Editer: xiguajiu
-----------------------------------------------
Thạch Xảo Nhu vốn còn muốn nói thêm nữa, nhưng khi nhìn xuyên qua cửa kính hạ một nửa thấy Giang Tinh Diệu đang cúi đầu ôn nhu nói chuyện cùng một cô gái, cô gái đó bị Viên Dao chặn lại hơn nửa, cô hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy được một nửa nhưng cũng đủ biết đó là một cô gái xinh đẹp.
Lại nhìn sang dáng vẻ của Giang Tinh Diệu, Mặc dù trước kia khi nói chuyện với bản thân cũng rất dịu dàng, nhưng cô có thể thấy rõ sự hời hợt trong mắt của anh, mà giờ đây với cô gái này ánh mắt ấy lại tràn đầy nhu tình.
Cảm giác chua xót xông lên đầu, đầu óc không kịp suy nghĩ liền bắt đầu nói " Anh Tinh Diệu, anh đang làm gì, cô ta là ai ?" Có lẽ do tuổi thơ của cô ta bất hạnh, nên thư ký Thạch rất sủng ái cô con gái duy nhất này, cộng thêm hai vợ chồng Giang Trạch Khôn bình thường đối với cô ta cũng rất ôn hòa, Thạch Xảo Nhu cũng có chút không hiểu chuyện.
Viên Dao mất hứng, cô dùng sức vỗ vào bàn tay đang với lên cửa xe của Thạch Xảo Nhu , "Gào cái gì, lỗ tai đều bị cô làm điếc rồi. Còn có cô không cần cái tay này nữa sao, dám chỉ vào em gái Nịnh Nịnh nhà tôi." Viên Dao tự cảm thấy mình lớn hơn Thanh Nịnh một tuổi chính là chị gái, liền để Thanh Nịnh trong phạm vi bảo vệ của mình. Ai dám có địch ý với em gái Nịnh Nịnh, không cần người khác nói, cô liền tự giác tiến lên che chở.
Da Nịnh Nịnh mịn màng như vậy, nhỡ đâu bị cái bà điên Thạch Xảo Nhu này làm tổn thương thì thế nào đây?
Ba ngày nay hai người thường xuyên ở chung một chỗ, cô coi như đã biết cái gì gọi là bóp nhẹ cũng hỏng được. Chỉ cần hơi không chú ý một chút thôi thì da em gái cô cũng có thể bị đỏ.
Chính cô cũng phải cẩn thận phải bảo vệ cẩn thận, làm gì có chuyện để người khác động vào.
Vẫn luôn đi bảo vệ người khác, cho đến bây giờ cũng chưa được ai bảo vệ - Thanh Nịnh nhìn về phía gò má Viên Dao, trong lòng ấm áp.
Cô quay đầu qua nhìn Thạch Xảo Nhu một cái, cô gái đó cũng khá xinh đẹp, chẳng qua cái đẹp này không giống với cái đẹp của Viên Dao, Giang Tư Linh. Nhìn kỹ cũng có thể thấy mũi của cô ta từng động dao kéo, ban đầu nhìn không giống như vậy.
Mặc dù đã xuyên qua mười sáu năm, nhưng khi suy nghĩ Thanh Nịnh vẫn có thói quen suy nghĩ giống người ở giới tu hành. Ở nơi đó cực kì kiêng kị người khác động thủ trên mặt mình, người nhà hai họ Giang Viên không kể xấu đẹp tất cả đều có dáng vẻ thuần khiết nhất. Thạch Xảo Nhu là cô gái đầu tiên cô gặp vì muốn trở nên xinh đẹp mà động đến dao kéo.
Động tác nghiêng đầu này của cô, đúng lúc để Thạch Xảo Nhu nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, trong mắt chợt lóe lên sự ghen tị. Sau đó lại mặt mày vui vẻ nói: "Em là Thanh Nịnh phải không, chị có nghe ba với Giang Tư Linh nhắc tới em."
