Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 29

 
Chương 29
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
 
 
Không thể không nói, ta vô cùng vừa lòng với sủi cảo của Giang Tầm. Ta gắp một cái sủi cảo nóng hổi rồi cho vào đĩa giấm, ấn xuống cái bụng phình ra của nó cho ngấm đầy nước chấm, sau đó ngoạm một cái đầy miệng.
 
 
 
Quai hàm ta chuyển động, giống như đám sóc thường ngày luôn ăn không đủ no, ăn một lúc cả mấy cái.
 
 
 
Giang Tầm đã ăn no, lúc này không chút tiếng động ngồi nhìn ta ăn, đến cuối cùng không nhịn nổi nữa mới  mở miệng nói với ta: "Phu nhân, miệng nhỏ như vậy thì ăn từ từ thôi."
 
 
 
"Tay nghề của phu quân ta thực sự rất tốt, gả cho chàng không uổng phí, thực sự không uổng phí." Ta nói những lời này thực ra là có ý muốn lấy lòng Giang Tầm, muốn khen hắn thực sự là một lão công nhị thập tứ hiếu.
 
 
 
Nhưng mà Giang Tầm lại là người thích giận dỗi, vì thế hắn nghe vậy liền lạnh nhạt trả lời ta: "Vậy sao? Vậy nếu tay nghề ta không tốt thì nàng gả cho ta đã uổng phí mất rồi?"
 
 
 
"..." Ta câm nín, vẫn nên tiếp tục yên lặng ăn sủi cảo.
 
 
 
Hắn lại không muốn buông tha cho ta như vậy nên bắt đầu lại gần, véo vào má ta khiến ta không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn hỏi: "Theo lời phu nhân nói thì trên đời này người nấu ăn ngon hơn vi phu có rất nhiều người, nàng gặp ai liền yêu người đó sao? Đúng rồi? trù nghệ của đầu bếp Hạc Tường lâu cũng vô cùng tốt, gả cho hắn không phải tốt hơn sao?"
 
 
 
Ta là người có ý chí sống sót rất mạnh mẽ nên đã đến lúc sắp chết đến nơi vẫn không chịu thua mà cố tìm mọi cách nhằm chạy thoát thân: "Đầu bếp làm sao có thể so sánh với phu quân?"
 
 
 
Giang Tầm buông lỏng mặt ta ra rồi phủi phủi vạt áo của hắn sau đó mới nhẹ nhàng như gió mà trả lời ta: "Phu quân của nàng tốt hơn đầu bếp một chút sao?"
 
 
 
"Ta cũng không có ý này..." Làm sao có thể so sánh Giang Tầm với đều bếp chứ?
 
 
 
"Phu nhân luôn là người nói lời có nhiều ý khác nhau, không bằng hôm nay nàng giải thích cho ta một chút?"
 
 
 
Ta bẻ bẻ ngón tay rồi có chút e lệ trả lời hắn: "Nhan sắc của phu quân rất đẹp, đẹp hơn đầu bếp của Hạc Tường lâu rất nhiều."
 
 
 

"Nếu ngay cả một tên đầu bếp mà ta cũng không bằng thì có phải nàng sẽ muốn cao chạy xa bay cùng với một tên đầu bếp?"
 
 
 
"..." Con mẹ nó chứ câu trả lời tiêu chuẩn như vậy mà vẫn không đúng sao?
 
 
 
"Ngay cả khi phu quân xấu hơn đầu bếp, ta cũng sẽ không bỏ rơi chàng!" Ta thực sự cùng đường không còn cách nào mà cố gắng phản bác hắn.
 
 
 
Nhưng mà, Giang Tầm lại nở một nụ cười lạnh rồi nói: "Nàng còn dám nghĩ đến chuyện tướng mạo của ta kém hơn đầu bếp sao? Hả?"
 
 
 
"..." Quên đi, ta chịu thua. Ta không muốn sống nữa, chàng giết ta đi.
 
 
 
Giang Tầm bày ra vẻ mặt cứng ngắc cả nửa ngày, sau đó đột nhiên ngay lúc này lại cười ra tiếng. Tiếng cười của hắn trầm thấp nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng khuấy đảo lòng người.
 
 
 
Ta bị nụ cười của hắn làm cho cả khuôn mặt như bị thiêu đốt, hai bên hai cũng đỏ ửng, khẻ thì thầm hỏi hắn: "Chàng cười cái gì?"
 
 
 
Giang Tầm cúi đầu dùng giọng cưng chiều nói với ta: "Nàng ngốc như vậy, nếu không có ta thì nàng biết làm thế nào đây?"
 
