Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 57

 
Chương 57
 
 
 
Edit: Malbec
 
 
 
Ta cảm giác mình là một nữ nhân rất quyến rũ, cho nên có thể Giang Tầm bị ta mê hoặc đến mức thất điên bát đảo, suốt ngày đi theo không chịu cách ta ra. Nhưng đến ngày thật sự chia ly này, ta cảm nhận được thực tế là Giang Tầm không có cách nào dẫn ta theo, nếu hắn muốn cho ta một gia đình, nhất định phải chiến một trận khốc liệt.
 
 
 
Ta nhón chân lặng lẽ lại gần tai hắn: “Giang Tầm, nếu không chàng đừng đi, chúng ta trốn đi?”
 
 
 
Những lời ban đêm hắn nói, lúc đó ta chỉ cười, sau đó suy nghĩ lại, cũng có hơi lo lắng.
 
 
 
Giang Tầm nói, có thể hắn sẽ không trở về được, nếu hắn không về, thuộc hạ của hắn sẽ che chở trước sau cho ta, tìm người thích hợp để tái giá, có Bạch Kha ở đó, gia đình chồng nhất định không dám gây khó dễ cho ta. Hắn thật sự muốn chôn cùng ta, nhưng mà ta sợ đau, cho nên lương tâm hắn trỗi dậy buông tha cho ta.
 
 
 
Chỉ là ta biết, lúc Giang Tầm nói những lời này, giọng nói trầm xuống, hắn vô cùng khổ sở.
 
 
 
Ta muốn nói, phu quân đừng khóc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn cười, tên này làm gì có nước mắt đâu?
 
 
 
Ta lại muốn khóc, chôn đầu vào trong ngực hắn, không lên tiếng.
 
 
 
Đêm đó, ta mơ một giấc mộng. Ta mơ thấy Giang Tầm mặc áo giáp sắt, nửa quỳ trên mặt đất. Trên áo giáp của hắn đầy vệt máu tươi, đỏ đen, khô ướt, còn có những người khác hư ảo nhìn không rõ.
 
 
 
Gió bụi rít gào phất qua mặt hắn, mới thấy đáy mắt hắn một mảnh tĩnh mịch. Đôi mắt Giang Tầm không còn ý thức, giống như người đã chết. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy phần bụng lưng bị tập kích, máu đã sớm khô lại.
 
 
 
Ta lập tức tỉnh dậy, bị dọa đến mức ôm lấy Giang Tầm, chủ động chui vào lồng ngực hắn. Thân thể hắn cường tráng lại rắn chắc, xưa nay ngay cả chạm ta cũng không chạm, hôm nay lại thật kỳ lạ, chỉ có áp mặt vào đó, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn mới có thể yên tâm.
 
 
 
Giang Tầm không nói lời nào, chỉ đưa tay đặt sau lưng ta, vuốt ve lên xuống từng chút một, nhẹ nhàng thong thả.
 
 
 
Giống như bây giờ vậy, hắn ôm ta vào trong ngực, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên mặt, lên tai ta, không để ý đến cảm nhận của người khác.
 
 
 
Hắn nhẹ giọng nói với ta: “Tiểu ngu ngốc, nàng cho là Thánh thượng không biết thân phận của nàng sao? Chẳng qua là ông ta bán nữ nhi thử ta một lần, nếu như lúc đó ta tuân chỉ, cho dù mất đi quyền lực phủ công chúa kia của nàng ta cũng tốt, cũng không cần phí công làm lục đục quân thần, để cho hắn nghi ngờ ta, hỏi tội này. Chỉ tiếc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bây giờ ta là hạ thần chìm đắm dưỡi váy phu nhân, không bao giờ…đồng ý phụ nàng, làm trái với bản thân mà sống. Thánh thượng không nghĩ tới ta là người si tình, lo sợ ta làm phản, chỉ sợ đã sớm để lại một tay trong bóng tối. Bây giờ vi phu không còn đường lùi, nếu không trèo lên, làm sao có thể che chở cho nàng? Đến khi phụ thân ta qua đời, ta và nàng 70 80 tuổi, Thánh thượng lại muốn gây khó dễ, ta trơ mắt nhìn nàng chịu tội sao?”
 
