Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 7

 
Chương 7:
 
 
 
Edit: Tequila
 
 
 
Có lẽ do nhiều ngày nay ta không ăn móng heo hầm đậu nành nên chân của ta nhức mỏi rất khó chịu, lại còn bị rút gân chân nữa.
 
 
 
Lúc này ta đang ôm chặt cổ Giang Tầm, không hề có cốt khí mà liên tục hô đau.
 
 
 
"Đau chỗ nào?" Trong tình huống này,  Giang Tầm lại bất ngờ tỏ ra dịu dàng , giọng nói nhẹ đến mức gần như có thể bóp ra nước, ta rốt cuộc cũng biết nguyên nhân biểu muội thích hắn rồi.
 
 
 
"Chân đau."
 
 
 
"Để ta xem."
 
 
 
Nói xong, tay hắn liền muốn vén váy của ta lên. Ta đột nhiên kịp phản ứng, nữ tử không thể tùy tiện để người khác vén váy, đây gọi là đồ dê xồm.
 
 
 
Ta khẩn trương nói:" Giang đại nhân, như vậy không tốt lắm đâu?"
 
 
 
"Hửm?" Giang Tầm kinh ngạc.
 
 
 
"Bổn cung không phải loại người tùy tiện kia."
 
 
 
Giang Tầm giống như nghe được chuyện hài, cười mà như không cười liếc ta:" Có phải lời này của Công chúa nói ra hơi muộn rồi hay không? Không phải đã nói chỉ cần có chút sắc đẹp là có thể khiến người dâng hiến nụ hôn sao? Vậy người xem sắc đẹp của ta như thế nào, có đủ để động tay động chân với người hay không?"
 
 
 
Ta kinh hãi, đôi mắt trợn tròn.
 
 
 
Ta biết Giang Tầm không phải người tốt lành gì, nhưng ta không nghĩ tới hắn lại có thể xấu xa như vậy. Nói cách khác, hắn muốn trước tiên động tay động chân với ta, sau đó lại đem ta cắt thành nhiều lát mỏng nhúng lẩu ăn? Tại sao chuyện tốt khắp thiên hạ này đều để hắn chiếm được hết vậy?!

 
 
 
"Ngươi nhất định phải sờ ta sao?"
 
 
 
Giang Tầm bị lời nói này của ta làm cho khựng lại, hơi do dự. Nhưng rất nhanh, hắn lại nói:" Nếu không thì sao? Tên đã lắp vào cung không bắn không được, tay thần đã thăm dò vào trong váy, rút ra hay không cũng là một câu đồ dê xồm, như vậy thần vẫn cứ làm đồ dê xồm cho xong thôi."
 
 
 
Ta khẽ cắn môi:" Cũng được, nhưng ngươi cũng phải cho ta sờ lại."
 
 
 
"..." Tay Giang Tầm thật ra còn chưa đụng tới váy của ta, lúc này đã chậm rãi thu về, trầm giọng hỏi:" Thần còn muốn xin Công chúa chỉ bảo một vấn đề."
 
 
 
"Nói."
 
 
 
"Chỉ cần người có hơi chút sắc đẹp muốn sờ Công chúa, Công chúa chẳng những không phản kháng, còn có thể sờ lại đối phương? Người cứ tùy tiện như vậy sao?"
 
 
 
Đó là một cái vấn đề hay, ta suy nghĩ thật lâu cũng không có đáp án chính xác.
 
 
 
"Được rồi." Giang Tầm đưa ta đến trước cửa phòng, vừa tới nơi Bạch Kha đã lo lắng lao ra nghênh đón.
 
 
 
Ta thật sự rất là bối rối, không hiểu tại sao Giang Tầm lại tức giận nữa rồi.
 
 
 
Hắn phất tay áo muốn rời đi, ta liền vội vàng kéo lấy hắn, hỏi:" Giang đại nhân, ngươi lại muốn đi gặp biểu muội của ngươi sao?"
 
 
 
"Gặp hay không thì có liên quan gì đến Công chúa?" Hắn cười lạnh nói.
 
 
 
"Đương nhiên có quan hệ với bổn cung rồi, ta không cho phép ngươi đi gặp nàng ta!" Ngộ nhỡ bị độc chết thì làm sao bây giờ?! Tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau!
 
 
 
"Ừ?" Giang Tầm không khỏi cười một tiếng, hắn xoay người đầy hứng thú hỏi:" Công chúa, ăn giấm sao?"
 
 

 
"Vậy cũng không phải." Ta cà lăm một chút.
 
 
 
"Thần đã hiểu."
 
 
 
"Hiểu cái gì rồi?"
 
 
 
"Công chúa tính tình nội liễm, yêu trong lòng nhưng không dám nói."
 
 
 
"..." Rắm thối!
 
 
 
Lúc đầu ta muốn nói như vậy, nhưng nghĩ từ một góc độ khác, nếu như ta thừa nhận mình ăn giấm, Giang Tầm có thể bận tâm đến mặt mũi của ta mà bớt tiếp xúc với biểu muội không?
 
 
 
Nhưng ta là cái đếch gì, hắn sẽ nghe lời ta nói sao?
 
 
 
Ta trầm ngâm một hồi, hỏi:" Nếu như ta bảo ngươi đừng gặp biểu muội, ngươi đồng ý không?"
 
 
 
"Nếu đó là ý muốn của Công chúa thì thần đương nhiên sẽ làm người hài lòng."
 