 
 
Tim ta đập nhanh hơn rất nhiều sau đó tiếp tục nương theo ánh trăng mà nhìn hắn. Lúc này giương mặt tuấn tú của Giang Tầm đang ở ngay trước mặt ta, khoảng cách cũng rất gần không khỏi khiến ta bắt đầu có suy nghĩ khác. Nhưng hắn vẫn không nhận ra mà càng dựa sát thêm vào chỗ ta, mùi lan hương trên người hắn tỏa ra như ẩn như hiện, sợi tóc dài mềm mại của hắn bay qua chạm vào mặt ta, sóng mắt thực sự vô cùng mê hoặc người khác, quả thực không còn chút phong nhã nào của người quân tử.
 
 
 
Đây là ta lần đầu ta nhận ra “Nam tử còn đẹp hơn nữ tử”. Lúc Giang Tầm buộc tóc lên thì chỉ có bộ dáng của một thiếu niên lang; nhưng một khi hắn thả tóc ra thì mái tóc đen tuyền kia tựa như hòa vào với bóng đêm mênh mang vô tận, như có cảm giác hắn chính là yêu tinh ngàn năm đến mê hoặc hồn phách người khác, lại có cảm giác hắn chính là trích tiên đã tu hành vạn năm, không hề dính chút khỏi lửa nhân gian, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất theo gió.
 
 
 
"Phu nhân?" Hắn lấy tay xoa xoa gò má của ta rồi hỏi: "Sao tai lại bị nóng đến mức ửng hồng như vậy? Hả?"
 
 
 
Ta vậy mà lại có thể nhìn Giang Tầm đến mức thất thần như vậy, quả thực vô cùng xấu hổ. Ta cắn cắn môi, nói: "Trời, trời quá nóng."
 
 
 
"Vậy sao? Phải không?" Đột nhiên hắn đưa ngón tay thon dài đến chỗ mấy nút cúc áo ngay hông ta rồi nói: "Nếu nóng như vậy không bằng cởi bớt vài món quần áo cho bớt nóng."
 
 
 
Đến khi hắn đã cởi xong một cái cúc khiến một làn gió nhẹ lẻn vào trong y phục, ta mới hậu tri hậu giác phản ứng lại sau đó lắp bắp nói: "Không, không nóng."
 
 
 
"Phu nhân đang nói dối."
 

 
 
"Không phải, không phải nói dối!"
 
 
 
"Tiểu lừa đảo..." Giang Tầm kề sát lại người ta, sau đó cất giọng có chút mơ hồ không rõ ràng gọi ta.
 
 
 
Ta không đoán được suy nghĩ của Giang Tầm, chỉ cảm thấy tối hôm nay hắn luôn tỏ ta dịu dàng lại vừa tỏ ra xa lạ, lúc nói chuyện với ta cũng có chút kỳ lạ, không giống với hắn lúc bình thường cho lắm.
 
 
 
Hắn như vậy có phải đáng ghét lắm hay không? Cũng không đáng ghét.
 
 
 
Nhưng ta không tài nào nói rõ loại cảm giác này là gì, khi thấy hắn cách ta càng ngày càng gần, ngoại trừ có chút bất an thì ta lại cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn.
 
 
 
Rõ ràng cũng có thể gọi hai chúng ta là phu thê già rồi nhưng sao ta lại vẫn ngượng ngùng như vậy chứ? Thực sự khó hiểu quá, lòng người thật phức tạp mà.
 
 
 
Ta rụt rụt về phía sau một chút sau đó cúi đầu giống như nàng dâu nhỏ nói chuyện: "Ta nói không gạt chàng thì đúng là ta không hề gạt chàng, thực sự không lừa gạt chàng mà..."
 
 
 
Giang Tầm đột nhiên nghiêm chỉnh lại mộ chút rồi rót cho ta một chén rượu sau đó mới từ từ hỏi ta: "Trước khi phu nhân muốn tìm kiểu phò mã như thế nào?"
 
 
 
Ta nhấp một ngụm rượu, cảm thấy cổ họng mình có chút cay cay, trả lời hắn: "Phu quân muốn nghe lời nói thật hay giả?"
 
 
 
"Tất nhiên là ta muốn nghe lời nói thật."
 
