Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 19

 
Chương 19
 
 
 
Edit: Tequila
 
 
 
Một mình Giang Tầm cũng đủ cho ta chịu đựng rồi, ta lại không ngốc, đương nhiên sẽ không tự tìm phiền não cho mình mà lại có dính dáng đến Lâu Lâu.
 
 
 
Vì thế cho dù Lâu Lâu si mê ta, ta cũng sẽ không đáp lại hắn, ta lại là người đã có gia đình.
 
 
 
Ta để Bạch Kha mang chậu lửa tới, tự tay đốt đi phong thư này để bày tỏ sự quyết tâm. Trong khi đốt, ta còn để Bạch Kha giúp ta vẽ một bức họa: Ở bên trong vẽ một nữ tử khuynh quốc khuynh thành đang đứng chắp tay, nhìn ngọn lửa hừng hực cắn nuốt bức thư tình, vẫn không hề bị lay động như cũ.
 
 
 
Lời chú giải: Tình yêu của ta đối với Giang Tầm, núi không còn, trời đất hợp, mới dám cùng quân tuyệt.
 
 
 
Nàng vẽ xong, ta tính viết một bức thư nhà đầu tiên gửi cho Giang Tầm: Đã mười hai canh giờ không thấy phu quân, rất nhớ. Phu quân rời khỏi nhà, dựa vào dung mạo chim sa cá lặn của ta mà ta hấp dẫn đến một đám ong bướm. Ta đi trên đường lúc nào cũng đều có người ném khăn ném trái cây, thường xuyên thu hoạch được nhiều mang về. Người đẹp quả thật rất mệt mỏi. Vừa nghĩ tới ta là phụ nữ đã già đình liền lập tức đốt cháy những bức thư tình này, kèm theo một bức họa, phu quân nếu thương ta sẽ nhìn thấy rõ tình trạng của ta ngay lúc đó. Tấm lòng của ta đối với phu quân có trời đất chứng giám, trăng sáng làm tin, ta mang một tấm lòng son! Phu quân ở bên ngoài tốt chứ? Đừng có dẫn sấu mã(1) Dương Châu hay là biểu muội đau khổ về nha. Ta không hiếu khách lắm, sợ là sẽ đuổi người đi. Đêm nay ta muốn ăn thịt thỏ xào, cho thêm chút ớt và nấm dại, nguyện cùng phu quân ngắm trăng trên trời, thấy trăng như thấy ta. Thuận đường, phu quân nếu hồi âm thì hãy viết rõ ràng dễ hiểu càng tốt, nữ tử không tài chính là đức, cho nên ta tương đối hiền lương thục đức, ngươi hiểu mà.
 
 
 
(1)Sấu mã chỉ người phụ nữ gầy.
 
 
 
Ta viết thư nhà cho Giang Tầm vô cùng buồn nôn, đoán chừng hắn sẽ ăn bộ này. Quả nhiên không qua mấy ngày, Giang Tầm liền cho người roi da thúc ngựa đưa thư cho ta: Ta nhớ phu nhân, nhớ muốn điên. Phu nhân nói muốn dễ hiểu vậy thì dễ hiểu đây. Ta cũng nhớ nàng, mong nhớ ngày đêm đến mức đêm không thể say giấc. Đi công cán cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nhận mười con ngựa, một cái thuyền để đi đường thủy, dịch quán cũng không có thịt để ăn, không thể phô trương lãng phí, để tránh người có lòng vạch tội, không bằng như lúc ở trong phủ được. Phu nhân đừng lo lắng đến sấu mã Dương Châu, vi phu luôn giữ mình trong sạch, chỉ duy nhất cùng nàng âu yếm yêu thương. Nếu là xào thịt thỏ thì đừng quên cho một chút rượu lâu năm vào để khử đi mùi tanh, thịt phải non một chút. Thôi được rồi, nghĩ đến lúc thư ta đưa tới chắc nàng cũng đã ăn uống no đủ. Ta không ở trong phủ, nàng chính là cao nhất. Nếu có nô tài xảo quyệt dám để cho phu nhân không hài lòng vậy thì cứ đánh giết bán tùy theo ý nàng, không cần hỏi ta. Phải hồi âm lại, rất nhớ, hết thảy mạnh khỏe. À, bức họa kia vẽ không được giống như đúc, vi phu không nhận ra dung mạo của phu nhân, nếu có thể thì tìm một người họa sĩ vẽ một bức gửi tới để vi phu được nhìn vật nhớ người.
 
 
 
Ta thu lại thư của Giang Tầm, giữ gìn cẩn thận. Nói thật, hắn không ở trong phủ ta cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, cả người trống trải.
 
