Cũng không biết có phải do bị Tiêu Bách kinh động hay không, gần đó lại có mấy con ma thú cá đầm lầy lao ra từ vũng lầy gần đó. Mà lúc này, Tiêu Bách đã bị tổn hại hơn phân nửa ma lực, bởi vì ban nãy vừa phải chăm sóc Thew vừa chạy trốn nên bây giờ thảm hại không chịu nổi.
“Đệt, tưởng hổ không ra oai thì coi thành mèo bệnh à!!” Tiêu Bách hùng hổ rống lên một tiếng. Lúc sau thuật đe dọa, thuật nguyền rủa, thuật trì hoãn, thuật trọng lực… Nói chung là tất cả các pháp thuật cấp thấp đều đem ra sử dụng, vì Tiêu Bách còn muốn bảo trì ma lực để đề phòng trong lúc xảy ra các tình huống nghiêm trọng.
Dù sao rừng rậm băng giá này cũng là nơi nguy hiểm trùng trùng. Nếu không có ma pháp chống đỡ, một khi gặp phải nguy hiểm chẳng khác gì cá nằm trên thớt(*)
(*) Thực ra đoạn này là: dưa chuột cùng cải trắng đi làm rau trộn. Mình muốn thuần việt hơn nên để là Cá nằm trên thớt.
Nhưng dễ thấy, nếu không ứng phó với những người đang đuổi theo sau lúc này, Tiêu Bách đừng nói đến chạy, đến lúc đó chỉ sợ phải xây mộ luôn ở đây. Nghĩ đến đây, Tiêu Bách ra quyết tâm, chân đổi đến hướng khác mà chạy.
Thew lạnh đến mức phải cắn chặt răng lại, thực ra trong lòng cậu hiểu rõ, các ma thú bám riết không tha, hoàn toàn đều do cậu. Nếu lúc này Tiêu Bách bỏ lại cậu làm mồi dẫn dụ, cậu cũng chỉ có thể nhận mệnh. Dù sao ai cũng đều ích kỉ, không nên vì một gánh nặng mà khiến mình đi vào chỗ chết.
Nhưng Thew không rõ vì sao bộ xương này thà rằng bị đuổi theo cũng không chịu bỏ lại cậu, chẳng lẽ cậu có giá trị lợi dụng tới mức cần đối phương phải làm như vậy?
Nhất thời, Thew có chút mờ mịt, nhưng trong lòng lại nổi lên một chút đau lòng… Dù cho cậu không muốn nghĩ, nhưng mà ở chung lâu như vậy, cậu cũng biết bộ xương khô này chưa bao giờ làm việc gì để mình chịu thiệt, cái tâm thương cảm người khác gì gì đó đối với hắn đều là chó má hết. Nếu như không có giá trị lợi dụng, e rằng hắn ngay cả liếc cũng không liếc nhìn cậu một cái.
Suy nghĩ đến điều này, Thew nở nụ cười, nhưng là… nét cười kia có vẻ miễn cưỡng.
Đầm lầy nơi đây cũng không phải là một nơi quá rộng lớn, nhưng lại làm cho người ta khiếp sợ, các ao và đầm lầy thông với nhau xen cùng với những bụi gai kì quái đã lâu năm.
Khi Manriton cùng Macan đuổi đến nơi này, nhìn thấy một mảnh đầm lầy hôi thối, tối tăm, khi đó Macan đã do dự.
Hắn không phải một người ngu ngốc, có thể sống đến chừng này tuổi, Macan hiển nhiên biết vào trong đó là lợi hay hại. Có lẽ lúc đầu hắn có thể nghe theo phân phó của trưởng lão Manriton, nhưng không có nghĩa là bây giờ hắn sẽ dại dột tiến vào cái nơi trùng trùng nguy hiểm kia.
Macan chính là một ma đạo sĩ cấp 5- thượng đẳng, hắn tự biết sức mình. Nếu chỉ gặp mấy chục con thực nhân oa oa ngư thì không có vấn đề, nhưng hiển nhiên trong khu vực này cũng không chỉ có ngần ấy con.