 
 
Ta cầm lấy chén rượu không nhịn được bắt đầu nhớ về lúc nhỏ rồi trả lời hắn: "Phu quân cũng biết ta không được coi là một công chúa được sủng ái. Con nối dòng của phụ hoàng ta rất nhiều mà ta chỉ là một người trong số đó. Nếu không phải có mẫu hậu ưu ái ta thì có lẽ ta đã bị bệnh chết hoặc có khi chết đói cũng không có ai biết. Nội cung quả thật là một nơi ăn thịt người, người trong đó luôn nâng cao đạp thấp, có vị mẫu phi kia dựa vào việc có long tử long tôn mà chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng bắt nạt một đứa bé đáng thương không còn mẹ, ta chính là đứa bé đó. Khi ấy ta đã nghĩ Phò mã của ta nhất định phải là người quyền cao chức trọng, hay ít nhất có thể che chở bảo vệ cho ta không bị người khác bắt nạt. Tốt nhất là một võ tướng, có thể đối địch với ba hán tử cao lớn hơn nữa cũng có thể dùng tay không quật ngã người khác."
 
 
 
"Vậy vi phu chỉ là một văn thần chẳng phải đã khiến nàng thất vọng rồi sao?"
 
 
 
Ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén nói với hắn: "Sau này ta lại phát hiện dẫu có quyền thế thì có ích gì chứ? Nếu có thể yêu thương ta giống như mẫu hậu thì cho dù trong nhà hắn chỉ có bốn bức tường ta cũng vô cùng vui mừng. Ta muốn một người Phò mã dịu dàng như mẫu hậu, có thể cùng ta ngắm hoàng hôn, là kiểu người biết hỏi thăm ta ấm lạnh."
 
 
 
Giang Tầm liếc mắt nhìn ta sau đó dịu dàng nói: "Phu nhân yên tâm, tuy ta không có quyền thế đến mức có thể lấy thúng úp voi nhưng với sức của ta vẫn có thừa để có thể che chở cho thê nhi trong phủ."

 
 
 
"Phu quân, ta tin chàng." Ta gật đầu nhưng lại oán thầm: Xem ra dùng bài tình cảm không hề sai chút nào, Giang Tầm người này mới nhìn thì cảm thấy hắn là người thủ đoạn độc ác nhưng thực sự nội tâm hắn lại vô cùng dịu dàng, chỉ cần vờ vịt đáng thương là có thể lừa dối qua mặt hắn một cách trót lọt.
 
 
 
Không biết tại sao đột nhiên Giang Tầm lại nhẹ nhàng thở dài rồi nói: "Nói đến thê nhi, vi phu đột nhiên lại nhớ ra, ta chỉ có thê tử mà chưa có nhi tử thì quả thật cuộc đời này vẫn chưa viên mãn."
 
 
 
Ta có chút cau mày, sau đó xoắn xuýt một lúc mới phát hiện ra điểm đáng ngờ: Cái chuyện không con không cái này mà còn phải ngẫm lại mới nhớ ra à? Không phải hắn lại gạt gì ta nữa chứ?
 
 
 
"Ta cũng vô cùng đau lòng chuyện phu quân vẫn chưa sinh được em bé." Ta vỗ vỗ vai hắn thể hiện rằng ta cũng vô cùng thông cảm với hắn.
 
 
 
Khi một người nào đó kể cho ngươi nghe toàn bộ nỗi đau đớn thống khổ của họ thì chuyện ngươi cần phải làm không phải cổ vũ hắn mà chuyện ngươi phải làm chính là nói với hắn rằng ngươi vô cùng thông cảm với nỗi khổ của hắn, ngươi sẽ luôn đứng về phía hắn. Khổ là hắn khổ nhưng đau lại là tim ngươi đau, chỉ có như vậy mới có thể xây dựng từng chút một mối quan hệ tựa như mình đồng da sắt.
 
 
 
Nếu không thể làm với bằng hữu thì làm với phu thê cũng rất tốt.
 
 
 
"Chuyện đến nước này, chỉ có sức của một mình ta thì vẫn còn thiếu, còn cần phu nhân trợ giúp ta một chút."
 
 
 
Ta bắt đầu giả ngu cười ha ha mấy tiếng: "Còn chưa đến lúc mà?"
 
 
 
Ngày sau, ngay lúc tuổi ta còn trẻ mà phải dắt theo con chồng trước, không được, không được.
 
 
 
Làm phu thê, ta làm với ngươi nhưng chuyện sinh con thì thôi quên đi.
 
 
 
"Vậy sao? Phu nhân không muốn giúp ta sinh con đẻ cái à?" Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói cũng bắt đầu không có ý tốt, "Trước đó là ai nói rằng phải giúp ta sinh thật nhiều để ta có thể một năm ôm hai, hai năm ôm ba?"
 
 
 
Ta ngượng ngùng cười: "Khi đó, ta muốn làm một vị chính thê theo kiểu hiền thê lương mẫu, nạp cho phu quân mấy vị tiểu thiếp da trắng dung mạo lại xinh đẹp khiến cho nhân khẩu Giang phủ ngày càng thịnh vượng."
 
