Viên Tinh Châu được nghỉ ba ngày, buổi sáng đi theo Diệp Hoài tới phim trường, buổi tối thì phụ hắn đối diễn ở khách sạn, thi thoảng lại "tự thưởng" cho chính mình.
Trạng thái của Diệp Hoài kể từ khi cậu đến rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nhờ thế mà Viên Tinh Châu phát hiện ra rằng, Diệp Hoài thật sự là cực kỳ có thiên phú đóng phim.
Năm ngoái lúc đóng phim điện ảnh, Diệp Hoài mới tiếp xúc công việc đóng phim, động tác và lời thoại đều được đạo diễn mài dũa từng tí một, Viên Tinh Châu lúc đến thăm ban cũng chỉ thấy được hắn diễn cảnh đánh nhau, cho nên cảm giác còn chưa rõ ràng đến như vậy. Mà lần này, Diệp Hoài ngay khi vừa tiến vào trạng thái, cả người đã tỏa ra khí tràng khác hẳn.
Vào ngày quay phim thứ ba, đạo diễn nhìn ra trạng thái của hắn tốt, bèn chỉ đưa cho hắn một tính từ để hình dung, muốn hắn "hào hoa phong nhã" một chút, Diệp Hoài lập tức hiểu rõ nằm lòng, thật sự có thể diễn ra loại cảm giác này.
"Cậu ta có sẵn hình tượng này ở trong đầu." Đạo diễn lấy làm hài lòng vô cùng, lại thảo luận với tổ biên kịch, "Nhân vật này rất hợp với Diệp Hoài."
"Nếu không sửa thì sẽ càng tốt hơn, nhân vật sẽ càng có chiều sâu hơn nữa." Biên kịch cười cười, quay đầu lại nói với Viên Tinh Châu, "Nhân vật này cũng may là để Diệp Hoài diễn, đổi sang người khác thì chắc "ngấy"* chết luôn."
*nguyên văn: 油腻(dầu mỡ), thường dùng để chỉ mấy người đàn ông trung niên trông "dơ dơ", nhếch nhác nhầy nhụa, hoặc là những hành động lố lăng, thiếu tự nhiên, làm người sởn gai ốc, từ sát nhất tôi có thể nghĩ ra là "cringey":v Viên Tinh Châu từ sau lần đăng tiểu luận văn trước đó, rùm beng một đợt thoát fan, nhưng cũng thu hoạch được nhiều hảo cảm hơn từ những người qua đường. Vị biên kịch đi theo đoàn phim này là một trong số đó, trong giờ nghỉ đặc biệt thích tán gẫu cùng cậu, tiện đường càm ràm về đoàn phim.
Vì thế Viên Tinh Châu biết được Hàn Xuyên té ra còn là một người thích sửa kịch bản, lời thoại đọc không thuận miệng bắt biên kịch sửa, tình tiết thấy không thích cũng đi sửa. Hơn nữa người này không chỉ sửa của mình, còn sửa của người khác, lời thoại mà Diệp Hoài đã học thuộc lòng bị sửa lại gần hết.
Vốn dĩ kết cấu, xung đột, sự biến đổi trong mối quan hệ của các nhân vật trong mỗi một phân cảnh phim đều đã được dày công thiết lập, hiện tại sửa tới sửa lui, phần trước và phần sau hoàn toàn không dính dáng gì tới nhau. Nhưng mà quyền lên tiếng của biên kịch quá nhỏ, Hàn Xuyên là nam chính, bên đầu tư quen gã, phụ trách thu mua bản quyền phim thích gã, đạo diễn lại ở thế trung lập......
"Thực ra tôi cảm thấy, bên mua phim hẳn là thích Diệp Hoài hơn." Biên kịch quả thực chán ghét Hàn Xuyên chết đi được, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể dồn hết toàn bộ tình yêu thương lên người Diệp Hoài, "Diệp Hoài quá đẹp trai quá A, loại hình tượng Mary Sue não tàn này ở trên người hắn một chút cũng không phản cảm."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu chẳng biết nói gì cho phải, chỉ ngẩng đầu nhìn trường quay.
