Edit Phong LữTiêu Bách và Forein Clark đúng là nhất kiến như cố, vừa tán dóc vừa khách sáo với nhau.
Nói thật là Tiêu Bách lâu rồi chưa nếm mùi rượu. Thứ nhất là vì hắn không có vị giác, thứ hai là rượu ngon khó tìm. Nhưng lần này, rượu Forein Clark mang đến đúng là rượu ngon, chỉ mùi hương thôi đã đủ khiến Tiêu Bách thèm chảy nước bọt.
Tuy ngoài mặt vẫn bình thản dửng dưng, nhưng trong lòng đã muốn uống lắm rồi. Kết quả mới khách sáo có vài câu, Tiêu Bách đã hết nhịn nổi.
Forein Clark tươi cười rót rượu cho Tiêu Bách, bộ dạng ân cần tới nỗi khiến Thew hoài nghi trong rượu có bỏ thuốc không. Vì có câu
khi không tỏ ra ân cần, ắt có gian trá(*), nghĩ tới một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên có ý đồ gian trá với mình, Thew tuyệt đối không tin, thế nhưng…
(*)Nguyên văn: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nghĩa đại khái như trênLạnh lùng liếc cái tên Tiêu Bách mới uống có một chén đã đỏ mặt. Cậu nghĩ chắc mình đa nghi rồi, Tiêu Bách vốn chả phải người, là một tên biến thái, cho dù có thực sự bị chuốc thuốc độc chắc cũng không trúng độc chết hay bị làm sao được.
Rượu phù hoa thanh, nghe tên tưởng nồng độ không cao, vị cũng nhạt, nhưng khi Tiêu Bách đã uống vào rồi mới phát hiện rượu này cực kì mạnh.
“Sao thế, không khỏe ư?”
Forein Clark cười khẽ, cầm chén rượu lên hớp một ngụm nhỏ. Hắn cũng không ngốc như Tiêu Bách tên này mà thoải mái uống hẳn một chén. Nên biết rằng, rượu phù hoa thanh trăm năm nay luôn chiếm ngôi vị rượu mạnh nhất, do công đoạn nhưỡng rượu khó khăn nên lượng hàng rất ít. Cho nên một bình rượu phù hoa thanh trăm năm càng quý giá không gì sánh được. Bình thường, Forein Clark đều tiếc không nỡ uống.
Nếu lần phải không phải tới thăm dò tình hình đối phương, Forein Clark cũng không hao tâm nhiều đến vật. Lúc nãy nhìn Tiêu Bách uống như chết khát, nếu không có tinh thần nhẫn nhịn cao thì Forein Clark đã sớm nhào tới đập cho Tiêu Bách nằm bẹp dí luôn rồi.
“Ha ha, có thể tiến hành rồi.” Sau khi uống chén thứ hai, đầu óc Tiêu Bách đã bắt đầu quay cuồng.
Forein Clark cố gắng trưng ra nụ cười trên mặt, tiếp tục mời rượu, chén thứ 3, chén thứ 4, chén thứ 5…
Cuối cùng, Tiêu Bách đã hoa mắt chóng mặt, cả khuôn mặt ửng đỏ. Forein Clark lắc lắc bình rượu tinh xảo trong tay, cảm thấy còn không nhiều lắm, định rót thêm một chén nữa cho đối phương say triệt để luôn.
Nhưng ý định lại bị một cánh tay lạnh lùng đè lại. Lúc đầu Forein Clark sửng sốt, do gã cũng uống rượu nên nhất thời chỉ nhớ tới việc chuốc rượu, quên mất trong xe còn một kẻ khác đang ngồi.
“Ngươi có thể đi được rồi.” không chút khách khí hất tay đối phương, sắc mặt Thew cực kì âm u.
Forein Clark phát ra tiếng kêu nghe không rõ, nheo mắt như đang đánh giá người thiếu niên đang tỏa ra khí thế dọa người.
Tiêu Bách thực sự say rồi, thấy Forein Clark không rót tiếp rượu cho mình, hắn lập tức bất mãn vói tay lấy bình rượu, sau đó ngước lên, dốc ngược bình rượu tu.
