Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 158



"Quyền dân chủ?" Đối với thái độ cự tuyệt chán ghét của bé con, Feyrld vô cùng mặt dày tỏ ra tò mò hỏi: "Là cái gì thế?"

Tịnh Hề:"..." Hình như vừa rồi nói lộn.

Nhận được lời nhắc nhở của Rubik trong đại não, nàng nhanh chóng sửa lại lời nói: "Ý ta là quyền lựa chọn. Chàng dựa vào cái gì mà ngày ngày đòi nhốt ta một chỗ thế này chứ?"

Đúng!

Ý tứ bảo bảo muốn truyền đạt chính là thế này!


"Ta sợ lắm." Tha thiết nhẹ giọng nỉ non, Feyrld nhoài người ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng mình. Vỗ về cái lưng của bé con, hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng mịn màng. Chàng ta thật thâm tình mà nói: "Nàng sẽ bỏ đi."

Tịnh Hề nhăn mặt, cố gắng nghiêng đầu né tránh sự thân mật cá nước mà nam phụ đại nhân đòi trao cho mình. Nàng chán ngán lắm rồi. Kể cả cho dù bây giờ, Tịnh Hề có thề thốt rằng sẽ không dời đi đâu hết, Feyrld tuyệt đối sẽ không nghe.

Tính tình của chàng ta, nàng còn không rõ sao?

Bệnh nặng như vậy, sao giờ chưa đi chữa?

"Ở bên cạnh ta đi..."

...

Cuộc nói chuyện hôm đó với Feyrld về vấn đề sự lựa chọn tự do rất không thành công. Cuối cùng, Tịnh Hề vẫn bị cưỡng chế ăn một đống cơm...

Ừm, điều đáng kinh ngạc ở đây là, chỗ cơm đó...

Không có trộn thuốc mê...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\[ Hề Hề ơi, ngài có muốn đi khỏi đây không?\] Rubik trước giờ vốn luôn nhắc nhở Tịnh Hề về mối nguy hiểm khi từ bỏ nhiệm vụ thu thập độ hảo cảm. Nay, tự dưng nó ngoi lên, mở kế sách dụ dỗ kí chủ bỏ trốn. Khiến cho con tim bé bỏng của Tịnh Hề nảy bắn, trong lòng nàng đầy vẻ nghi hoặc: "Đi được sao? Còn nhiệm vụ?"


\[ Nhiệm vụ à...\] Khung chat gõ lại ba chữ kèm ba dấu chấm đen dài không hồi kết. Dường như Rubik đang suy ngẫm về một thứ gì đó. Ngay khi Tịnh Hề không hiểu ý tứ mà Rubik muốn nói là gì. Thì chợt, trong đầu nàng vang lên một âm thanh lạ hoắc không quen biết: \[ Nhiệm vụ nhánh liên kết 2: Đi để trở về. Đạt thành giao dịch với một trăm vị khách hàng. Mục đích nhiệm vụ: Tìm kiếm thẻ cảm ơn.\]

Tịnh Hề:"???"

Rubik biết nói rồi à?

Không phải chuột béo còn chưa thiết lập giọng nói cho nó sao?

\[ Kí chủ...\] Khung chat vừa biến mất bèn hiện hữu trở lại trước mắt Tịnh Hề. \[ Đó là nhiệm vụ nhánh đấy ạ. Kì hạn hoàn thành là nửa năm nữa.\]

"Ngươi biết nói sao?" Đưa tay tiếp đón tờ danh sách khách hàng, nàng thu hồi tờ giấy đó vào không gian riêng.

\[ Đó không phải giọng nói của ta. Kí chủ, cứ xem qua nhiệm vụ trước đi. Ta có chút việc.\] Nhắn tin đến đây thôi, bảng khung chat liền tắt phụt ngay lập tức. Tịnh Hề còn chưa kịp hỏi hết những câu mà nàng muốn hỏi...

Rubik sao gấp gáp thế nhỉ?

...

Tại một thời không khác...

"Hình như chúng ta hơi vội vã quá thì phải? Tiến độ còn chưa ổn định cơ mà." Thanh niên da ngăm đứng trước hàng đống màn hình máy tính không ngừng nhảy múa vạn số liệu. Hắn ta đặt kính ảo ảnh 3D xuống mặt bàn. Thân hình cao gầy khoác chiếc áo quân đội màu đỏ. Chân đi bốt da. Mái tóc đỏ rượu dài ngang vai có chút rối tung. Đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc, hắn ta khẽ đặt mông ngồi lên cái ghế sô pha gần đó. Biểu cảm hơi hơi quái dị mà nói với đứa bé đang ngồi bên cạnh mình: "Thúc nói chứ. Mẹ cháu đến lúc này mà còn chịu được ba cháu quả là đáng khen đấy."


"Thúc bớt châm biếm đi." Đứa bé bên cạnh cậu thanh niên này lùn lùn, nhỏ nhỏ. Trông cực kỳ cute! Làn da trắng trắng mềm mềm. Ngấn tay có chút mỡ béo nộn. Một đầu tóc quăn tít, nhún nhún. Mặc trên người bộ yếm trẻ con, chỉ là điều khiến người ta há hốc mồm. Trong cái túi giữa áo, xuất hiện một khẩu súng ló ra. Cậu bé miệng ngậm kẹo mút, bàn tay thao tác cực nhanh trên laptop. Xong xuôi, cậu ta cất laptop vào balo, buồn bực nói: "Khó chơi hơn cháu tưởng! Cái ông già này, chỉ toàn làm khổ mẹ cháu không hà."

"Chắc tên đó có dự tính trước rồi nhỉ." Mỉm cười đầy hứng thú, thanh niên giang hai tay với đứa bé: "Để thúc bế cháu trai nào. Chúng ta còn phải nhanh chân dời đi nữa. Để người phát hiện thì khó sống."

"Chỉ thúc khó sống thôi." Không nề hà gì mà mở miệng đá xéo thanh niên: "Dẫu gì cháu cũng là con của ông ta. Ông ta mà dám giết cháu, mẹ cháu chả hận ông ta chết à."

Nhìn vào cặp mắt đào hoa cùng hai má bánh bao xinh xẻo của thằng bé, người thanh niên đau lòng mà ôm ngực, tỏ ra thật thống khổ nói: "Ôi, sao tôi lại khổ thế chứ! Có cái thằng cháu thế này thật tội nghiệp mà."

"Nghiệp đấy." Vác balo lên vai, đứa bé nhanh chân chạy ra mở cửa, còn liếc cậu thanh niên sau lưng mình, ngốc ngốc manh manh cười. Chỉ là ý cười này thoạt nhìn có vẻ hơi hung ác: "Thúc không mau chạy à?"

Thằng bé nói như kiểu nếu hắn ta không chạy thì sẽ nhốt người ở đây ấy...

"Rồi, rồi. Chúng ta đi thôi." Người thanh niên bĩu môi. Nhanh lẹ sắp xếp lại mọi thứ trong phòng máy chủ, nhẹ nhàng xoá bớt vết dấu vân tay lưu lại. Sau khi hoàn thành mọi công đoạn cần thiết, hắn ta mới bế thằng nhóc chạy đi.

Chạy, chạy, chạy thôi.




Bình Luận (0)
Comment