 
 
Thời gian qua không quá một ngày, ta lại viết thư cho Giang Tầm: Trong đêm nhớ phu quân, thì ra tương tư thật sự có thể thấu xương. Lần trước hứa thêu túi thơm đậu đỏ cho phu quân đã xong, dự định lần này để người cùng mang đến cho phu quân. Lúc phu quân không ở trong phủ, ta ngay cả cơm cũng ăn ít đi một chén. Vừa nghĩ như thế, đại khái là nhan sắc phu quân đẹp mắt để ăn với cơm, so với thịt chưng tương hột còn ăn ngon hơn, bởi vì ăn thịt chưng, nhiều nhất ta chỉ ăn thêm được nửa chén. Quỳ thủy của ta vừa đi qua, thật ra chuyện tân hôn phu quân nói ta cũng có hơi sợ, nhưng phu quân muốn, đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng quyết theo đến cùng. Nhưng mà nếu thật sự phải lên núi đao thì ta sẽ không đi đâu, ta chỉ nói cho vui vậy thôi, phu quân chớ có tưởng thật, vậy nên phu quân đừng có để trong lòng việc ta tham sống sợ chết nha.

 
 
 
Sau khi ta đưa thư cho Bạch Kha liền yên tâm ở trong phủ chờ thư hồi âm của Giang Tầm. Cảm giác độc thủ phòng không thật sự gian nan, cho nên đêm nay cửa hàng sách lại cử hành ký bán một lần nữa, ta liền đi.
 
 
 
Lâu Lâu nói chung cũng biết liêm sỉ, sẽ không tùy tiện dây dưa với ta, huống chi bên cạnh còn có Bạch Kha, nàng võ nghệ cao cường, nhất định có thể bảo vệ ta chu toàn.
 
 
 
Đến đêm tuyết ngừng, nhà nhà đốt đèn được bao phủ trong làn áo bạc.
 
 
 
Ta vừa đến Một Gian trà lâu, Lâu Lâu đã tiến lên đón, nói:" Giang công tử nhiều ngày không hồi âm làm ta vô cùng nhớ ngươi. Không bằng nhân cơ hội này nói chuyện, ta có vấn đề quan trọng muốn thương lượng."
 
 
 
Ta lắc đầu cự tuyệt:" Tấm lòng của ngươi ta đã biết. Chỉ là ta không có ý muốn như vậy, cả trái tim của ta đều đặt lên người tình lang, về sau hai ta vẫn là đừng có lui tới nữa."
 
 
 
Lâu Lâu cười, chậm rãi nói:" Ồ? Là Giang đại nhân sao?"
 
 
 
"Hả?" Chờ một chút, Lâu Lâu làm sao mà biết?
 
 
 
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Giang...công chúa tốt hơn là nên đi theo ta tới đây đi."
 
 
 
Ta trợn mắt há hốc mồm, tin chắc mình không nghe lầm. Hắn gọi công chúa mà không phải là công tử.
 
 
 
"Ngươi là ai?"
 

 
 
"Ngươi có nhớ khối ngọc bội này?" Hắn đột nhiên lấy ra một miếng ngọc từ trong tay áo, đưa tới dưới mí mắt ta để ta liếc nhìn.
 
 
 
Ta cực kỳ hoảng sợ, khối ngọc bội này là vật thiếp thân của Diệp tổng quản. Diệp tổng quản là người nhìn ta lớn lên, hắn đối với ta mà nói, so với mẫu hậu thì không thân hơn, nhưng so với phụ hoàng thì lại thân thiết hơn một chút, nói câu đại nghịch bất đạo thì giống như tổ phụ ruột của ta.
 
 
 
"Diệp tổng quản ở đâu?"
 
 
 
"Đừng vội, đi theo ta." Lâu Lâu liếc mắt ra hiệu cho ta rồi ung dung thản nhiên dẫn ta đến sương phòng bên cạnh.
 
 
 
Cửa sương phòng vừa mở liền thấy có người đứng quay lưng về phía ta, hắn mặc quần áo chính là thường phục mà Diệp tổng quản đặc biệt thích.
 
 
 
Vành mắt của ta nóng lên, suýt nữa rơi lệ, nghẹn ngào lên tiếng:" Diệp tổng quản?"
 
 
 
Đối phương xoay người lại, có chút xấu hổ:" Ta là con nuôi của Diệp công công, Diệp công công... Ài, đã bị tặc tử Giang Tầm giết chết."
 
 
 
Đợi một chút, lượng tin tức có chút lớn.
 
 
 
Nói cách khác, phu quân Giang Tầm của ta chính là người đã giết Diệp tổng quản tổ phụ ta thân thiết nhất?
 
 
 
Lâu Lâu lắc lắc cây quạt nói:" Công chúa đừng không tin, ngay cả mẫu hậu của người cũng là chết dưới đao của Giang Tầm. Nếu không thì dựa vào hắn là trọng thần tiền triều làm sao có thể đứng vững bước chân như ngày hôm nay được? Không có danh tiếng hộ giá có công, sợ là hắn cũng bị đày đi lưu vong. Chỉ là, công chúa không thể tin hắn. Lòng mưu phản của người này cả thiên hạ đều biết, hôm nay trở thành tay sai không nói, còn nhốt công chúa tiền triều trong phủ để cho chính mình đùa giỡn, chẳng phải quá hoang đường sao?"

