Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 10

Editer: Xiguajiu


-----------------------------------------------


Giang gia có cái nhìn rất thoáng với mọi việc, nếu đã phát hiện bí thư Thạch không ổn, dù sao cũng phải để những người khác biết, vì vậy nửa đêm Giang Trạch Khôn gọi tất cả mọi người Giang gia tới phòng Giang Trạch Dật bắt đầu mở họp.


Lần đầu tiên tham gia loại họp gia đình kiểu này, Thanh Nịnh rất hiếu kỳ. Trước kia cô cũng từng tham gia họp mặt của Thanh gia, dù thích hay không vẫn phải mặc váy dài, để tỏ vẻ trịnh trọng.


Nếu buổi sáng Thanh Nịnh mặc váy màu xanh nhạt là tiểu thiên sứ, thì lúc này đây, một chiếc váy tím đủ gợi tư thái thần tiên của cô, cả người dáng vẻ cao lãnh không thể chạm tới. Dường như chỉ cần được ánh mắt cô nhìn đến, đều cảm thấy hạnh phúc.


Đột nhiên Giang Trạch Dật cảm giác bản thân đã suy nghĩ nhiều, bộ dáng này của Thanh Nịnh, để người khác đứng bên người cô sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, làm gì còn tâm tư hãm hại cô.


Trước kia Giang Tư Linh đạp Thanh Nịnh leo lên, chắc chắn Thanh Nịnh cho cô ta thấy khí chất như này.


Giang Trạch Dật không biết, suy đoán của hắn đúng đến tám chín phần.


Thời gian ngây ngốc ở tu hành giới khá dài, cô cũng quen với việc có tu vi cao, bây giờ bỗng nhiên biến thành người tay trói gà không chặt, Thanh Nịnh rất không quen.


Thời điểm còn ở nơi đó cô một lòng muốn trở lại tu hành giới, chỉ cần có thời gian sẽ lập tức tu luyện. Tu luyện lại kiêng kỵ người khác quấy rầy, cô chỉ có thể lựa chọn một mình ngồi một góc.


Thanh Nịnh như vậy người khác nhìn vào chỉ thấy cô thật ngốc, dù sau đó khí chất của cô có lạnh hơn nữa, nhưng với suy nghĩ lúc trước, Giang Tư Linh cũng không so sánh cô với tiên nữ, thượng thần .


Một người ngu, dáng dấp so với cô ta đẹp hơn nhiều, Giang Tư Linh sẽ càng ngày càng ghen tị.


Thanh Nịnh đi tới phòng Giang Trạch Dật cũng cảm thấy rất mơ hồ, không phải mọi người nói muốn mở hội nghị gì đó sao, tại sao mặc tùy tiện vậy? Giang Trạch Khôn cùng Giang Trạch Dật mặc cũng còn ổn, hai người họ vẫn chưa đi nghỉ ngơi. Viên Ngọc Trúc cũng cố ý đổi bộ quần áo khác.


Giang Tinh Diệu với Giang Tinh Trác đang mặc cái quỷ gì? Vẫn đang mặc quần áo ngủ ư ? Còn cái con gấu trên áo Giang Tinh Trác là cái gì, Giang Tinh Diệu còn quá đáng hơn, Thanh Nịnh ánh mắt tốt, thậm chí có thể nhìn xuyên qua quần áo.


Quay đầu, lỗ tai Thanh Nịnh hơi phiến hồng, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.


Phát hiện dị thường từ Thanh Nịnh mọi người cũng cũng nhìn sang, Giang Trạch Khôn trực tiếp cầm một cái gối đập sang, "Giang Tinh Diệu, còn chưa cút về phòng con thay quần áo."*


*Gắt thật đó không phải tại editor nhá.


Sắc mặt Giang Tinh Diệu cũng có chút đỏ, hắn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thói quen của con rồi mà." Nhà không có người ngoài, trừ hắn mẹ cũng đều là phái nam, trước kia hắn còn thường xuyên quấn khăn tắm ở trên lầu đi lang thang. Hôm nay bởi vì hắn định nói chuyện phiếm cùng thân yêu em gái, mới đổi lại quần áo ngủ từ sớm.


