Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 14

Bất tri bất giác mấy tháng trôi qua thật tốt, các món mỳ lạnh ra mắt trong mùa hè cũng được bán, nhưng không bao lâu đã bị N nhà bắt chước, ta thật ra cũng không quá để ý, đã sớm đoán được tình huống này.

Mùa thu cũng trôi qua, trời cũng bắt đầu lạnh lên. Đếm đếm tiền, buôn bán lời hơn ba mươi lượng, trừ tiền thuê nhà đi, còn có hai mươi lượng.

Nghĩ tới qua năm ta liền mười tám tuổi rồi, Lam Lăng cũng hai mươi rồi, ta hẳn nên sớm quyết định, tốt nhất trước năm mới định sự tình ra, năm sau chọn một ngày lành là có thể tổ chức. Mà bây giờ quan trọng nhất là ý tứ của Lam Lăng, ta thấy vài năm nay tuy nói bình bình đạm đạm trôi qua, Lam Lăng chắc cũng sẽ yêu thích ta, thấy hắn mỗi lần lúc Diệp công tử đi rồi sẽ không vui vẻ, chắc có ý tứ kia, hiện tại đầu tiên ta phải thuyết phục Lam Lăng, lại muốn dì cả các nàng đồng ý, ta vẫn hy vọng có thể được mọi người chúc phúc, như vậy Lam Lăng cũng sẽ vui vẻ hơn. Nắm tay, trước cầu hôn đi!

Tuy nói hai đời cũng chưa từng trải qua việc này, nhưng chỉ cần kiên trì thì sẽ được đúng không? Suy nghĩ vài ngày, tốn rất nhiều tinh lực, cuối cùng cũng chuẩn bị xong lời nói, không cần hoa lệ, chỉ cần dùng thật tâm, nhất định có thể!

Hôm nay, từ sáng sớm liền hồi hộp, cố gắng động viên tinh thần, có cơ hội sẽ nói, không có cơ hội cũng sẽ tự tạo cơ hội để nói.

Buổi chiều sớm đóng cửa hàng, ta đi mua chút đồ ăn, buổi tối ăn một bữa thật ngon. Ta trước rẽ đến cửa hàng trang sức, chọn lấy một cây trâm có khắc hoa lan rất độc đáo, cẩn thận bọc lại thật kỹ cất vào trong ngực. Lại đi chợ mua chút đồ ăn, rồi hào hứng trở về.

Cơm nước xong, ta kêu Ngũ lang về phòng trước đi, ta có việc nói với Lam Lăng. Lôi kéo Lam Lăng vào phòng, Lam Lăng cảm thấy hơi khó hiểu,

“Tứ nương chuyện gì mà không thể nói trước mặt Ngũ lang vậy?”

“Cái kia, ách…” Ta hít vào một hơi: “A Lăng, cái này cho chàng.” Ta đặt cây trâm vào trong tay Lam Lăng.

“Cái gì…” Lam Lăng nhìn nhìn: “Tứ nương, nàng…” 

Liều mạng! “A Lăng, ta, cái kia, ta thích chàng, ta muốn cưới chàng, chàng bằng lòng gả cho ta không?” Nói xong cũng thở phào một hơi, nghẹn chết ta.

Lam Lăng choáng váng: “Cái gì?”

“A Lăng, ta thích chàng, ta muốn cưới chàng, chàng bằng lòng không?”

“Ta, ta…”

“Được rồi, A Lăng, chàng không phản đối chính là đồn ý rồi nha, ta lập tức nhờ dì cả cầu hôn chàng!” Một hơi nói xong, mới không cho hắn cơ hội nói không đồng ý.

“Ta, ta, nàng thật đáng ghét!” Lam Lăng đỏ mặt định chạy. 

Ta liền kéo lại, mới không để cho ngươi có cơ hội chạy đâu, nhất định phải xác định.

“Tỷ tỷ thật gian trá, nào có ai cầu hôn như vậy? Phải không, tỷ phu?” Ngũ lang từ ngoài cửa tiến vào, tiểu tử đáng chết này lại dám nghe lén.

Một câu tỷ phu, mặt Lam Lăng càng đỏ hơn, thật đáng yêu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu xong liền chạy vội về phòng của mình. Nha ha ha, ta vui vẻ điên cuồng, chuẩn bị ngày mai sẽ về thôn nói với dì cả, có thể vẫn còn phải một phen võ mồm đó. Ngày mai có lẽ đóng cửa hàng một ngày đi, không thể để cho hai nam tử trẻ tuổi xuất đầu lộ diện.