Thanh Nịnh cau mày, chẳng lẽ người có tiền đều thích làm như vậy, vừa mới gặp liền nhận thân thích? Lời này cô cũng không dám tiếp, nếu cô thừa nhận Thạch Xảo Nhu làm chị, sau này nếu có chuyện gì chắc chắn cô ta cũng sẽ xen vào. Thư ký Thạch với nhà họ Giang rõ ràng có thù oán, cô mắc nối quan hẹ với Thạch Xảo Nhu, nghĩ gì vậy cô không phải người có bệnh?
Vì vậy,
"Tôi chỉ có một người chị, " nói xong cô còn nhìn về phía Viên Dao. Cả hai nhà Viên gai và Giang gia chỉ có hai cô ngang hàng, cô nói cũng không sai, quả thật chỉ có một chị.
Viên Dao đắc ý ưỡn ngực, "Có nghe thấy không, Nịnh Nịnh nhà tôi chỉ có một người chị, cô bớt ở đây nhận họ hàng đi. Chúng tôi phải về nhà, còn không bỏ tay ra." Ngày tháng bảy, các cô ở trong xe không nóng, nhưng chú cô còn ở ngoài nhé. Cô thấy hai người nhà họ Thạch này đầu óc có vấn đề, cố ý khiến mọi người phải dừng lại ở ngoài.
Thấy Thạch Xảo Nhu bất động, Giang Tinh Diệu thở dài quay đầu, "Thạch tiểu thư, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ có một người em gái. Cô như vậy khiến người khác rất khó chịu." Trước kia vì nể mặt thư kí Thạch, mặc dù hắn không thích Thạch Xảo Nhu gọi hắn như vậy nhưng không nói thẳng ra, bây giờ hai chữ 'Khó chịu' cũng nói hết rồi, có thể thấy được thái độ của hắn đối với Thạch Xảo Nhu.
Đáng tiếc, người Giang gia muốn đi, nhưng người khác lại không muốn.
Thạch Xảo Nhu bị Giang Tinh Diệu đả kích buông tay ra, nhưng Giang Trạch Khôn còn chưa kịp quay trở lại trong xe, Giang Tư Linh liền vọt tới. Cô làm bộ đáng thương kêu một tiếng " Chú Giang" .
Lúc này Giang Tư Linh vì bị phơi nắng khiến mặt đỏ bừng, phối hợp với chiếc đầm màu trắng, đơn giản lại điềm đạm đáng yêu chọc người thương xót. Cũng không biết do cố ý hay vô tình bị say nắng khiến đầu óc mơ màng, kêu xong liền ngã về phía trước, phía vị trí Giang Trạch Khôn đang đứng.
Giả vờ ?
Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Trạch Khôn, theo bản năng nhìn khắp nơi một chút, nhìn xem có phóng viên nấp để chụp hình hay không, đồng thời nhanh chóng lách người sang một bên.
Nếu để cho Giang Tư Linh nhào lên người ông, thì ngày mai có nhiều tin để viết lắm.
Tên ông cũng nghĩ xong rồi, cái gì mà ' Tổng tài Giang thị mang người thứ ba về nhà' ? ' Vợ chồng tổng giám đốc Giang Thị bất hòa, Giang tổng ở bên ngoài gặp...' vân vân.
Mọi người cũng không nghĩ đến việc Giang Trạch Khôn né tránh, thư ký Thạch đứng ngay đối diện ông, mà Giang Tư Linh lại ngã ngay cạnh hắn. Thấy vậy, theo bản năng hắn đưa tay ra đỡ, nhưng đến khi Giang Tư Linh ngã một nửa hắn liền không cử động nữa, hai người cùng nhau ngã trên đất. Hắn làm đệm lưng cho Giang Tư Linh luôn.
" Ầm " một tiếng, đầu đập mạnh trên đất, thư ký Thạch đau đến mắt nổ đom đóm.
"Ba." Thạch Xảo Nhu hét lên một tiếng nhào tới.
