tình hình rõ ràng như vậy. Ta và Nhị Khánh chỉ có thể bảo vệ phía sau, không thể đưa thế tử đi.”

“Chúng ta giao thế tử cho ngươi, dù có khó khăn đến mấy, nhất định phải đưa được người trở về kinh thành, đến chỗ Tam gia, dù là thi thể cũng được!” Nhị Khánh nói mà mắt hoe đỏ.

Ôn Tương chấn động cả người.

Phải rồi, đến nàng còn nhìn ra tình hình, sao những người như họ lại không hiểu?

Có câu: Một trận đánh dũng khí hừng hực, lần hai thì suy yếu, lần ba kiệt quệ.

Lần công thành cuối cùng của Hung Nô nhất định là dùng toàn lực, không chừa đường sống, cuộc tàn sát thực sự mới chỉ bắt đầu.

Ôn Tương lắc đầu liên tục: “Ta không làm được đâu, ta không biết võ công, chỉ biết y thuật, không thể đưa hắn đi!”

Đại Khánh ngẩng đầu nói: “Ôn cô nương, vậy là đủ rồi!”

“Thế tử nhà ta bề ngoài có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng đứng trước đại sự chưa từng trễ nải. Ngài là chủ soái, tuyệt đối không thể bỏ thành chạy trốn, nhất định sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.”

Giọng Nhị Khánh khàn đặc: “Tới lúc đó, chúng ta sẽ đánh ngất ngài ấy, mở đường máu cho các người rút lui. Đường này rất khó mở, ta và Nhị Khánh ngày đêm bên nhau, phối hợp ăn ý, thiếu một người cũng không được. Ngựa tốt đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Đại Khánh gật đầu, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào trước cái chết: “Ôn cô nương, chúng ta có thể chết, nhưng thế tử thì không thể! Xin cô nương!”

Khoé mắt Ôn Tương co giật, một ngụm máu tanh trào lên tận cổ họng. Cuối cùng nàng cố nuốt xuống, nói: “Ta sẽ cố hết sức…”

Bình Luận (0)
Comment