 
 

Ta sửng sốt, cũng không nghĩ tới một tầng sâu như vậy, lúng ta lúng túng nói: “Vì sao ông ta lại muốn đuổi cùng giết tuyệt? Ta lại không thể làm gì…”
 
 
 
“Chỉ với việc nàng là huyết mạch tiền triều, ông ta nhất định không thể giữ lại nàng. Nàng nhìn dáng vẻ Vũ lâu Vương thị mời chào nàng thì có thể biết được có bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng muốn có được huyết mạch hoàng tộc tiền triều trợ lục.” Giang Tầm hôn một cái trên trán ta, nhẹ giọng nói: “A Triêu đừng sợ, ta sẽ trở lại đón nàng.”
 
 
 
“Vậy lần này chàng phải đi bao lâu?’
 
 
 
“Không quá một hai năm sẽ trở về, nếu chiến sự ổn định, ta sẽ đón nàng. Bây giờ là đao thật kiếm thật, nàng vẫn nên đợi trong phủ cho an toàn, nếu không sẽ trở thành gánh nặng của ta, nếu lúc đó có người bắt được nàng, ta không chiếm được chỗ tốt, chắc chắc sẽ bị cứng rắn róc đi một lớp da. Coi như là vì ta, nàng ngoan ngoãn ở lại chỗ này đừng đi đâu, chờ ta trở về.”
 
 
 
“Ừ.” Ta cắn môi, một câu cũng không nói.
 
 
 
Lúc Giang Tầm lên ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang. Lỗ mũi ta chua xót, khóe mắt ướt át, nói với hắn: “Bây giờ ta có chút hối hận, nếu có một hài tử thì thật tốt. Sau này nhìn hài tử còn có thể bắt nạt nó mỗi ngày.”
 
 
 
"Tiểu ngu ngốc.” Giang Tầm cười thoải mái “Không có hài tử thì sau này nàng có thể nhẹ nhàng hơn chút. A Triêu, nếu hai năm sau ta không trở về, nàng nhớ phải tái giá.”
 
 
 
“Không muốn.”
 
 
 
“Đi mà.”
 
 
 
“Ta nói là không muốn.”
 
 
 
“Ngoan.” Hắn thúc ngựa phi nước đại, sau lưng mỗi người mỗi ngựa nhanh chóng trùng trùng điệp điệp đuổi theo. Trong thành đều là thân tín của hắn, đại quân đóng quân ở ngoài thành, lần này xuất chinh, không đến một năm sẽ có kết quả.
 
 
 
Giang Tầm đoán không sai, Kỳ Châu trời cao Hoàng đế xa, mấy ngày Hoàng thành khói lửa liên miên nhưng nơi này lại có thể không bị vạ lây.
 
 
 
Qua nửa năm, thân tín Giang Tầm báo lại, tóm tắt tin báo chấn động : Giang Tầm tạo phản thành công, cha Giang Tầm trở thành Hoàng Đế, mẫu hậu ta vẫn là mẫu hậu.
 
 
 
Nhưng mà lúc Giang Tầm đang giao chiến với Vũ lâu Vương thị, bị bắt được. Lúc viện quân đến nơi, trong hàng vạn nghìn hài cốt chỉ tìm được một cánh tay nắm túi thơm đậu đỏ, trên mặt khắc tên của ta, A Triêu. Có lẽ hắn đã chết, bị quân địch hành hạ, đầu mình hai nơi, tìm hồi lâu cũng chỉ tìm được một cánh tay.
 
 
 
Ta nỉn non tự nói với mình: “Giang Tầm đã chết rồi sao? Ngươi đừng hù ta, trong thoại bản đều nói một khi phu quân trở thành quan lớn sẽ không cần thê tử nữa. Có phải là hắn tạo phản thành công trở thành Hoàng đế, ta trở thành thê tử bị ruồng bỏ phải không?”
 
 
 

“Phu nhân nén bi thương…”
 
 
 
“Dù sao ta cũng không tin.” Ta bĩu môi “Vậy ngươi trở về chuyển lời cho Giang Tầm, nếu hắn cứ chơi trò đùa bực mình này, ta sẽ không trở về nữa. Ta sẽ tìm một phu quân tùy ý gả cho cũng được.”
 
 
 
Thân tín đi rồi, một mình ta ngồi trên ghế.
 
 
 
Ta nghĩ chuyện lớn như thế sẽ không có ai đùa với ta. Phủ đệ này Giang Tầm sẽ không bao giờ…bước vào được nữa.
 
