Lý Cẩm Dạ quay đầu đi, móng tay bấu sâu vào da thịt lòng bàn tay. Lý công công đứng cạnh thấy rất rõ, đó là vẻ nhẫn nhịn quen thuộc của An Thân Vương.
Còn cần phải nhẫn nhịn sao? Ngay cả Tề Tổng lĩnh cũng đã vứt đao đầu hàng, trong hoàng thành to lớn này còn ai có thể ngăn nổi thiết kỵ của An Thân Vương?
Quả nhiên, sắc mặt Lý Cẩm Dạ dần nghiêm lại, hàng mày dài hơi nhướng lên, hắn thở dài một tiếng rồi chỉnh lại sắc mặt: “Phụ hoàng có biết sai lầm lớn nhất đời này của người là gì không? Là năm đó, khi người dùng cây Lang Đầu Thảo để đầu độc ta, lại ra tay quá nhẹ.”
Sắc mặt Bảo Càn Đế méo mó hẳn đi khi nghe ba chữ “Lang Đầu Thảo”.
Lý Cẩm Dạ cười nhạt: “Vẫn là lòng dạ người quá mềm yếu. Nếu năm đó người nhẫn tâm hơn một chút thì hôm nay đã chẳng có chuyện ta cầm đao ép cung.”
“Người là đế vương, lẽ ra phải quyết đoán, không thể có một chút mềm lòng nào. Bằng không… sẽ để lại hậu họa.”
“Hiện giờ ở ngoài điện, có một ngàn sáu trăm ba mươi hai người đang quỳ, đều là dòng dõi Lý gia và các phi tần mỹ nhân của người. Chiếu thư người không ban, kẻ nghịch thần tặc tử như ta e là phải làm cho trọn rồi!”
Bảo Càn Đế thở gấp dữ dội, không thốt ra được lời nào, chỉ còn đôi mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm Lý Cẩm Dạ.
Bỗng, từ trên giường tỏa ra một mùi khai nồng nặc.
Lý Cẩm Dạ cười giễu một tiếng, cúi đầu nói bằng giọng chỉ hai người nghe được: “Người xem người đi… đến nỗi tè cả ra cả giường. Cuối cùng thì người cũng chỉ là một kẻ phàm tục, cũng sợ chết. Trò chơi này, ta mệt rồi… nên để nó kết thúc thôi.”
Trong mắt Bảo Càn Đế thoáng qua một cảm xúc không thể hình dung: phẫn nộ, sát khí, nhục nhã đan xen. Rồi chầm chậm quay đầu lại, há miệng phun một ngụm khí về phía Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ lập tức nổi giận, bàn tay to như sắt siết chặt lấy cổ ông ta, gầm lên: “Ta đã làm sai điều gì, để người phải hận ta đến vậy?”
Cảnh tượng này có thể gọi là đại nghịch bất đạo nhất trong lịch sử Đại Tân, con trai bóp cổ, muốn g**t ch*t cha ruột mình.
“Vương gia!”
Lý công công sợ đến hồn bay phách lạc, quỳ phịch xuống đất: “Ngàn vạn lần không được a! Con giết cha, thiên lôi đánh chết, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”
Nhưng Lý Cẩm Dạ như không hề nghe thấy, ánh mắt hắn đối diện với Bảo Càn Đế trên giường, trong đáy mắt cả hai chỉ còn ngập tràn hận thù cuồng nộ.
Ngay lúc này, tiếng gọi như chuông đồng vang lên từ bên ngoài điện: “Vương gia! Báo cấp tốc tám trăm dặm từ Lương Châu!”
Lý Cẩm Dạ lập tức buông tay, bật dậy: “Nói mau!”
Tôn Tiêu liếc nhìn sắc mặt hắn, nghiến răng: “Hồi bẩm vương gia, Lương Châu thất thủ. Phiêu Kỵ đại tướng quân… đã hy sinh vì nước!”
“Cái gì?”
Đồng tử Lý Cẩm Dạ co rút lại, liên tiếp lùi mấy bước, cả người lảo đảo muốn ngã, gào lên như điên cuồng: “Trường Sam…”
“Hoàng thượng… hoàng thượng…”
Lý công công lao đến ôm lấy thân thể chỉ còn thở ra mà không còn thở vào của lão hoàng đế: “Thái y! Mau truyền thái y!”
…
Hoàng hôn lại buông xuống như thường lệ.
Trong vương phủ, Tạ Dịch Vi ngồi bên giường nhìn Cao Ngọc Uyên đang mê man, thở dài một hơi: “Hư Hoài, nó không sao chứ?”
“Qua tay ta rồi còn lo gì nữa? Chỉ là quá mệt, cứ để nó ngủ thêm đi.”
Trương Hư Hoài liếc mắt, rồi ngồi phịch xuống giường. Một lúc sau, hắn bỗng quay sang Tạ Dịch Vi: “Tam gia, lại đây, véo ta một cái, mạnh tay chút!”
Tạ Dịch Vi không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn bước tới véo mạnh một cái.
“Á…”
Trương Hư Hoài đau đến nhe răng trợn mắt, cười khổ: “Là thật đấy… không phải mơ… ta cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đến Bồ Loại rồi.”
Tạ Dịch Vi ngây người, câu nói này khiến máu trong người hắn như sôi lên.
