Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 35



Hội sở Hoa Hải, hội sở xịn xò bậc nhất của giới thượng lưu Đế Đô. Được tổ chức ở tầng ba mươi hai của khách sạn Toàn Cầu.

Không phải bạn có tiền là vào được ngay đâu. Cái quan trọng là bạn phải có sắc nữa...

Khụ...khụ...nhầm rồi!!!

Quan trọng là phải có thiệp mời.

Thiệp mời này sẽ do đích thân ông chủ khách sạn Toàn Cầu kí tên, đóng dấu. Số lượng tấm thiệp được phát ra còn chưa tới một trăm cái.

Nhiều tiền chưa chắc đã mua được thứ này...

Ai mà nhận được thiệp mời cũng có thể mang theo bạn đồng hành đi vào cùng. Mặc kệ người bạn mang là nam hay nữ, chỉ có thể mang theo một người thôi.

Đoàn ô tô nối đuôi nhau ở cổng khách sạn, cả một hàng xe này nhìn siêu loá mắt luôn. Từng người bước xuống xe, nhấc chân đi lên thảm đỏ. Xung quanh Toàn Cầu năm mươi mét không có một tí hơi thở của lũ \(\*\)chó săn. An ninh ở đây được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.


\(\*\)chó săn: Đám nhà báo chuyên đi chụp lén.

Để chuẩn bị đi vào hội sở Hoa Hải, Tịnh Hề đã chuẩn bị tốn không ít công sức.

Quy tắc của cô ấy à...?

Chính là ta phải đẹp nhất!!!

Chuột nhỏ há hốc mồm nhìn kí chủ, xém nữa thì chảy nước dãi...

Hự! Ôm lấy trái tim bé nhỏ đập bang bang, ai đó làm ơn hãy tiếp máu cho bổn chuột!!!

Tịnh Hề nở nụ cười như kẹo ngào đường, cô vứt cái khăn tay vào mặt con chuột béo si ngốc kia, ghét bỏ nói: "Lau bớt nước dãi của ngươi đi."

Xe ô tô dừng lại, tài xế ngồi trên quay đầu, kính cẩn nói: "Vân tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ." Dứt lời, anh ta ra khỏi xe, mở cửa sau, cúi người làm ra tư thế mời.

Tịnh Hề nhấc giày cao gót bước xuống, cặp chân bút chì thẳng tắp, thon dài. Cơ thể tỉ lệ hoàn mỹ, đẹp tựa nữ thần Venus. Cô mặc một bộ sườn xám đỏ màu rượu vang không tay. Tà váy xẻ đến tận đùi lộ ra chân ngọc. Gương mặt tinh xảo, kiểu tóc búi lệch đơn giản nhưng không kém phần quý sờ tộc.

Chuột nhỏ bay vòng quanh Tịnh Hề, càng ngắm càng mê mẩn. Từ trước đến giờ, kí chủ nhà nó toàn theo đuổi phong cách thỏ con ngốc nghếch đáng yêu. Đây là lần đầu nó thấy cô ăn mặc kiểu mất máu con dân thế này.

Chẹp chẹp, rõ ràng là cùng một gương mặt song vẻ đẹp lại hoàn toàn khác nhau.

Kết luận chung, đó là:...

Không có từ gì có thể miêu tả được giá trị nhan sắc nghịch thiên này.

Tịnh Hề quay đầu bảo tài xế lái xe về trước, còn cô đi bộ đến cổng khách sạn. Ở đây mọi người phải trình ra thiệp mời để kiểm tra. Tịnh Hề móc tấm thiệp trong túi ra, đưa cho anh chàng gác cổng đẹp trai. Anh ta xem tấm thiệp đó, sắc mặt biến đổi.

" Vị nữ sĩ xinh đẹp cao quý, hãy để tôi dẫn đường cho ngài."

Tịnh Hề gật đầu đồng ý, đi theo anh ta.

Cô rất vui đó...


Anh ta vừa bảo cô là gì nhỉ...?

Nữ sĩ xinh đẹp cao quý!!!

Có mắt nhìn người đấy anh trai.

\[...\] Người ta chỉ thuận miệng nói thôi mà kí chủ lại lên cơn bệnh rồi.

Không sao, cô đẹp cô có quyền...

Chuột nhỏ bao dung nghĩ. Đâu chỉ con người mới yêu thích cái đẹp, nó là chuột nhưng cũng thế chứ bộ.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tầng ba mươi lăm khách sạn Toàn Cầu.

" Sao bây giờ vẫn chưa bắt đầu vậy, Ngôn tiên sinh?" Tống Hành một thân vest đen, khí chất quanh người hắn ta đúng kiểu "ta là tổng tài mặt lạnh". Bên cạnh hắn ta là Diệp Y Y mặc váy trắng thanh thuần, gương mặt khả ái, cặp mắt linh động. Cô ta khoác lấy tay chồng, dáng vẻ kiều nhược, yếu ớt như chú chim non cần bảo vệ, dễ dàng gợi lên lòng thương tiếc của cánh đàn ông.

Người được gọi là Ngôn tiên sinh là một ông chú tầm tuổi bốn mươi. Ông ta cười đầy ôn hoà, đáp: " Còn một người nữa thôi. Các vị chờ một lúc nữa đi."

Người đàn ông ngồi trên ghế bên nhướng mày hỏi: "Ngôn tiên sinh, ngài còn hẹn thêm một vị khách khác sao?"

"Trầm tiên sinh, ngài biết đấy. Mảnh đất này do tôi bán ra. Một trong các vị ai lấy giá cao hơn thì hưởng. Vị khách cuối cùng này là một người rất quan trọng đấy."

Tống Hành hừ lạnh: "Không biết là ai có mặt mũi phải khiến cho Ngôn tiên sinh đợi chờ."

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, phục vụ viên cung kính cúi đầu: "Ngôn tiên sinh, vị khách cuối cùng đã tới."

"Mời."

Tịnh Hề bước vào, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào, cô nhìn Ngôn Lịch: "Tôi không có đến muộn chứ?"


Ngôn Lịch cười vô cùng hào phóng: "Không có, Hề tiểu thư đến rất đúng lúc. Tôi còn tưởng cô không định đến cơ."

Đám người trong phòng:"..."

Bọn họ đã chờ hơn mười phút rồi.

" Tôi sẽ phải đến chứ." Tịnh Hề liếc mắt nhìn...

Ở đây có nhiều nhân vật như vậy, sao ta có thể không đến được?

Ta phải đến đây xem kịch hay và chọc chết tên đực rựa Tống Hành mới được.

Mấy bữa trước, chuột nhỏ nói cho cô biết rằng nhờ thu mua thành công mảnh đất này, sự nghiệp của nam chính lại thăng cấp lên một tầm cao mới.

Nó còn nói gì nhể?

Đây là một mảnh đất tốt, cô nên mua nó.

Còn lấy tiền đâu để mà mua thì nó không nói.

Tịnh Hề không hiểu mảnh đất này tốt ở đâu nhưng kế hoạch đã dựng đầy đủ rồi...

Phải chơi thật vui mới được.




Bình Luận (0)
Comment