 
 
Nếu như vậy ngược lại ta có thể sớm ngày tái giá. Ta có chỗ dựa là mẫu hậu, muốn tìm một thiếu niên trẻ tuổi dung mạo đẹp đẽ nhất định không thành vấn đề.
 
 
 
Mẫu hậu có nói, ngày ta xuất giá, bà ấy sẽ tặng ta mười dặm hồng trang, ngàn mẫu ruộng tốt, khiến ta nở mày nở mặt xuất giá.
 
 
 
Ta suy nghĩ một chút, phu quân có nói. Nếu như là tìm người không quen biết chẳng bằng hạ thủ từ người bên cạnh…An Thần thì thế nào? Một năm nay hắn đối với ta không tồi, nói là hoa tâm thì cũng không khoa trương như vậy, chủ yếu là mặt đẹp.
 
 
 
Nếu không hôm nay ta hỏi hắn một chút? Dù sao hắn cũng là lần đầu thành thân, ta lại là người có kinh nghiệm phong phú, cũng không thể bạc đãi hắn. Hắn muốn cái gì ta sẽ cho hắn.
 
 
 
Ngày hôm sau ta thật sự đi tìm An Thần xin ý kiến.
 
 
 
Hắn rất xấu hổ, trả lời ta: “Phu nhân, trong một năm này tại hạ đã suy nghĩ rất nhiều, phu nhân tốt nhưng hoàng hoa khuê nữ cũng có phen tư vị trong lòng ta, cho nên…”
 
 
 
“Vậy được thôi.” Ta hiểu, đây là đang phát thẻ người tốt cho ta! Ta bị từ chối rồi.
 
 
 
Ngay sau đó, không đợi để ta đau buồn vài ngày, ngoài phủ có người tới bẩm, nói là mẫu hậu muốn đưa ta hồi cung, sắp xếp thân phận con gái nuôi cho ta, ban thưởng phẩm cấp công chúa.
 
 
 
Nói ngắn gọn, trong khoảng thời gian này danh tiếng của ta vang xa. Toàn bộ Hoàng thành đều biết có một cô nương thôn dã không biết từ đâu ra vì lúc Hoàng hậu nghèo khổ đã chăm sóc ân cần, quan tâm vô cùng, lọt vào mắt xanh của bà, từ chim sẻ thành phượng hoàng, đại phú đại quý.
 
 
 
Sau khi hồi cung, ta xác nhận lần thứ hai với mẫu hậu tin tức Giang Tầm đã hết. Bà ấy người đầu bạc tiễn người tóc xanh, vô cùng đau thương, cũng may còn có tiểu nhi tử để trò chuyện an ủi, không như ta, ngay cả hài tử cũng không có.
 
 
 
“Nếu như A Triêu coi trọng lang quân nào thì cứ nói với mẫu hậu. Bất kể là thân phận đối phương như thế nào, mẫu hậu đều thúc đẩy hôn sự cho con.”

 
 
 
Ta rầu rĩ: “Vậy thì không tốt lắm.”
 
 
 
“Sao mà không tốt? Nếu như ở vị trí này rồi mà còn không thể tùy ý phóng khoáng thì nhân sinh còn có gì vui vẻ?”
 
 
 
“Nguyên nhân tiền triều mất nước là do tùy tiện phóng khoáng.” Phụ thân Giang Tầm không mặn không nhạt bổ một đao, mẫu hậu nghẹn họng không nói được gì.
 
 
 
Ta cười: “Nếu tìm được con sẽ nói, gần đây con không muốn tìm.”
 
 
 
Nói chuyện tào lao hai ba câu ta liền ra khỏi cung.
 
 
 
Ta không muốn ở trong cung mà ở tại phủ đệ được ban cho bên trong Hoàng thành. Ta bị quen giường, ban đêm bảo Bạch Kha đưa giường ngọc của ta đến.
 
 
 
Ta nằm trên đó, không buồn ngủ chút nào.
 
 
 
Rõ ràng Giang Tầm đã nói hắn muốn ngủ cùng với ta trên cái giường này, thế nhưng đến cuối cùng hắn lại gạt người như trước. Để ta một mình nằm trên cái giường lạnh như băng này, vô cùng khó chịu.
 
 
 
Ta xoay người, ma xui quỷ khiến bảo Bạch Kha dời cả giường ngủ ở Giang phủ đến, thỉnh thoảng sủng hạnh một chút. Nửa đêm tỉnh dậy, không còn ai để ta dựa vào, sống lưng lạnh lẽo.
 