Khí trời âm u, dông tố sắp ập đến. Đoàn phim đã đợi trời mưa suốt mấy ngày liền, vì thế chuẩn bị quay phân cảnh Diệp Hoài và nữ chủ đoạn tuyệt quan hệ -- hắn mang một lòng chờ mong dạt dào đi đón người tan tầm, lại trông thấy nữ chính và Hàn Xuyên ở bên nhau.
Trong kịch bản gốc là Diệp Hoài và nữ chính diễn cảnh phối hợp, nữ chính dùng dằng không dứt khoát, Diệp Hoài thương tâm bỏ đi.
Nhưng Hàn Xuyên lại bắt biên kịch sửa lời thoại của nữ chính, sửa thành hai người đàn ông giằng co, cuối cùng Diệp Hoài bị buộc phải rút lui, trở thành bại tướng dưới tay gã.
Viên Tinh Châu đã từng ở trong rất nhiều đoàn phim, nhưng mà mối quan hệ nhân tế (
giữa người với người) ở những đoàn phim trước đây dù phức tạp đến đâu, thì mọi người về tổng thể vẫn là chuyên nghiệp. Trong thời gian quay 《
Người Đại Diện Của Tôi 》, đạo diễn Lận thậm chí còn quy định kể từ khi khởi động máy thì lời thoại trong kịch bản tuyệt đối không thể sửa một chữ nào.
Kiểu người lôi kịch bản ra sửa, càng sửa càng não tàn như Hàn Xuyên tuy rằng cậu đã từng nghe nói, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Tình hình thế này thì thực ra không khó để hiểu được vì sao Diệp Hoài cảm thấy bế tắc, bên cạnh sự công kích và chối bỏ đến từ Hàn Xuyên, loại cốt truyện đáng xấu hổ như vầy, đổi thành cậu cậu cũng sẽ hoài nghi nhân sinh.
Ở một đoàn phim như thế này......đối với người mới mà nói cực kỳ không tốt.
Lúc này ống kính còn đang điều chỉnh, đạo diễn đi tới chỉ đạo cách diễn cho ba người, Diệp Hoài chăm chú lắng nghe, thế rồi dường như nhận ra được tầm mắt của cậu, chợt quay ngoắt đầu lại, liếc nhìn về phía bên này.
Viên Tinh Châu nhoẻn miệng cười với hắn, Diệp Hoài nhướng mày lên, sau đó cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Xuất sắc quá đi thôi! Hai cậu hoàn toàn là một tổ hợp trong truyện tranh, mỹ thiếu niên và cao lãnh chi hoa......" Biên kịch lại nhịn không được ríu rít nhặng xị lên, "Cảm giác thiếu niên ở trên người của Diệp Hoài quá kỳ lạ, vừa nhìn là biết một khuôn mặt mối tình đầu chưa từng bị cuộc đời ức hiếp bao giờ."
Kiểu gương mặt mối tình đầu đẹp không tì vết này, tác dụng trực tiếp nhất chính là sẽ gia tăng mức độ bao dung của khán giả. Do đó phân cảnh ở trong mưa bị nam chính nghiền áp trên mọi phương diện này, để cho Diệp Hoài diễn, thì sẽ khiến cho mọi người xót xa, ngược lại Hàn Xuyên thì lại có vẻ ỷ mạnh hiếp yếu, rất là không quang minh chính trực.
Vì vậy Hàn Xuyên dĩ nhiên bất mãn, phân cảnh trong mưa quay ước chừng hết nửa buổi chiều. Sau khi kết thúc công việc Diệp Hoài bị xối ướt đến chẳng ra gì, Tiểu Lữ đưa hắn đi thay quần áo, Viên Tinh Châu lại như suy tư gì mà nhìn theo bóng lưng của Diệp Hoài.
"Đêm nay là em về mất rồi." Diệp Hoài thay xong quần áo, lau tóc hỏi, "Tôi đi tiễn em?"
"Có gì đâu mà phải tiễn." Viên Tinh Châu cười cười, một lát sau mới do dự nói, "Em có một ý tưởng......"
Diệp Hoài: "Ý tưởng gì?"
"Khi nào quay xong bộ phim này, anh có muốn cân nhắc đến việc đi đào tạo thêm không." Viên Tinh Châu nói, "Học diễn xuất một cách bài bản chính thức?"
Diệp Hoài thoáng sửng sốt, nhìn Viên Tinh Châu với vẻ mặt khó tin.