"Con còn nói lý, " gối ở trong tay Giang Trạch Khôn rục rịch, Giang Tinh Diệu sợ vội vàng chạy về phòng.


Giang Tinh Trác nhìn lại bản thân, vỗ ngực một cái, khá tốt tuổi mình còn nhỏ, đều dùng loại vải thuần quần áo ngủ, nếu như giống quần áo taobao* của anh trai, khẳng định cũng phải nếm thử uy lực của cái gối kia.


* App mua đồ trực tuyến lớn tại trung quốc.


Lặng lẽ đẩy xe lăn nhặt gối trên đất trở về, ánh mắt u oán nhìn anh cả, lúc này Giang Trạch Khôn mới ngượng ngùng thả tay xuống đập đập gối.


Mới vừa rồi ông có hơi kích động, quên mất phòng này không phải của ông mà là phòng em trai.


Viên Ngọc Trúc cũng mặc kệ ánh mắt hai anh em họ, cô đưa tay kéo Thanh Nịnh qua quan sát trên dưới một lượt."Nịnh Nịnh con mặc váy này thật đẹp a, làm thế nào bây giờ, mẹ thật muốn đem con giấu đi không để cho người phát hiện."*


* Cách nói này rất manh nên mình không đổi nhé.


Lúc xế chiều Viên Ngọc Trúc cho người lấy số đo của Thanh Nịnh, bà yêu cầu mãnh liệt trước tiên làm quần cho con gái. Bây giờ thấy dáng vẻ con gái mặc váy, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Quần phải làm, váy cũng phải làm, con gái bà phải đẹp đẹp đẹp.


Con gái xinh đẹp như vậy, nếu không mặc váy thật quá đáng tiếc.


"Không phải muốn họp sao?" Nhìn các dáng vẻ người cũng không giống như có chuyện phải thương lượng a?


Không hội nghị thì cô có thể về, hôm nay vừa mới mở wexin, rất nhiều người trong nhóm gia tộc thêm bạn bè với cô. Ai cũng nhắn tin muốn nói chuyện với cô, cô đánh chữ lại chậm, còn phải suy nghĩ làm sao trả lời, vẫn còn rất nhiều thông tin chưa kịp xử lý.


Thời điểm tiểu cô nương hỏi ra những lời này nhẹ nghiêng đầu một chút, ánh tím trong mắt lóe lên, chỉ một động tác cũng như thần tiên hạ phàm, không quen khói lửa nhân gian.


Ánh mắt Giang Trạch Khôn đã hơi ướt át, ông phất phất tay, "Họp, họp." Thấy ánh mắt kia, ông lại nghĩ đến người mẹ mất sớm, hồi đó mẹ luôn nuối tiếc vì sinh liền ba người con trai, không có con gái. Ba anh em họ cũng đều di chuyền bên kia, nếu như mẹ còn sống thấy Nịnh Nịnh giống mẹ như vậy, cũng không biết sẽ cao hứng đến thế nào?


Bí mật bị nhà anh cả phát hiện, Giang Trạch Dật cũng không định giấu giếm, hội nghị lần này liền ở phòng thí nghiệm của hắn, cũng chính là phòng thử đồ.


Thanh Nịnh không hiểu những thứ này, cho dù nhìn thấy cũng mặt vô biểu tình, ngược lại Viên Ngọc Trúc cùng Giang Tinh Diệu trên mặt thoáng kinh ngạc, sau đó chỉ còn biểu tình không đồng ý.


Hắn ngượng ngùng sờ mũi một cái, biết mình làm như vậy đã gạt mọi người, nhưng lúc này không phải thời điểm nói chuyện đó.


Đẩy xe lăn đi tới đống dụng cụ trước mặt, lời bí thư Thạch nói với Giang Tư Linh phát ra lầm nữa.