Trong bình không còn nhiều rượu, sau khi dốc ngược thì rất nhanh đã cạn. Tiêu Bách không cam tâm tiếp tục dốc bình. Thấy chẳng ra giọt nào, hắn quẳng ánh mắt lờ mờ qua trừng Forein Clark, vừa đưa tay muốn kéo vạt áo gã đòi rượu.
Nhưng tay còn chưa chạm nổi tới áo quần Forein Clark thì hơi men từ bụng lại lên. Thân thể Tiêu Bách lại hướng thẳng qua hướng ngược lại.
Thấy người kia rốt cuộc cũng say, Forein Clark còn chưa kịp tiếc thương rượu của mình, đang định đưa tay giữ cái tên đang sắp ngã thì một cánh tay đột nhiên chắn ngang, nắm được tay Tiêu Bách kéo về.
Còn đang trong thế tới đỡ, Forein Clark hơi ngây người ngẩng đầu nhìn thiếu niên lãnh diễm kia đang kéo Tiêu Bách ôm vào ngực, ánh mắt cảnh cáo cùng vẻ hung hiểm.
Forein Clark ngây người một hồi mới kịp phản ứng, thu tay về, im lặng nhún vai, sau đó nở nụ cười hàm ý sâu xa: “Không còn sớm nữa, ta về trước đây.” Người sáng suốt đều nhìn ra thiếu niên kia cực kì không chào đón hắn, nhưng cũng không hề gì, dù sao mục đích hôm nay cũng đã đạt được…
Liếc mắt nhìn qua kẻ đã say tới hôn mê-Tiêu Bách, tâm tình Forein Clark hớn hở cực kì.
Cho tới sau khi Forein Clark đi khỏi, Thew mới từ từ buông lỏng tâm trạng đề phòng. Cậu cúi đầu nhìn Tiêu Bách vẻ mặt đỏ ửng trong ngực, gân xanh nổi lên. Tên khốn kiếp này, đã không biết uống rượu mà còn ra vẻ.
Nếu hôm nay cậu không ở cạnh quan sát, có lẽ với tình trạng này của Tiêu Bách, đã bị đối phương tính kế gây hại, bị băm thành 8 khối rồi không chừng.
Trong lòng căm phẫn, Thew không biết vì sao lúc này mình lại kích động đến thế. Có lẽ vừa rồi bị đẩy ra làm người ngoài cuộc khiến cậu khó chịu, không ngờ mình lại bị xem nhẹ đến thế, còn tên Tiêu Bách này lại cùng một gã xa lạ uống rượu!
Nghĩ đến đây, Thew thấy bực mình.
Tiêu Bách đã đi gặp chu công (ngủ say), dĩ nhiên không cảm nhận được tâm tình Thew lúc này, đầu hắn tựa lên vai Thew cọ cọ, sau đó còn vòng tay ra sau ôm lấy hông cậu, tay còn lại thì đặt lên đùi, tạo thành tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Cổ Thew bị đầu tóc trắng của Tiêu Bách cọ vào nên ngưa ngứa, giờ cậu hơi ghét cái đầu tóc dài của tên này. Mái tóc mượt mà thấm hơi lạnh truyền vào tay. Thew nắm chặt một lọn tóc trắng, không khỏi ngẩn ngơ, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì mà đến khi Thew định thần lại thì tay mình đã vân vê tóc Tiêu Bách.
Trước đây thường xuyên bị hắn vò đầu, khi ấy Thew không chút khách khí mà đẩy ngay tay Tiêu Bách ra, sau đó mắng hắn là đồ biến thái. Nhưng tới khi đổi lại là mình thì lại có cảm giác khác, ừm, nói sao nhỉ…Thew hơi nhướng mắt, tay khẽ vuốt ve mái tóc trắng kia, cảm xúc có vẻ rất tốt!
Lúc ngón tay vô tình chạm vào cái trán nóng hầm hập, trái ngược với mái tóc lạnh lẽo khiến tay Thew khựng lại, sau đó ánh mắt dời từ đầu tóc qua vẻ mặt đang ngủ say của Tiêu Bách.