Bên sương phòng kia Lam Lăng che kín mình trong chăn, trên mặt nóng bỏng, trong ngực thình thịch, nương, con cuối cùng phải lập gia đình rồi, vẫn là người mà con thích nhất, cũng là người đối xử với con tốt nhất trong thiên hạ kia, nhi tử thật vui vẻ thật hạnh phúc, nước mắt chảy ra cũng không biết.

Trên cửa dán thông báo: Có việc về nhà, ngày mai buôn bán bình thường. 

Ta mua hai cân thịt, một ít điểm tâm, liền đi tới thôn Thập Liễu.

“Dì cả, cháu tới thăm mọi người!” Ta đưa đồ trên tay tới: “Dì cả, cháu mua chút đồ cho các cháu ăn.”

“Tứ nương cháu à, đến đây còn mang đồ, giữa trưa ở lại đây ăn đi.”

“Vâng, cháu đang có việc muốn thương lượng với dì cả đây.” Giữa trưa ăn cơm vô cùng náo nhiệt, ta và dì cả vào buồng trong thương lượng.

“Dì cả, cháu muốn cưới Lam Lăng, xin người giúp cháu làm chủ, tìm bà mối, chọn một ngày tốt để tổ chức. Chúng cháu tất cả giản lược, hạ sính lễ trong cửa tiệm của chúng cháu ở trấn trên, Lam Lăng liền xuất giá từ đó.”

“Tứ nương cháu, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Lam Lăng là một hài tử tốt, nhưng tuổi cũng không nhỏ rồi, còn có mệnh cách kia, cháu thật không sợ?” Dì cả không thể tin được nói.

“Dì cả, mấy năm nay không phải chúng cháu đều rất tốt sao? Cháu không tin những chuyện này, mẹ cháu và cha đi sớm, chỉ có nhờ ngài, nhà mẹ đẻ Lam Lăng cũng không có ai rồi, cháu không muốn uất ức hắn, tam môi lục sính phải làm đủ.” Tin đồn, một cái không cẩn thận sẽ chỉ khiến Lam Lăng càng khó làm người.

Dì cả trầm tư sau một lúc lâu, cuối cùng vỗ tay một cái: “Được rồi, ta đáp ứng cháu, nhưng cháu nhất định phải cẩn thận chút, mọi việc đều phải cẩn thận.”

“Cám ơn dì cả, đây là mười lượng bạc, dì xem rồi làm. Chúng cháu ở trong tiệm mỳ chờ dì, vậy dì cả cháu đi về trước.”

Mấy ngày sau, quả nhiên có ông mối đến tiệm mỳ của chúng ta, ta tránh sang buồng trong, nghe ông mối nói chuyện với Lam Lăng.

“Lam công tử, Liễu đại nương ở thôn Thập Liễu ủy thác ta tới thay chất nữ nàng là Tứ nương cầu hôn ngươi, đây là sính lễ, mời ngươi xem.” Ông mối kêu người chuyển vào một ít trang sức và vải vóc. Dì cả có tâm, ông mối trước đó nhất định là được giao phó tốt rồi.

“Này, ta, ta, được rồi.” Lam Lăng lại còn duy trì trấn định được, ha ha, ta núp ở phía sau cười trộm.

“Vậy viết hôn thư đi! Ta đã chọn được ngày lành rồi, ngày tám tháng hai năm sau là ngày lành, liền định vào ngày đó đi.” Ông mối này thật sự là đủ lưu loát, ha ha.

“Ngài định là được rồi.” Giọng của Lam Lăng đều nhỏ đến nghe không được nữa.

Ông mối trở về đáp lời rồi, ta bỗng chốc nhảy ra, ôm cổ Lam Lăng: “Ha ha, thật tốt quá, chúng ta cuối cùng sắp ở cùng một chỗ!”

“Nàng buông tay, buông tay!” Lam Lăng giãy dụa, mặt đỏ hồng rất mê người. Ta nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn, buông tay ra, Lam Lăng lập tức trốn về phòng, ha ha ha.

Thời gian sau đó, mỗi vị khách đến tiệm mỳ đều sẽ phát hiện bà chủ của tiệm mỳ suốt ngày cười ngây ngô, ha ha. Lam Lăng sẽ thường thường cho ta ánh mắt xem thường, rất đáng yêu!