"...... Nếu anh thích đóng phim." Viên Tinh Châu nói, "Thiên phú của anh quá rõ ràng rồi, Hoài ca, đóng dòng phim giải trí, phim rác như bây giờ quả thực là đang lãng phí. Anh nên đi đóng phim điện ảnh."
Diệp Hoài lúc này mới hiểu được không phải là Viên Tinh Châu chê hắn diễn kém, ngược lại là cho rằng điều kiện của hắn tốt, hoàn toàn có thể đi một con đường khác. Hắn thở phào một hơi, tiếp tục lau tóc, nhưng mà động tác lại bất giác chậm lại, có chút mờ mịt mà nhìn trường quay.
"Là thiên phú sao?" Diệp Hoài chần chừ nói, "Tôi tưởng rằng chỉ là tôi học nhanh."
Khả năng lĩnh hội của hắn vẫn luôn rất cao, trước kia ở nhà tự học, mời thầy giáo tới, đối phương dạy dạy một hồi là hết dạy nổi. Debut học ca hát và vũ đạo, giai điệu và động tác cũng học một lần là biết, chỉ là khuyết thiếu sự nhiệt tình, ít tiếp xúc. Sau đó hắn ra nước ngoài, theo học tại một học viện hàng đầu về thiết kế trang sức, nhất thời hứng khởi luyện tay nghề nấu nướng, trình độ cũng không hề kém so với dân chuyên nghiệp.
Hiện giờ đóng phim, cảm giác thất bại của hắn chủ yếu đến từ áp lực mưu sinh, cùng với sự chèn ép của tiền bối. Nhưng nếu hỏi hắn là có thích hay không, chính Diệp Hoài cũng chẳng nói ra được.
"Ống kính không thể lừa được người. Anh đặc biệt ăn hóa trang, lại ăn ảnh......Ống kính thật sự thiên vị anh." Viên Tinh Châu nghiêm túc nói, "Rất nhiều người như tụi em muốn tích lũy "cái duyên" với khán giả, nhưng anh trời sinh đã có. Những ưu thế này lãng phí ở việc quay phim rác cùng với cộng sự chả ra gì, quá đáng tiếc. Hoài ca, "thiên hoa bản túc"* của anh không giống với tụi em, mà chưa kể, nhà của tụi mình cũng đâu thiếu chút tiền đó......"
*thiên hoa bản túc (天花板跟): tôi lại đồng bóng nên thấy hay và để lại:)) nghĩa của nó chỉ là trần nhà thôi, ở đây chính xác hơn là "tiêu chuẩn cao nhất", "hạn mức", "giới hạn trên". Diệp Hoài vốn đang nhíu mày suy tư, nghe được một câu cuối cùng, mới buồn cười mà nhướng mày nhìn cậu: "Ái chà, kiêu căng thế cơ?"
"Đương nhiên là thế rồi." Viên Tinh Châu cũng cười, "Em hoàn toàn có thể nuôi anh mà!"
Lần trước lúc Viên Tinh Châu nói câu này, trong lòng còn có chút không đủ tự tin. Nhưng mà hiện tại chỉ mới vỏn vẹn mấy tháng, tiền đại ngôn và thù lao đóng phim của cậu đều đã lên tới cấp bậc ngàn vạn, chỉ tính riêng khoản nộp thuế thôi đã cao hơn so với thu nhập năm đó. Hiện tại thật sự để cậu nuôi Diệp Hoài, cho dù giữ nguyên mức tiêu phí trước đây, cậu vẫn có thể nuôi được.
"Tôi suy nghĩ thêm." Diệp Hoài cũng cười, xoa đầu cậu một phen, lúc này mới nói, "Cũng thử bàn bạc với Ôn Đình xem sao"
Thời tiết bắt đầu dần dần trở lạnh. Diệp Hoài vào thời điểm đóng máy, rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm, tạm dừng công việc kinh doanh của studio, bắt đầu tuyển chọn trường học.
"Hiện tại chuẩn bị muộn quá, chương trình học hè là không kịp rồi đó, học kỳ thu đông này thì có thể thử xem, còn có khóa huấn luyện dài hạn......" Diệp Hoài mặc tạp dề, rửa rau ở trong bếp, lại bưng một đĩa nho tới cho Viên Tinh Châu, "Em thích cái nào? Nước Mỹ hay là nước Anh?"