Lần đầu tỉnh táo mà ở gần người nam nhân này đến thế, Thew cảm thấy trong lòng có gì đó khác thường. Cậu nheo nửa mắt, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cảm khái bề ngoài bộ xương này cũng rất được, không biết chỗ da thịt này là từ đâu mà ra…
Ngón tay Thew chọc chọc mặt Tiêu Bách, thấy hắn không phản ứng, cậu mới cả gan dùng tay sờ lên. Làn da của Tiêu Bách rất nóng, cái nóng lan qua tay rồi như muốn thiêu đốt cả bên trong Thew.
Nhất thời, Thew cảm thấy tim mình đập nhanh thêm hai nhịp, có lẽ trong tiềm thức, cậu cũng hiểu rằng hành động của mình bây giờ rất có thể dẫn tới một tương lai mãi mãi không thay đổi được, nhưng cậu vẫn không định dừng lại.
Đầu ngón tay tham lam vuốt theo đường nét trên mặt Tiêu Bách. Ánh mắt Thew có hơi mông lung rồi lại sâu thẳm như đáy biển.
“…Mi sờ đủ chưa?” giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ Tiêu Bách, mắt mở sáng ra, hoàn toàn không thấy vẻ ngà say vừa nãy.
Tay Thew cứng đờ, mắt trừng như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tiêu Bách.
“Sờ thích lắm à?” Tiêu Bách như cười như không nhìn cậu, dường như rất thích thú bộ dạng bối rối của con sói con.
Mặt Thew thẹn đỏ, như bị giật điện rút tay về, mắt tỏ vẻ không thể tin được nhìn Tiêu Bách. Tên này không phải đã uống say sao, lẽ nào…
“Ông giả say!”
Tiêu Bách xoa xoa mặt mình, cười phơi phới: “Ai nha, không giả vờ sao có thể nhận ra tiểu Thew Thew lại quan tâm ta đến thế!”
“Cút!”
“Ha ha ha, giờ mới phát hiện mi tức giận cũng rất đáng yêu nha.”
“…Đi chết đi, đồ biến thái nhà ông!”
“Đừng nói thế chứ, chẳng phải mi thích lắm sao, mi xem mi vừa sờ vui vẻ thế nào kìa.”
“…”
“Nếu ta là biến thái thì kẻ tthích sờ ta là mi cũng không biến thái đâu ha.”
“…”
Im lặng, im lặng, xung quanh bỗng trở nên im ắng như cái chết.
Trông thần sắc Thew ngày càng trở nên phức tạp, Tiêu Bách vất cái bộ dạng say rượu đi, cười ha hả đỡ người dậy, một tay vòng qua cổ Thew, một tay chống xuống đất, kề sát vào nhau.
Ngửi thấy mùi rượu phả vào mặt, mắt Thew khẽ biến, thân thể bất giác lùi về sau nhưng lại bị cánh tay trên cổ giữ chặt.
“Ông làm cái gì thế?” Thew trầm giọng, tay đang lưỡng lự có nên đấm một cú qua không.
“Này, mi thích ta đúng không?” dường như đang phớt lờ lời Thew, Tiêu Bách thản nhiên nói, tiếp tục nhích sát tới.
Cả người chấn động, Thew dường như không thể tin được nhìn Tiêu Bách, toàn bộ tư tưởng tình cảm mơ hồ của cậu đều tan thành mây khói sau câu nói kia. Đầu óc cậu trống rỗng, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Tiêu Bách cười khanh khách quái dị vài tiếng, sau đó khép mắt lại, cơ thể nhũn ra, cái trán tức thời đập lên mũi Thew
“A——“ Thew ôm mũi đau đớn la một tiếng, trơ mắt nhìn Tiêu Bách mềm oặt, sấp người trượt trên ngực mình, miệng nhếch lên, giống như đang nói lẩm bẩm: “Mi đùa thật vui,…giỡn gì cũng tin, há há, thật ngây thơ…” vân vân các câu tương tự, nhưng các câu sau nói không rõ nên Thew không nghe được.