 
 
 
Ta có hơi xấu hổ:" Hắn không có đùa bỡn ta, là ta tự nguyện."
 
 
 
"..."Hô hấp Lâu Lâu nghẽn lại.
 
 
 
Trong chớp mắt, ta nghĩ đến cảnh Giang Tầm nắm cằm dưới của ta, nghiến răng nghiến lợi nói:" A Triêu, nàng phải tin ta."
 
 
 
Hắn trăm phương ngàn kế muốn ta tin hắn, chính là vì ngày hôm nay sao?
 
 
 
Mẫu hậu giao ta cho hắn, nói rõ Giang Tầm chắc chắn là người thân tín của bà, làm sao lại chết dưới đao của hắn chứ?
 
 
 
Ta lại không ngốc, không tin phu quân của ta mà lại tin ngươi? Có khỉ mới tin ngươi.
 
 
 
Ta tính tương kế tựu kế nói:" Vậy giờ phải làm sao? Trong sạch của ta đã bị nghịch thần Giang Tầm..."
 
 
 
Muốn ban ngày ban mặt nói ra loại chuyện này thật là lúng túng quá.
 
 
 
Lâu Lâu mím môi nói:" Không bằng công chúa học Việt Vương Câu Tiễn(2), nằm gai nếm mật để báo mối thù giết mẹ."
 
 
 
"Hử?"
 
 
 
"Công chúa có thể tiếp cận thân thể Giang Tầm rồi giết hắn, như thế thì đã báo được thù lớn rồi. Đến lúc đó, chúng ta liền có thể mượn danh công chúa phục hưng tiền triều."
 
 
 
"Được, để ta thử một chút xem sao."

 
 
 
Lâu Lâu gật đầu, vì chuyện này lại xem ta như tri kỷ.
 
 
 
Ta có hơi buồn lo, không nghĩ tới Giang Tầm gây thù hằn đông như vậy, người người đều muốn mạng hắn. Thật ra Lâu Lâu không nói, ta sơ sơ cũng đoán được hắn là ai. Hắn chính là một trong những loạn thần tặc tử kia của tiền triều đối với ta như hổ rình mồi, đều muốn lừa ta để ta cho mượn huyết mạch của Hoàng tộc tiền triều tạo phản.
 
 
 
Không được, ta phải thương lượng một chút với Giang Tầm nên ứng đối việc này như thế nào.
 
 
 
Ta ấy mà, ghét nhất là làm vũ khí chỉ chỗ nào đánh chỗ đó cho người sử dụng.
 
 
 
 
 
(2)Việt Vương Câu Tiễn:
 
 
 
Việt Vương Câu Tiễn (chữ Hán: 越王勾踐; trị vì 496 TCN - 465 TCN) là vua nước Việt (ngày nay là Thượng Hải, bắc Chiết Giang và nam Giang Tô) cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc, một trong Ngũ Bá.
 
Phù Sai (vua nước Ngô) đuổi đến, bao vây Cối Kê. Câu Tiễn hỏi kế Phạm Lãi. Phạm Lãi khuyên ông dùng lời lẽ khiêm nhượng, lấy lễ hậu để lấy lòng vua Ngô; nếu vua Ngô không chịu thì phải thân hành đến hầu hạ.
 
Câu Tiễn nghe theo, bèn sai đại phu Văn Chủng đến cầu hòa với Ngô. Phù Sai sắp ưng thuận thì Ngũ Tử Tư can không nên theo. Văn Chủng trở về báo với Câu Tiễn. Câu Tiễn muốn giết vợ con, đốt của cải châu báu, xông ra đánh để chịu chết. Văn Chủng ngăn Câu Tiễn nói:
 
“Quan thái tể của Ngô tên là Bá Hi là người tham lam có thể dùng lợi để dụ dỗ. Xin nhà vua cho tôi lẻn đến để nói với ông ta.”
 
Câu Tiễn đành phải xin đầu hàng, sai Chủng đem gái đẹp, của quý lẻn đến đưa cho Bá Hi. Bá Hi nhận rồi nói giúp với vua Ngô. Phù Sai nghe theo, cho nước Việt đầu hàng. Nước Việt không bị tiêu diệt nhưng Câu Tiễn bị bắt về nước Ngô. Sau đó ông phải chịu nhiều khổ nhục kể cả việc nếm phân của Phù Sai.
 
Việt Vương Câu Tiễn sau khi từ nước Ngô trở về thường nằm ngủ trên gai, có treo cái mật, nằm ngồi đều nhìn thấy mật, ăn uống thì nếm vị đắng của nó trước, tỏ ý không quên mối nhục trước đó. Quả nhiên sau đó nhờ chịu đựng gian khổ Câu Tiễn đã đánh bại được nước Ngô, báo thù cho nước Việt.
 
"Nằm gai nếm mật" chỉ ý chí vượt qua gian khổ để đạt được mục đích.
 
Nguồn: Wikipedia.
 
 
 
 
 
 
  

Bình Luận (0)
Comment