 
 
Hơn một năm trôi qua, cuối cùng ta không chịu nổi cô đơn nữa, định tìm mấy người trai lơ, sống một cuộc sống sảng khoái.
 
 
 
Ta không thích nam tử quá ngây thơ sạch sẽ, dưới sự giật dây của người khác đi chợ đêm. Đây là nơi buôn bán trai lơ và mỹ nhân, sắc đẹp loại gì cũng có, là nơi được quan lại yêu thích nhất.
 
 
 
Ta cũng chỉ là lần đầu tiên nghe nói, vừa mới ngồi xuống thì có tiếng chuông thanh thúy vang lên. Một gã nam nhân đi chân trần, trên chân đeo xiềng xích, chậm rãi đi đến.
 
 
 
Trong biển người mênh mông có kẻ hô: “Vì sao không tháo mặt nạ xuống? Không thấy được mặt thì sao mà dám mua?”
 
 
 
Người chủ trì buôn bán khó xử, nói: “Đây là yêu cầu của hàng đàng hoàng, không nhìn dáng vẻ mà ra giá, tùy duyên chọn người.”
 
 
 
Hàng đàng hoàng có nghĩa là họ tự nguyện bị bán, giá cả do họ quyết định.
 
 
 
Mọi người đắn đo hồi lâu, không ai dám lờ mờ đấu giá, nếu trả giá cao mua về một kẻ xấu như dạ xoa thì chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
 
 
 
Ta luôn cảm người này có duyên với ta, sau đó ra giá: "Năm trăm lượng.”
 
 

 
Chủ trì vô cùng vui mừng, hỏi: “Còn có người nào ra giá cao hơn không? Nếu không có ai món hàng này sẽ thuộc về vị khách này.”
 
 
 
Những người này xì xào bàn tán, nghị luận về chuyện ta ra tay hào phóng nhưng lại không có ai dám ra giá cao hơn.
 
 
 
Nam tử này là của ta. Trong lòng ta cũng rất khẩn trương, ngộ nhỡ lớn lên xấu xí chẳng phải là ta thua thiệt sao?
 
 
 
Ta suy nghĩ một chút, đi đến tìm đường viền mặt nạ của hắn. Không đợi đến khi ngón tay ta chạm vào mặt hắn, đã bị một bàn tay trắng nõn dài nhỏ giữ lấy xương cổ tay ta, giọng nói đối phương trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm thấp uy hiếp ta nói: “Đừng nhúc nhích.”
 
 
 
Giọng nói này…Là Giang Tầm?
 
 
 
Ta nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi hắn: “Phu…Phu quân?”
 
 
 
Xong, lạc lối lại bị bắt tại trận, sao có thể có chuyện xui xẻo thế chứ?
 
 
 
Không đợi ta chán nản xong, nghe hắn khẽ hừ một tiếng: “Hả? Ngươi là?”
 
 
 
CMN, thoải mái!
 
 
 
Giang Tầm lại có thể…mất trí nhớ!
 
 
 
Ta cười haha một tiếng, cười đến mức hắn không được tự nhiên. Không biết Giang Tầm suy nghĩ gì, cuối cùng cũng tháo mặt nạ ra.
 
 
 
Gió đông lạnh thấu xương, hắn đứng nơi đây với một mái tóc đen mềm mại như tơ lụa óng ánh sáng ngời. Gương mặt Giang Tầm như ngọc quý, hàng mày dày rậm, dáng vẻ trong sáng lịch sự tao nhã. Cho dù hắn không nói gì, khuôn mặt lạnh lẽo cũng có thể khiến vạn vật chúng sinh phai màu, không một ai có thể sánh với dung mạo phong hoa tuyệt đại của hắn.
 
 
 
Nữ tử vừa thấy Giang Tầm liền lầm lỡ chuyện chung thân, đây cũng không phải lời nói suông.
 
 
 
Tất cả mọi người ồ lên, nín thở.
 
 
 
Nhiều người muốn phu quân ta như vậy, ta vô cùng không thoải mái.
 
 
 
Ngay sau đó ta dắt tay Giang Tầm, ghen tị đưa hắn ra khỏi chợ đêm.
 
 
 
Tác giả: Ta nghĩ là hình như ta điên rồi? (Ừ đúng rồi đó)
 
 
  

Bình Luận (0)
Comment