Thực nhân oa oa ngư- ma thú cấp 2 thực chất cũng không quá đáng sợ, nhưng là một đám, thậm chí lên tới hơn trăm con thực nhân oa oa ngư cấp 2, thì đó chính là một việc vô cùng khủng bố. Đấy là còn chưa nói cái đầm lầy lớn như vậy, ai có thể khẳng định bên trong ngoài thực nhân oa oa ngư ra sẽ không có thứ nguy hiểm khác?
Dường như đã nhận ra sự do dự của Macan, Manriton trầm giọng nói: “Sững sờ ra đấy làm gì, còn không mau đuổi theo!” Việc đã đến nước này, hắn làm sao có thể buông tha cho manh mối hắn thật vất vả mới tìm được này.
“Chỉ là…” Macan cau mày, trong lời nói tràn ngập không vừa lòng: “Manriton trưởng lão, chúng ta có phải là nên bàn bạc kĩ hơn.”
Thân là một hiền giả pháp sư cấp 8, nên Manriton vốn không e ngại nơi đầm lầy nguy hiểm này. Nhưng những binh lính phía sau Macan phần lớn chỉ là những chiến sĩ cấp 1, nếu cứ thế đi vào, tất nhiên sẽ lọt vào trong công kích của ma thú.
Có lẽ Manriton không coi trọng những tính mạng của những người này, nhưng Macan lại không thể tàn nhẫn như thế, dù sao hắn cũng là một người tôn quý ở trấn Mã Lệ Tô này, ngày thường đã được trưởng trấn giao cho nhiều quyền lợi, cho nên hắn mới có thể hành sử lộng quyền một chút như chuyện điều động vệ binh này. Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là Macan có quyền làm cho đám người kia đi chịu chết chỉ vì một câu nói của Manriton.
Manriton lòng nóng như lửa đốt nên không thể đấu lại được một Macan tâm cơ, chính vì vậy cảm thấy có chút tức giận nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ một chút nào: “Yên tâm đi, tới lúc nguy hiểm ta sẽ bảo vệ cho các ngươi.”
Trong lòng Macan cười lạnh một tiếng. Manriton rõ ràng là muốn đem bọn họ ra làm công cụ lợi dụng, vào trong đầm lầy, giá trị của bọn họ chắc chắn chỉ là giải quyết những phiền toái không cần thiết. Nếu như thật sự tới lúc nguy hiểm, chắc chắn người kia sẽ không bận tâm đến bọn họ nữa.
Nhưng mà nghĩ là nghĩ vậy, nếu như từ chối thẳng thừng thì e cũng không được tốt lắm, nói như thế nào Manriton cũng là một hiền giả pháp sư cấp 8, đối phương muốn giết chết bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay. Macan bỗng có chút hối hận khi đem bức thư gửi cho Giáo Đình. Vốn chỉ muốn biết rõ sự tình, cũng không ngờ rằng sự việc càng ngày càng phức tạp. Trong lòng có chút đấu tranh, tại lúc hắn đang khó xử, đằng trước đột nhiên truyền đến những xôn xao thật lớn.
Manriton sắc mặt vui vẻ, phía trước là một tên khoác một cái áo choàng, trên lưng cõng một đứa bé bay nhanh đến tiếp cận bọn họ, phía sau còn có một tiểu đệ xương khô vô cùng thảm hại.
Vong linh pháp sư?
Trong lòng Manriton cười lạnh, đây chẳng phải là muốn đến tự sát sao. Phải biết rằng, ma pháp hệ quang minh chính là thứ khắc chế ma pháp hệ hắc ám, huống hồ đây chỉ là một vong linh pháp sư ma pháp hệ hắc ám – trung đẳng.
Hơn hết, Manriton vui sướng vì không liên quan gì đến nhóm người của Macan nữa. Nhìn đến một đám thực nhân oa oa ngư, cùng với phía sau Tiêu Bách có mấy con cá đầm lầy, sắc mặt hắn rất nhanh liền biến đổi: “Man, Manriton trưởng lão!”