"Nước Mỹ nước Anh?" Viên Tinh Châu ngắt một quả nho, thoáng trợn tròn mắt: "...... Không phải học Trung Diễn* sao?"
*Trung Diễn: (đầy đủ:
中央戏剧学院 - Trung Ương Diễn Kịch Học Giáo/Học viện Hí kịch Trung Ương), một trong những học viện nghệ thuật danh giá của Trung Quốc, bên cạnh những cái tên như Học viện Điện ảnh Bắc Kinh (Bắc Ảnh), Học viện Hý kịch Thượng Hải (Thượng Diễn). "Trung Diễn?" Diệp Hoài càng trợn tròn mắt, "Em bảo tôi đi thi đại học sao?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu đích thực là đã từng lo lắng về vấn đề này, Trung Diễn cũng vậy mà Bắc Ảnh cũng thế, nếu muốn hoàn thành chương trình học một cách nghiêm túc, Diệp Hoài sẽ phải học lại từ đầu giống như những người khác, đến lớp cùng với một đám nhóc sinh viên năm nhất mười bảy mười tám tuổi. Với tính cách của Diệp Hoài...... e rằng sẽ có một chút áp lực.
Lúc Diệp Hoài vui vẻ đồng ý, cậu còn nghĩ tới người này sao mà chẳng có chút gánh nặng tâm lý gì cả, lúc này nói chuyện, cậu mới ý thức được còn có khả năng lựa chọn trường học nghệ thuật biểu diễn ở nước ngoài.
"Ồ, trường ở nước ngoài đương nhiên cũng tốt. Anh muốn nước nào?" Viên Tinh Châu cúi đầu lật tư liệu, "Nước Anh có phải là quen thuộc hơn một chút?"
"Vậy đi RADA*." Diệp Hoài nói, "Nếu như thế thì liệu có phải là sẽ xa em quá lâu? Bằng không tôi cứ theo học một khóa huấn luyện dài hạn là đủ rồi."
*RADA: Royal Academy of Dramatic Art, là một trường nghệ thuật dạy diễn xuất nổi tiếng và danh giá nhất Anh Quốc, cực kỳ khó vào, mỗi năm chỉ nhận 28 sinh viên, trải qua bốn vòng tuyển chọn gắt gao kéo dài nhiều tháng. Viên Tinh Châu: "......"
"RADA?? Là ngôi trường mà em biết đó sao?" Viên Tinh Châu hoảng hồn, chầm rãi quay đầu sang, "Anh đừng dọa em!"
Trường học dĩ nhiên là một ngôi trường tốt, là một nơi thuộc cấp bậc thần điện*, nhưng mà tiêu chuẩn đầu vào của ngôi trường này không phải chỉ là cao bình thường, ở trong mắt của Viên Tinh Châu quả thực là một sự tồn tại sánh ngang với thần thánh.
*nguyên văn 殿堂级 (điện phủ cấp, hay cấp thần điện): ý nói những tác phẩm, nhân vật đã đạt được thành tựu to lớn trong một lĩnh vực, gây được tiếng vang lẫy lừng, để lại dấu ấn khó quên, cho nên đã trở thành huyền thoại, một tượng đài, ở một địa vị cao quý không thể nào thay thế được trong lĩnh vực đó. Nhưng mà rất mau sau đó, cậu lại ý thức được Diệp Hoài cũng không phải là đang phóng đại, bởi vì ngay cả học viện nghệ thuật mà hắn từng theo học vốn dĩ cũng là cấp bậc đỉnh cao......
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là xin vào RADA là một chuyện đơn giản, bởi vì quá trình phỏng vấn tại những trường top đầu vô cùng rườm rà, và yêu cầu hiểu biết tương đối rõ về các tác phẩm của Shakespeare.
"Nếu muốn học, đương nhiên phải học trường tốt nhất. Xin không được thì tính sau." Diệp Hoài thuần thục chặt bỏ cánh gà và chân gà, quay đầu hỏi: "Hương thảo nhà mình đâu rồi nhỉ?"
"A, dùng hết rồi?" Viên Tinh Châu còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được, như người mất hồn mà lượn vào phòng bếp, dạo qua một vòng, lại từ phòng bếp lượn ra.