 
 
Những lời này của ta không biết vì sao lại chạm đến vảy ngược của Giang Tầm khiến hắn đột nhiên cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng nói là nàng đã từng muốn để cho ta ở bên những nữ tử khác sao?"
 
 
 
"Ta..." Ta quả thật không muốn lừa dối Giang Tầm, quả thực trước đó ta đã từng nghĩ như vậy nên ngay khi hắn hỏi ta chỉ có thể gật đầu.
 
 
 
Hắn nghe xong liền nở nụ cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt sau đó mới nói tiếp: "Ta kề cận với những nữ tử khác đến mức tóc mai vành tai chạm nhau, nàng cũng không ghen sao? Ta say giấc trên cùng một chiếc giường với những nử tử khác nàng cũng không ghen hử? Ta sanh con dưỡng cái cùng nhửng nữ tử khác nàng cũng không ghen à? A Triêu, nàng không thèm quan tâm đến ta như vậy sao?"
 
 
 
Giang Tầm nói liên tục ba chữ ghen khiến ta sững sờ ngay tại chỗ mà ta không biết nên trả lời hắn như thế nào. Nếu những chuyện ta đã làm cùng với Giang Tầm nhưng nay hắn lại làm những chuyện đó với những nử tử khác, có lẽ khi đó ta sẽ khó chịu muốn chết.
 
 
 
Ta cũng không biết mình vì sao mình lại khó chịu nhưng nghĩ đến có lẽ ta đã cho Giang Tầm vào danh sách những thứ thuộc sở hữu của mình nên khi có người mơ ước đến hắn, trong lòng ta mới có cảm giác vô cùng bất ổn, ngay cả thở cũng không thông.

 
 
 
Ta cẩn thận từng li từng tí kéo kéo ống tay áo của Giang Tầm: "Ta tất nhiên có quan tâm đến phu quân vậy nên nếu phu quân ở bên những nữ tử khác, ta tất nhiên sẽ không mấy vui vẻ."
 
 
 
Lúc này sắc mặt Giang Tầm mới tốt hơn nhiều, hắn hỏi ta: "Vì sao nàng không vui?"
 
 
 
"Ta ghen tị nhưng mà ta không thể phạm vào bảy điều khiến ta có thể bị bỏ."
 
 
 
Hắn vuốt ve hàm dưới của ta giống như bình thường chơi đùa với cún, cất giọng nhẹ nhàng dịu dàng dụ dỗ ta: "A Triêu, nàng ghen tị khiến ta rất vui. Ta chỉ cưng chiều một mình nàng, cũng chỉ sinh con với một mình nàng thôi có được hay không?"
 
 
 
Ta vui vẻ gật đầu, cười nói: "Được."
 
 
 
Mới vừa nói xong ta mới kịp phản ứng lại. Từ từ đã, có phải có chỗ nào đó không đúng lắm hay không....
 
 
 
Chờ đến lúc ta mở miệng muốn hỏi rõ mọi chuyện thì đã không còn kịp nữa rồi. Giang Tầm đột nhiên bế ta lên đi về phía giường.
 
 
 
Ta run rẩy cuộn người trong lồng ngực ấm áp của hắn, run giọng hỏi: "Phu quân muốn ngủ sớm như vậy sao?"
 
 
 
Giang Tầm cười như không cười trả lời ta: "Phu nhân nghĩ sao?"
 
 
 
"Ngủ sớm như vậy... hình như không tốt lắm?" Ta luôn cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn...
 
 
 
"Vậy sao, đúng là không tốt lắm."
 
 
 
"Ta nói đúng mà!"
 
 
 
"Vậy nên trước khi đi ngủ nên làm một chút chuyện."
 
 
 
"Hả?"
 
 
 
"Không phải phu nhân nói muốn sinh con dưỡng cái cho ta sao? Vậy thì tối nay liền bắt đầu đi." Hắn nói nhẹ như gió thổi, hơn nữa còn bày ra bộ dạng không biết nên làm thế nào cho phải.
 
 
 
Lòng ta âm thầm gào thét: Phu quân, từ từ, có chuyện gì có thể từ từ nói! Mọi việc đều có thể từ từ bàn bạc mà? Chúng ta bàn bạc một chút thì sẽ có cách giải quyết! Không nên kích động như vậy, ban đêm kích động không tốt! Không, không phải, ý ta  là có chuyện gì thì nên nói cho thật rõ ràng!
 
 
  

Bình Luận (0)
Comment