“Các ngươi sắp thành hôn?” Diệp công tử hỏi.

“Đúng vậy, năm sau sẽ tổ chức.” Lam Lăng đỏ mặt đáp.

“Chúc mừng các ngươi, nàng sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Ừm, ta biết.”

Diệp công tử và Lam Lăng đúng là không có gì giấu nhau, thấy Lam Lăng có bằng hữu, ta cũng thật cao hứng, hiện giờ Lam Lăng vui vui vẻ vẻ, tràn ngập tin tưởng với cuộc sống, như vậy mới là tốt nhất.

“Công tử, ngài hâm mộ nam nhân kia?” Diệp Hồng kinh ngạc.

“Có sao? Chính là cao hứng thay hắn, hắn nhiều năm gánh thanh danh như vậy cũng không dễ dàng.” Diệp công tử thở dài: “Là có chút hâm mộ, cuối cùng cũng có người toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn như vậy.”

“Công tử cũng sẽ có, hôm trước không phải lại có người đến cầu hôn sao?” Diệp Hồng trêu chọc.

“Hừ!” Vị ra vẻ thâm trầm này chính là Diệp Chanh.

“Triệu tiểu thư kia đúng là nhà giàu, trong nhà cũng có không ít phu thị, lại là khách quen trong thanh lâu, vị trí chính quân thì sao?” Diệp công tử cười khổ. 

“Đúng vậy, người như vậy cũng xứng! Nên đuổi đi, tránh ô uế mắt của công tử chúng ta!” Diệp Hồng phẫn nộ rồi.

“Chỉ cần nhân cách tốt, gia thế địa vị có tính là gì đâu?”

Chúng ta bắt đầu chậm rãi chuẩn bị chuyện thành thân, nhà dì cả giúp chúng ta sửa chữa lại phòng ở trong thôn, tuy rằng vẫn là nhà tranh, cuối cùng vẫn được tân trang lại, một lần nữa trát tường, dán cửa sổ. Dì cả phu và hai vị tỷ phu giúp chúng ta may đệm chăn các loại, ta thường phải đi mua chút đồ này nọ, Lam Lăng thì đang tranh thủ thời gian thêu cái gì đó, qua tìm hiểu của Ngũ lang, thì ra là giá y cùng khăn voan đỏ thêu uyên ương hí thủy rất sống động. Thật sự là quá hạnh phúc, xoèn xoẹt.

Hôm nay ta lại bớt chút thời gian về trong thôn, nhìn xem còn có cái gì cần phải sửa sang lại. Khoảng thời gian này trong cửa tiệm đều do Lý Nhạc đến hỗ trợ, thật sự là may mà có nàng. Trong nhà đều làm tốt rồi, chỉ còn chờ ngày tốt là ngày tám tháng hai.

Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới rồi, ta thanh toán tiền thuê nhà năm sau, còn dư lại một chút bạc, cũng đủ qua một năm mới sung túc. Sắm hàng tết, dán câu đối xuân, hấp các loại bánh bao nhân khác nhau, rán thịt viên, trái cây, gà cá muối, pháo chuẩn bị tốt…

Hôm nay tất niên, sáng sớm liền đốt pháo, chuẩn bị cơm trưa, thịt viên trái cây điểm tâm mỗi loại một chén lớn; bốn món ăn chay: khoai tây thái sợi, cải trắng cay, rau chân vịt trộn, đậu hủ chiên; bốn món ăn mặn: cá kho tàu, đậu đũa hầm thịt gà, vịt kho tương, bí đao xào thịt; một chén súp trứng hành, bày đầy một bàn. Ba người hi hi ha ha tranh giành đốt pháo đêm 30, giữ lại cá kho tàu tượng trưng “Hàng năm có dư”, liền bắt đầu càn quét đồ ăn. Ăn đến khi cái bụng tròn căng, nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu nhào bột mì, trộn nhân, gói bánh trẻo để ăn khi đón giao thừa.

Sau đó lại là chúc tết, thăm người thân, qua ngày mồng mười, tiệm mỳ đã bắt đầu buôn bán, chúng ta đều chờ mong đến ngày lành, chỉ có Lam Lăng là càng ngày càng thẹn thùng, ha ha.
Bình Luận (0)
Comment