 
 
"Vậy ngươi không được gặp nàng ta, có thể ở cùng một chỗ với nữ tử khác, nhưng đừng tìm biểu muội, nàng ta không phải người tốt lành gì, ta không thích nàng ta. Ậy, nói như vậy cũng không phải ta để ý việc ngươi ở cùng một chỗ với cô nương nhà ai, chỉ là biểu muội này ta nhìn không ưa." Ta nói như vậy, hẳn là hắn đã có thể hiểu ý ngầm của ta chứ?
 
 
 
"Thần lại không biết, thì ra Công chúa là người hiền lành rộng lượng như vậy."
 
 
 
" Ha ha ha, Giang đại nhân quá khen."
 
 
 
"Cũng không phải có ý khen Công chúa..."
 

 
 
"Vậy chứ ý gì?"
 
 
 
Giang Tầm nghiến răng nghiến lợi:" Ý của Công chúa là cho dù thần ở cùng một chỗ với nữ tử nhà khác, người cũng sẽ không để ý, càng sẽ không đau lòng rơi lệ?"
 
 
 
Vì nữ tử kia đau lòng sao? Đụng tới Giang Tầm thật là xui xẻo.
 
 
 
"Có một chút đi." Ta dè dặt phỏng đoán.
 
 
 
Giang Tầm nheo mắt lại, đột nhiên nắm lấy cằm của ta, bức ta phải ngẩng đầu nhìn hắn:" Thần đến tột cùng là có chỗ nào không tốt, mà không lọt được vào mắt Công chúa như vậy?"
 
 
 
Hơi thở hắn vương vấn xung quanh ta, đôi môi mỏng lạnh kém chút nữa là đã chạm đến ta.
 
 
 
"Giang đại nhân?" Ta bị khí thế của Giang Tầm làm cho khiếp sợ đến run rẩy cả người.
 
 
 
"Quên đi."
 
 
 
Hắn buông ta ra, không nói thêm câu nào. Cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
 
 
 
Gần đây, ta rốt cuộc phát hiện Giang Tầm thích nói quên đi. Nhưng mà cái "quên đi" này của hắn đến tột cùng có mấy tầng ý tứ, ta không hiểu rõ lắm.
 
 
 
Nhưng ta nghĩ, khẳng định là có điều gì đó khó lường bên trong đi? Dù sao Giang Tầm cũng không phải là một người thích nói nhảm.
 
 
 
Ta đang ngồi dưới mái hiên nghĩ ngợi về Giang Tầm thì Lục Trăn kia quay lại. Khá lắm, còn không bằng hắn không quay trở về!
 
 
 
Máu me khắp người, nhuộm đầy trên đất.
 
 
 
"Thuộc hạ bất lực, suýt nữa thì bị Giang đại nhân phát hiện, giữa chân còn bị trúng một mũi tên."
 
 
 
"Lúc đó ngươi có thể sử dụng khinh công?"
 
 
 

"Vâng, lòng muốn giết thuộc hạ của Giang đại nhân rất rõ ràng, hơn trăm mét vậy mà bắn ra liên tục mấy mũi tên. Thần không có chỗ tránh né nên bị thương ở bắp chân."
 
 
 
Ta kinh ngạc:" Giang đại nhân lại có tài bắn cung thiện xạ? Lợi hại quá xá!"
 
 
 
"..." Lục Trăn trầm mặc trong phút chốc.
 
 
 
"Vết thương của ngươi có đau không? Có nặng lắm hay không? Bổn cung gọi đại phu đến!"
 
 
 
"Không cần, nơi này không nên ở lâu, Công chúa nghe lời khuyên của thuộc hạ, đi theo ta đi!" Máu của Lục Trăn liên tục chảy xuống không ngừng, cái nền đất này sợ là không rửa sạch sẽ được.
 
 
 
Trên thực tế ta cũng rất sợ.
 
 
 
Bởi vì ta mò không ra thói quen của Giang Tầm, nhìn hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, sợ là sẽ không thủ hạ lưu tình với ta.
 
 
 
Ta vừa định đi, thì cửa bị một đám người chặn lại, đứng đầu chính là Giang Tầm.
 
 
 
Hắn thay đổi thành hình dạng khiêm tốn lương thiện thanh khiết của thường ngày, vẩy vẩy khăn choàng lông hồ ly trắng, lạnh lùng nói:" Công chúa là muốn đi cùng với hắn sao? Không sợ hắn hại ngươi sao? Người tin ta hay là tin hắn?"
 
 
 
Đây là một câu hỏi rất hay.
 
 
 
Ta muốn làm người hòa giải nên ha ha cười hai tiếng:" Đều tin hết đều tin hết, nếu tới phòng ta thì đó chính là bạn, không ngại ngồi xuống cùng uống rượu đi!"
 
 
 
"Thuộc hạ bị thương, không thể uống rượu."
 
 
 
"Ha ha, ta quên mất, vậy Giang đại nhân thì sao?"
 
 
 
Giang Tầm nghiêng người liếc mắt nhìn ta, giễu cợt nói:" Công chúa muốn ngồi hưởng nhiều chồng, thần cũng không có cái hứng thú đó."
 
 
 
Ta nghẹn lại:" Cũng đâu phải muốn vậy." Tư tưởng của cái tên Giang Tầm này hình như có vấn đề, chuyện gì cũng đều có thể lôi tình yêu ra nói.
 
 
 
Giang Tầm ngồi xuống, mở nắp ra gạt nhẹ mặt nước trà, bình tĩnh nhàn nhã nói:" Đã không muốn, như vậy người chọn ta hay là hắn?"
  

Bình Luận (0)
Comment