Đúng thế!
Bây giờ thành Tứ Cửu này, thiên hạ này, đều là của Lý Cẩm Dạ. Một nguyện vọng nhỏ nhoi là được định cư ở Bồ Loại, còn có gì là không thể?
“Ta cũng có thể cùng hắn đến một nơi núi non hữu tình, ẩn cư trong rừng, từ nay không hỏi chuyện thế sự…” Tạ Dịch Vi nhẹ giọng nói.
Nhưng… người kia lại thích huyên náo. Trong núi vắng vẻ, e là sẽ không quen. Tốt nhất là tìm một trấn nhỏ ở phương Nam mà ở.
Người ta nói: trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng. Hắn cũng muốn đến ở bên Tây Hồ một thời gian, hoặc mua một căn nhà bên chùa Linh Ẩn cũng hay.
Buổi sáng dạo quanh Tây Hồ, ngắm tháp Lôi Phong, buổi chiều trò chuyện với hòa thượng trong chùa, đến tối kêu đầu bếp làm vài món nhắm rượu, người ấy uống Thiêu Đao Tử, hắn uống rượu gạo phương Nam. Say rồi… lại có thể quậy phá một trận thỏa thích…
Nghĩ đến đây, gò má Tạ Dịch Vi ửng đỏ: “Hư Hoài, có rảnh thì chúng ta đến Bắc Địch thăm ngươi với A Cổ Lệ.”
Trương Hư Hoài hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa: “Không có gì nhiều, chỉ sợ không thiếu rượu thịt. Nếu ngươi muốn mỹ nhân, Bắc Địch cũng không thiếu đâu.”
“Ngươi đúng là già mà không nên thân!”
Tạ Dịch Vi đứng dậy bước ra ngoài, theo thói quen lại ngẩng nhìn về phía Tây, từ sau khi người ấy ra trận, nhìn về phía Tây đã trở thành thói quen của hắn rồi.
Trời dần tối, chuông đại nội truyền đến chỉ còn lại âm vang văng vẳng.
Cùng với tiếng chuông, là bóng dáng Thanh Sơn.
Tạ Dịch Vi mừng rỡ đón ra: “Trong cung thế nào rồi? Yên ổn cả chứ?”
Thanh Sơn ngẩng lên nhìn hắn, lại hỏi ngược: “Tam gia, vương gia ta hỏi, thương thế của vương phi thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là quá mệt, nó đang ngủ.”
“Vâng!”
Thanh Sơn hờ hững đáp một tiếng, lại liếc nhìn hắn lần nữa.
Tạ Dịch Vi cười: “Ngươi nhìn ta làm gì? Vương gia nhà ngươi còn gì muốn nói, cứ nói thẳng đi.”
Thanh Sơn lặng im một hồi, rồi cắn răng: “Vương gia còn bảo ta truyền một tin… là chuyện về Thế tử gia.”
“Hắn sao rồi? Trận đánh thắng hay thua? Có bị thương không?” Cả người Tạ Dịch Vi như bị kiến bò khắp người: “Ngươi mau nói đi!”
“Tam gia… vừa nhận được báo gấp tám trăm dặm. Lương Châu thất thủ… Thế tử gia… đã hy sinh vì nước!”
Vừa dứt lời, một tia sét xé toạc bầu trời.
Tạ Dịch Vi sững sờ tại chỗ. Hồi lâu sau, khóe môi nhếch lên, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thời tiết đúng là thay đổi thất thường… chớp mắt cái đã sấm chớp đùng đùng rồi?”
“Tam gia!” Thanh Sơn gào lên: “Lương Châu thất thủ, năm vạn đại quân và dân chúng Lương Châu đều bị giết. Hung Nô tập hợp tám vạn đại quân, ào ào kéo xuống phương Nam, thẳng tiến kinh thành. Tô thế tử… đã tử trận rồi!”
“Choang…”
Chén trà trên tay Trương Hư Hoài rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh. Còn Tạ Dịch Vi vẫn đứng ngây người tại chỗ, không chút biểu cảm, chỉ có đôi tay đang siết chặt lấy nhau, run rẩy đến phát run.
Ngay giây tiếp theo, hắn túm lấy cổ áo Thanh Sơn, gào lên: “Ngươi còn bà nó nói nhảm cái gì đó hả?”
Nước mắt Thanh Sơn tuôn như suối, quay mặt đi không đáp.
Tạ Dịch Vi nhắm nghiền mắt lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, như bị một sức mạnh khổng lồ đánh thẳng vào ngực, nhưng nỗi đau đó trong thoáng chốc đã bị một thứ gọi là niềm tin vô lý đóng băng hoàn toàn.
“Đó là một niềm tin hắn gắng gượng dựng lên, không có nền tảng, chạm nhẹ là vỡ tan tành.
Cái tên khốn đó… sao có thể chết được chứ!
Tạ Dịch Vi xoay người, đi tới trước mặt Trương Hư Hoài, chăm chú nhìn hắn, sắc máu từ môi đã kéo hết lên vành mắt.
Một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng, khàn khàn như muỗi kêu: “Hư Hoài… ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu… Sao hắn lại có thể chết chứ?”
Trương Hư Hoài nước mắt đầm đìa, không thể thốt nổi nửa lời.