“Hừ, sợ cái gì!” Thân là một hiền giả pháp sư cấp 8, Manriton căn bản không e ngại mấy con tôm cua cá trong đầm lầy, chú ý của hắn hiện tại đều tập trung ở vong linh pháp sư kia cùng đứa trẻ ở trên lưng.
“Ánh sáng bao quanh!” Mặc dù không sợ mấy con ma thú cấp thấp này, nhưng Manriton vẫn vì bản thân mà gia tăng thuật phòng ngự hệ quang cao cấp. Sau đó mới khua pháp trượng gỗ trong tay, cúi đầu ngâm xướng.
Đã hết nén nổi cơn giận trong lòng, Tiêu Bách nhanh chóng từ trong ngực dưới hắc bào lấy ra một quả cầu màu đen ném tới Manriton. Sau đó cũng không thèm nhìn là đã trúng hay chưa, quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
Vốn còn tưởng rằng sẽ bị đối phương công kích, nhưng quả cầu màu đen kia rơi xuống đất một lúc mà vẫn chưa thấy có phản ứng, Manriton nhíu mày. Cũng không biết có phải là do quá mức tự tin vào thuật phòng ngự hệ quang của mình hay không, mà Manriton không thèm để ý quả cầu kia. Hắn cảm thấy ma pháp hắc ám kia ở trước mặt mình chắc chắn không chịu nổi một kích, do đó có chút khinh thường với Tiêu Bách đang chạy trốn.
Nhìn những ma thú đang đuổi theo Tiêu Bách cùng đứa trẻ gầy yếu trên lưng hắn, Manriton cảm thấy còn không hay bằng đuổi theo nhóm người đằng trước kia. Ngoái lại nhìn thấy hướng Tiêu Bách đang chạy trốn, Manriton vì thế cũng đuổi theo.
Thời gian này, Macan cũng không chịu đựng được. Manriton kia lập ra “ánh sáng bao quanh” cũng chỉ để bảo vệ một người là hắn, mà tất cả bọn họ bây giờ đều đang đứng đây để trở thành bia ngắm. Trước mặt những ma thú đang điên cuồng này, bọn họ yếu ớt giống như sợi chỉ vậy.
“Chạy mau!” Macan hét lớn một tiếng, dẫn đầu quay người bỏ chạy. Tốc độ kia, phản ứng kia thực sự không giống một pháp sư gầy yếu đã qua tuổi 80. Giờ này khắc này, làm sao còn có thể lo lắng đến mệnh lệnh của Manriton, đối với Macan mà nói, không có gì quan trọng hơn cái mạng già của chính mình.
Những người khác chắc cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy tiết mục ma thú ồ ạt nhảy chồm tới, nên mỗi người đều bị dọa đến ngây ngẩn, nếu như không phải nghe thấy tiếng hô của Macan, chỉ sợ là sẽ không phản ứng kịp.
Lập tức, không cần Macan thúc giục, tất cả các chiến sĩ quay đầu bỏ chạy. Từ trong đầm lầy xuất hiện thêm mấy con ma thú, làm cho mỗi người đều hận tại sao mình không có nhiều thêm mấy chân.
“Hừ, một đám phế vật!” Manriton khinh thường hừ lạnh một tiếng, uy ngiêm của cấp 8 phút chốc phát ra, tốc độ ma thú đuổi theo cũng không hề dừng lại.
“Thần chi khiển trách!” Một luồng kim quang giống như tia chớp điện bao quanh Manriton thoát ra, cùng với âm thanh, trong chớp mắt một mũi tên màu vàng hướng tới Tiêu Bách bay đi.
Phanh___
Trong nháy mắt, quả cầu màu đen vốn bị Manriton xem thường đột nhiên phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Quả cầu đen ngay từ lúc đầu đã được Tiêu Bách nén đến mức tận cùng, đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc khói đen dày đặc liền bao phủ hết cả đầm lầy.