Nhìn bộ dạng say bí tỉ của Tiêu Bách, ánh mắt Thew bắt đầu từ từ lạnh lẽo, hóa ra tên khốn nãy vừa rồi mới đùa giỡn mình trong cơn say ư!
Lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ, cảm giác trong mũi có chất lỏng nong nóng chảy ra. Sắc mặt Thew trở nên âm u lạ thường, cậu yên lặng trượt dao găm trong tay áo ra, không chớp mắt nhìn đăm đăm kẻ trong ngực đã bắt đầu ngáy, đang say giấc nồng-Tiêu Bách
Thew băng khoăn bây giờ có nên đâm chết cái đồ biến thái này không….
Phì Điền nơm nớp lo sợ núp trong góc, mắt thấy toàn bộ quá trình, trong lòng thầm cầu nguyện cho chủ nhân nhà mình. Không biết có phải do Phì Điền cầu nguyện có tác dụng hay không mà cho tới tận lúc Đằng Tử quay về cũng không xảy ra sự kiện đổ máu gì.
Vì thế, một buổi tối nhàm chán cứ yên lặng trôi qua như vậy…
Khi Tiêu Bách tỉnh lại lần thứ hai, trời đã sáng, mà đoàn xe cũng đang chậm rãi tiến vào Cát Hóa thành, âm thanh huyên náo không thôi.
Tiêu Bách hơi đau đầu, day day huyệt thái dương, cảm giác say rượu thật không dễ chịu…
“Rốt cuộc cũng tỉnh” một âm thanh lạnh lẽo, mang theo một chút tiếng nghiến răng vang lên trên đầu.
Tiêu Bách sửng sốt, mở mắt thấy khuôn mặt đẹp lạnh như băng, trong lòng khó hiểu. Tiêu Bách vô thức xoa xoa mặt, ai lại đi đắc tội con sói con này rồi?!
“Đứng dậy!” thấy bộ dạng mơ màng của Tiêu Bách, Thew hừ lạnh một tiếng, đưa tay bắt đầu đẩy hắn ra. Bị đầu của đối phương tựa lên đùi cả buổi tối, giờ chân tê cứng không còn cảm giác nữa rồi.
Chết tiệt, tối qua cậu còn muốn giết tên này nhưng cuối cùng vẫn để hắn dựa vào chân mình ngủ. Thew cảm thấy mình đúng là điên thật rồi.
Tiêu Bách đỡ người lên, thấy Thew như đáng đánh vào chân trút giận, hắn không nhịn được nhướng mày, đưa tay qua giữ lại cái tay đang đánh bậy đánh bạ kia: “Chân đã tê rần rồi, nào có ai như mi đánh như vậy!” liếc Thew một cái, Tiêu Bách bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, nói gì đi nữa cùng là do mình ngủ lên chân nó cả đêm, xoa bóp một chút là chuyện nên làm.
Thew chầm chậm thả lỏng cơ thể. Cậu dán mắt vào gương mặt nhìn nghiêng của Tiêu Bách, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Chuyện tối hôm qua ông đã quên hết rồi?”
Tiêu Bách ồ một tiếng, sau đó từ từ cố nhớ lại chuyện tối qua, ngoại trừ chuyện uống rượu cùng Forein Clack ra, sau đó hoàn toàn trống rỗng.
“Lẽ nào sau khi ta uống rượu xong đã xảy ra chuyện gì?” Thấy vẻ mặt Thew có gì đó là lạ, Tiêu Bách thử thăm dò hỏi.
“Không có gì!” Thew trả lời ngay không cần nghĩ ngợi, dừng một chút, cậu hơi mất tự nhiên dời tầm nhìn.
Tiêu Bách nhướng mày, cảm thấy con sói con này đang giấu hắn chuyện gì đó, vừa định hỏi thì xe bỗng dừng lại. Vừa lúc đó lại nghe được giọng nói hưng phấn của Đằng Tử từ cửa sổ: “Tới rồi đó, không muốn xuống xe ư?!”