Anh em Giang gia mặt đều tối, hai người xuất thân nhà giàu có, bên người cũng có con người có tiền khác. Trong bọn họ có tâm tư ác độc, phần lớn đều dùng thủ đoạn bất chính theo đuổi người, hoặc nhằm vào người khác. Nhưng những người đó cũng không khiến người ta cảm thấy muốn ói như Giang Tư Linh.


Nhớ nhung nhà của người khác, thua thiệt tự mình nghĩ ra.


Còn có cái bí thư Thạch, hắn não tàn sao, so với Giang gia không ai ngoài họ càng không muốn thấy tai nạn năm đó. Bí thư Thạch mất đi cha, Giang gia cũng mất đi mẹ (bà nội)?


"Em nghe lén mấy người này cũng được năm sáu năm, bí thư Thạch luôn biểu hiện rất bình thường, nói thật hôm nay có được đoạn ghi âm này em vẫn luôn thấy bất ngờ."


Thanh Nịnh trong mắt kinh ngạc, nhanh như vậy liền có hiệu lực rồi sao?


Xem qua quyển sách kia, Thanh Nịnh dĩ nhiên biết bí thư Thạch không tốt, rất nhiều chuyện Giang gia đều là hắn giở trò quỷ ở sau lưng, bao gồm nhà chú hai không còn, chú út chân cũng mất, còn có chuyện Giang gia kêu gọi đầu tư không thành công, đầu tư sai lầm vân vân.


Dĩ nhiên, thời điểm lần đầu tiên cô thấy bí thư Thạch cũng không biết cái thế giới này là một quyển sách, khi đó từ gương mặt bí thư Thạch cũng đủ thấy, bên ngoài trung bên trong gian trên tay chắc hẳn có mạng người.


Dọc theo đường đi người Giang gia đối với cô rất tốt, làm cái gì cũng để ý cảm nhận của cô.


Thanh Nịnh nói thẳng bí thư Thạch có vấn đề, cho trước khi tách ra, Thanh Nịnh liền đưa bí thư Thạch một món quà nhỏ.


Nguyên bản cô cho rằng có món quà nhỏ này, bí thư Thạch rơi ngựa cũng cần thời gian, đâu như cô nghĩ mới trở lại chưa đến một ngày, bí thư Thạch liền tự lộ đuôi trước mắt người Giang gia.


Còn có người chú này, hóa ra cũng là người khéo léo, còn biết giám thị hắn ta.


Ở thế giới này giám sát người khác hình như phạm pháp, bây giờ chú bị phát hiện, nghĩ đến sau này không thể làm như vậy nữa. Có điều cũng không vấn đề, trong quyển sách kia cũng chỉ thấy một mình bí thư Thạch lật lọng, đem người nắm thật chật, cũng không cần thiết phải giám sát.


Khi nghe được lời nói từ đoạn thu âm kia Giang Tinh Diệu cũng thu hồi dáng vẻ cười đùa, lúc này hắn một tay nâng cằm, một tay vô ý thức đặt trên ghế.


"Bí thư Thạch đến nhà ta cũng không chỉ trong thời gian ngắn, chuyện kia em gái mất tích còn nhà chú hai xảy ra chuyện có liên quan đến hắn ta hay không?" ba Bí thư Thạch bởi vì bà nội mới qua đời, mẹ hắn ta lại cầm tiền chạy mất. Người Giang gia thấy hắn ta đáng thương, áy náy không đề phòng cũng không phải một ngày hai ngày.


Từ giọng nói của bí thư Thạch có thể nghe được, hắn ta rất hận Giang gia, muốn trả thù Giang gia phá hủy tập đoàn Giang thị, động thủ làm ra mấy chuyện kia cũng không phải không thể.


------------------------------------------


Buồn quá à mình phát hiện các bạn không muốn ném sao cho mình. Mình buồn quá mình ra chương thất thường luôn. Chuyện quan trọng nà các bạn muốn cố định một tuần hai chương hay mình tùy hứng ra đây?

Bình Luận (0)
Comment