Bóng tối lạc đường!(**)
(**) Chỗ này là Ám dạ mê loạn, nhưng mình muốn Việt hóa hơn nên để như trên.
Tiêu Bách đã hao hết ma lực mình có để có thể làm ra ma pháp hệ phụ trợ cao cấp nhất. Bất cứ sinh vật nào bị bao phủ trong khói đen, nếu tu vi không cao hơn cấp 8, thần kinh đều sẽ bị kích thích thậm chí sẽ bị cuồng hóa!
Ban đầu Tiêu Bách không muốn dùng “cầu đen” đi công kích Manriton, mục đích của hắn chỉ là, dẫn bọn ma thú kia ra ngoài, sau đó dùng “bóng tối lạc đường” khiến cho chúng nó phát cuồng.
Một con ma thú nếu ở trong trạng thái cuồng loạn ít nhất có thể có sức mạnh gấp đôi lúc bình thường, đối phó với Manriton- một hiền giả pháp sư cấp 8 có lẽ chưa đủ. Nhưng nếu như là ‘Quần ma loạn vũ’, cùng với trong khói đen tầm nhìn ngắn, cũng đủ cho hắn kéo dài thời gian để chạy trốn.
Tuy rằng Tiêu Bách đã thoát ra khỏi truy đuổi của ma thú cùng với ám toán của Manriton nhưng chính hắn cũng không mấy tốt đẹp!
Không nói tới mất một chân, đứt bốn cái xương sườn, gãy một cánh tay… Mà toàn thân trên dưới hầu như không còn chỗ nào lành lặn, ngay cả áo choàng ma pháp cũng rách đến thê thảm.
Nếu như không phải trên người Tiêu Bách có chiếc nhẫn con dấu cướp được từ tay Thew, vào lúc nguy hiểm đột nhiên sáng lên, thay chính mình đỡ công kích của đòn “Thần chi khiển trách”, chỉ sợ với tình trạng không còn chút ma pháp nào lúc đấy của hắn thật sự sẽ không chịu nổi.
Nói thật, vong linh pháp sư hắc ám cái gì cũng tốt, nhưng một khi gặp hệ quang minh thì sẽ bị khắc chế. Nếu như bản thân vẫn là người thì có lẽ sẽ không chật vật đến mức này, nhưng vấn đề chính là, hắn hiện tại là một bộ vong linh xương khô… Nên ma pháp công kích của hệ quang minh đánh đến người hắn thương tổn sẽ nhân đôi!
Đương nhiên, những chuyện này hắn cũng đã đoán trước trong lòng. Chỉ có một điều duy nhất ngoài suy nghĩ của Tiêu Bách chính là- nhẫn con dấu!
Có thể chắn được ma pháp công kích thượng đẳng của hiền giả pháp sư cấp 8… Nếu chỉ là con dấu chuyên dụng của Giáo Đình, thì năng lực cũng quá mạnh đi.
Đáng tiếc, còn đang muốn hỏi Thew trên lưng, nhưng tiểu quỷ này lại đã sớm hôn mê, Tiêu bách kêu thế nào cũng không phản ứng. Nếu không phải vẫn cảm nhận được hô hấp mỏng manh của đối phương, Tiêu Bách thật sự nghĩ người này đã chết queo.
“Đệt, ông đây trốn chạy mệt muốn chết, tên nhóc mi lại thật thoải mái…” Mặc dù ngoài miệng phun ra những câu tức giận, nhưng Tiêu Bách cũng không đánh thức Thew. Dù sao lúc này, cho dù có đánh thức người này cũng chưa chắc biết được tin tức hữu dụng gì.
Nghĩ vậy, Tiêu Bách không khỏi có chút buồn bực, thất phu vô tội hoài bích có tội(***), xem ra hắn đã kiếm được một phiền phức ngoài ý muốn…
(***) Thất phu vô tội hoài bích có tội: những người lỗ mãng, không có học thì không có tội, những người tài giỏi, lập nên nhiều công trạng lại bị khép tội.
—
Hết chương 11