Diệp Hoài chỉ cho rằng cậu đang làm trò dở hơi, ai ngờ mấy ngày kế tiếp, Viên Tinh Châu vẫn là thường xuyên mang bộ dạng có tâm sự.
Diệp Hoài hỏi gần hỏi xa cũng chẳng hỏi ra được gì, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vồ lấy người một chập hung hăng làm một chập, rốt cuộc hỏi ra được đầu cua tai nheo.
"Bên đó toàn là trai đẹp! Thật nhiều gay......" Viên Tinh Châu rơm rớm nước mắt, có chút ấm ức, "Em sợ anh đi rồi sẽ tăm tia mấy em ngoại quốc xinh tươi......"
"Tôi còn đang lo em bị người khác tăm tia đây này. Đệt, đừng có khóc......" Diệp Hoài chống tay ở hai bên đầu cậu, cúi đầu hôn lên đôi mắt của cậu, "Làm em sướng như vậy, sao tôi có thể đành lòng đi làm người khác......"
"Chậm một chút, quá sâu aa --" Viên Tinh Châu vịn bờ vai của hắn, ngửa cổ ra đằng sau, nhỏ giọng nói, "Em, em cũng chỉ muốn bị ông xã làm......"
Diệp Hoài vốn dĩ đã nhìn không được bộ dạng nước mắt lưng tròng của cậu, lúc này sao còn có thể chống đỡ nổi, tàn phá như cuồng phong bạo vũ hết nửa ngày, lại nhấc bổng người lên, ôm đến trước cửa sổ......
"Thôi, tôi vẫn là đi thi đại học vậy." Xong việc, Diệp Hoài bắt đầu say mê cuộc sống êm đềm dịu ngọt nơi quê nhà*, vừa nghĩ đến ngày sau hai người sẽ một lần nữa chia lìa đôi nơi, tức khắc từ bỏ ý tưởng, "Tôi thấy Trung Diễn Thượng Diễn cũng được, lỡ như muốn làm em, bay một chuyến là có thể gặp......"
"Có thể nào xóa chữ "làm" đi được không!" Viên Tinh Châu kháng nghị, "Nhớ em thì không thể bay một chuyến sao?"
"Nhớ em có thể gọi điện thoại mà." Diệp Hoài cúi đầu nhìn cậu, cười khà khà, "Muốn làm em mới cần thiết phải đích thân ra trận."
Viên Tinh Châu "xì" một tiếng, hai chân quắp lấy hông của Diệp Hoài, cả thân mình lại dính chặt lên.
"Vẫn là nên đi thôi anh ạ," Viên Tinh Châu nói, "Nơi đó chính là một ngôi đền danh giá cấp thần, biết bao nhiêu người xung quanh muốn đi còn không đi được kìa."
Mọi người thường nói, trên thế giới có ba loại diễn viên: diễn viên nam, diễn viên nữ và diễn viên Anh Quốc. Chương trình học nghệ thuật biểu diễn của những ngôi trường ở Anh phong phú mà hoàn chỉnh, lấy kịch bản của Shakespeare và phương pháp biểu diễn theo hệ thống Stanislavski* làm cơ sở, kết hợp đa dạng phương pháp một cách hài hòa, những người được đào tạo ra cũng là nghệ thuật gia.
*xem chú thích chương 71. Bản thân Viên Tinh Châu là từ "rễ cỏ" đi lên, dò dẫm từng bước một cho đến bây giờ, mấy năm nay đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, đã đi qua không biết bao nhiêu con đường vòng. Những đạo lý người khác ở lớp học vừa nghe là hiểu, với cậu mà nói, thông thường phải ở đoàn phim chịu qua thiệt thòi nghe qua mắng chửi, mới có thể tổng kết ra được.
"Đóng phim cũng vậy, ca hát cũng thế, em đều không phải là thông minh nhất, cũng không phải chậm tiêu nhất." Viên Tinh Châu tự mình tổng kết, "Em kỳ thực chỉ là phàm nhân, cho nên con đường đi qua sẽ hơi gập ghềnh. Nhưng anh thì khác, thiên tài hẳn là có cách sống của thiên tài, anh đừng noi theo em."
Diệp Hoài rũ mắt, lại giơ tay lên, giúp cậu gạt đi sợi tóc ướt trên trán: "Tôi chắc gì đã là thiên tài, bây giờ vẫn còn chưa ứng tuyển mà."