Trong xe, ánh mắt Thanh Nịnh lóe lên, không nói tiếng nào thu tay về.
Cô vừa rồi dùng nội lực đánh trúng huyệt tê trên đùi thư ký Thạch khiến hắn cho không cử động được.
Bây giờ cơ bản đã có thể xác nhận việc nguyên thân mất tích có liên quan đến thư ký Thạch, không, phải nói là chết. Nếu như không phải do cô xuyên đến trên người cô gái này, con gái nhỏ nhà họ Giang sớm đã chết trong trận bão tuyết năm đó.
Mạng người đó, cô động thủ dạy dỗ thư ký Thạch một chút cũng coi như thay nguyên chủ thu lãi.
Giang Trạch Khôn không nghĩ tới thư ký Thạch vì kế hoạch liều mạng như vậy, ông nghe cái tiếng kia thôi cũng thấy lạnh người. Dù sao cũng ngã ở trước mặt ông, thế nên ông cũng rất tốt bụng gọi xa cứu thương.
"Xảo Nhu à, cháu đừng có gấp, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến. Ba cháu lần này bị ngã có khả năng làm tổn thương não bộ, cháu đừng động loạn vào người ba cháu." Ông vừa nói vừa lùi ra xa, dường như sợ đụng phải người thư ký Thạch vậy.
Thạch Xảo Nhu có chút mất bình tĩnh, quan hệ hai nhà trước kia tốt, nên bây giờ vừa nghe Giang Trạch Khôn nói cô liền đứng lên đi qua một bên."Ba, ba giữ vững một chút, xe cứu thương lập tức tới ngay."
Thư ký Thạch: . . .
Giang Tư Linh đang giả bộ bất tỉnh: . . .
Giang Tư Linh có chút hối hận, sớm biết như vậy cô cũng không giả vờ bất tỉnh, bây giờ nửa người cô nằm trên thư ký Thạch, chân cô còn gượng gạo đặt giữa hai chân hắn mà cái váy cô mặc hôm nay lại mỏng. Cái tư thế này thật sự ngượng chết người đó.
Cô còn có thể làm gì nữa, cũng không thể trực tiếp đứng lên nếu làm vậy mọi người sẽ biết cô giả ngất xỉu, sẽ không giành được được sự thông cảm của người nhà họ Giang. Đã không phải con gái ruột, ai còn muốn nhận nuôi một đứa trẻ tâm cơ thâm trầm thích tính toán người khác.
Cũng tốt vì đang ở khu nhà giàu nên xe cứu thương đến rất nhanh, kể lại tình hướng một cách đơn giản xong, Giang Trạch Khôn để cho y tá đưa người đi."Xảo Nhu à, thật xin lỗi, cháu cũng thấy chúng ta đang rất bận, không thể cùng cháu đi bệnh viện được." Trước kia ông tốt với thư ký Thạch bao nhiêu, thì bây giờ hận bấy nhiêu, sao có thể đưa người đi bệnh viện làm người thanh toán được.
Người họ Giang lúc này về đến nơi cũng đã hết nửa buổi chiều, bên nhà cũ hẹn tám giờ tối bắt đầu, sau khi họ trở về cũng làm như không có việc gì, chầm chậm cho đến tám giờ rưỡi người bên kia thúc giục mới lái xe đi.
Vẫn là Giang Trạch Khôn lái xe, ra đến cửa tiểu khu, còn chưa kịp tăng tốc, liền có một người từ xa xông đến, nhìn kĩ lại thì hóa ra là Giang Tư Linh hiện đáng ra đang ở bệnh viện.
-----------------------------------------------
Cuối cùng mình cũng quay trở lại rồi, thật sự thích đọc bình luận mà các bạn để lại, nên nếu rảnh hãy để lại một bình luận cho mình đọc nhé. Còn nữa bên truyện full quá đáng thật sự lấy truyện mình edit r còn nghi nguồn là sưu tầm nữa chứ buồn chớt mất.