"Mặc kệ có thể đi được hay không, anh ở trong mắt em trước sau gì vẫn vậy." Viên Tinh Châu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ, như là cất giấu vô số mảnh sao trời lung linh, "Anh là thần của em, Hermaphroditus của em."
Diệp Thần đó giờ vẫn luôn cà lơ phất phơ, tuổi sắp sửa bước sang ba mươi, mới đột nhiên nổi lòng hăng hái, bắt đầu nghiên cứu về Shakespeare.
Vì thế Viên Tinh Châu cũng thường xuyên được khai sáng một chút, đồng thời cứ lâu lâu lại tiếp nhận lời tỏ tình của Diệp Hoài.
Chẳng hạn như "......
Lòng ta bao la như biển cả, tình ta thăm thẳm tựa đại dương; ta cho em càng nhiều, chính ta cũng càng thêm giàu có, bởi vì hai thứ này đều là vô cùng vô tận."
Viên Tinh Châu nghe ra xuất xứ, ngờ vực mà nhìn hắn: "Đây là lời thoại của Juliet nhỉ?"
"Chuẩn." Diệp Hoài nghiêm túc nói, "Không hổ là bà xã của tôi. Tôi cảm thấy đoạn này của Noel Coward cũng không tồi......"
Viên Tinh Châu: "......"
Thương thay cho một đứa con trai khối khoa học tự nhiên nửa đường đi thi ca hát như mình, hiện giờ thế mà lại nghiên cứu nhà soạn kịch......
Nhưng là sự tình đích thực đang phát sinh, ngay cả những vận may dù nghĩ đến nhiều nhưng chưa từng dự liệu, cũng đang lần lượt xảy đến.
Tháng 10, bộ phim mà Viên Tinh Châu thủ vai chính, 《
Người Đại Diện Của Tôi 》 đón lấy kết cục, rating bình quân là 1.9, trong thể loại phim tình cảm đô thị được coi là "nhất kỵ tuyệt trần", tất cả các bên đều rất là hài lòng.
Cùng lúc đó, 《
Mê Thành 》 được phát sóng lần thứ hai vào khung giờ vàng của một đài truyền hình vệ tinh tuyến một, nhân vật Từ Châu lại một lần nữa ôm về cho Viên Tinh Châu vô số fan.
Album của Viên Tinh Châu album cũng đồng thời được phát hành, trong mỗi một hoạt động quảng bá, cậu đều sẽ long trọng giới thiệu các nhân viên công tác tham gia sản xuất album, cùng với những nghệ sĩ đã viết lời hoặc soạn nhạc cho mình.
Album này bao gồm mười hai bài hát, tên của album chính là tên của ca khúc chủ đề, đó là《
Ngắm Tuyết Ngoài Cửa Sổ 》.
Mà trong đó, ca khúc do cậu và Lục Khương hợp xướng cũng được đưa vào sử dụng, ca khúc mang tên 《 Tinh Hà 》.
- -
tôi lái xe, nghe em ca hát, trông thấy kỳ tích giáng lâm. ==========================================================================
Chú thích: 1. Say mê cuộc sống êm đềm dịu ngọt nơi quê nhà: văn vở một tí chứ nguyên văn là 沉迷温柔乡 (trầm mê ôn nhu hương), nghĩa gốc thường để chỉ sự say mê của đàn ông với mê sắc đẹp, với sự mềm mại dịu dàng ngọt ngào âu yếm của người phụ nữ, hoặc của một trạng thái tinh thần nào đó. Ngoài ra còn có nghĩa mở rộng là say mê cuộc sống bình dị yên ả ở thôn quê. 2. Noel Coward (
Sir Noël Peirce Coward):
nhà soạn kịch, đạo diễn lừng danh người Anh 3. Nhất kỵ tuyệt trần: chú thích chương 49. 4. Tinh hà (hay Ngân hà): dòng sông sao. 5. Kỳ tích giáng lâm (nguyên văn: 奇迹降落, kỳ tích giáng lạc): nếu dịch thuần ra là đáp xuống/rơi xuống thì không hay, để nguyên thì khó hiểu, nên mình mạn phép chọn một từ khác quen thuộc hơn với người VN.