Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 27

Editor: Puck - Diễn đàn

Cách mấy ngày, Ngũ lang và Ngô tiểu thư hẹn uống trà ở trà lâu. Chúng ta đến trước, đặt hai căn phòng nhỏ. Gọi trà, ta đến phòng cách vách ngồi vào chỗ của mình, lưu lại Ngũ lang ngồi chờ Ngô tiểu thư.

“Tỷ đã đến rồi?” Sát vách truyền tới âm thanh, ta đã uống một bụng trà.

“Ừm.” Giọng nói nghe còn rất dễ nghe, nhất định là Ngô tiểu thư rồi, “Ngũ lang, lần đầu tiên chàng hẹn ta đó, có chuyện gì?”

Ngũ lang lấy khăn tay bọc chút đồ gì đó, để lên bàn, “Dư tỷ tỷ, những thứ đồ này trả lại cho tỷ.”

“Những thứ này đều là ta đưa cho chàng, chàng có ý tứ gì?”

“Ta đã nghĩ, chúng ta không thích hợp, cho nên đồ tỷ đưa, ta cũng không thể nhận.” Ngũ lang đưa khuyên tai, vòng tay cùng một vài món đồ chơi nhỏ, đẩy tới phía đối diện.

“Cái gì không thích hợp, chàng cuối cùng đang nói cái gì?” Trong giọng nói đã có mấy phần tức giận.

“Dư tỷ tỷ, ta nói hoàn cảnh gia thế và ý tưởng của chúng ta đều không giống nhau, chúng ta không có khả năng.”

“Gia thế ý tưởng gì đó ta đều không quan tâm, có phải tỷ tỷ chàng không đồng ý không? Ta đi tìm nàng ấy nói!”

“Là ý của ta, tỷ chậm rãi nghe ta nói, xem có đúng không.”

“Được, ta ngược lại muốn nhìn xem chàng nói làm sao.”

Ngũ lang nâng tách trà lên, suy nghĩ một chút, lấy dũng khí nói: “Dư tỷ tỷ, tỷ là tiểu thư nhà quan, lại có nhiều người ái mộ như vậy, về sau tỷ sẽ không chỉ cưới một phu lang, đúng không?”

“Ta có thể ––”

“Đừng nói tỷ có thể làm được, nương tỷ sẽ không đồng ý, huống chi chính tỷ cũng không làm được. Bây giờ tỷ có hai phu thị, hơn nữa với tính tình của tỷ, tỷ chính là sẽ cưới thêm.”

“Ta nói rồi ta có thể hưu bọn họ, cho bọn họ một khoản tiền là được.”

“Bọn họ đi theo tỷ bao lâu, tỷ cứ nói hưu liền hưu, ngày sau ta còn chưa nhất định có thể tốt hơn bọn họ.”

“Vậy không giống nhau, ta thật tâm với chàng, bọn họ do nương đưa.”

“Vậy nương tỷ lại đưa nữa?”

“Ta không muốn là được.”

“Nếu đẩy không hết thì sao?”

“Ngũ lang, chàng phải hào phóng một chút, nữ nhân tam phu tứ thị rất bình thường, cùng lắm thì chàng làm chính phu, ta cưng chiều chàng nhiều hơn một chút là được, ta đồng ý chàng tạm thời không đi chỗ người khác.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Chính phu thì như thế nào, còn không phải cùng nam nhân khác tranh giành một nữ nhân?”

“Ngũ lang, chàng không cần để tâm như vậy, hễ là nữ nhân có chút tiền đều có mấy người. Huống chi ta là nữ nhi trấn thủ, nếu chỉ có một mình chàng, sẽ bị người chê cười.”

Quả nhiên nữ nhân đều không thể tin được, trước còn nói ta chỉ cần một mình chàng, hiện giờ lại muốn ta hào phóng một chút, vẫn là tỷ tỷ nói đúng, nàng ấy thật sự không thích hợp với ta.

“Dư tỷ tỷ, tỷ tỷ ta và tỷ phu rất hạnh phúc như vậy, ta muốn giống như bọn họ.”

“Ngũ lang, cũng chỉ có bọn họ như vậy, chàng xem nhà khác có không?” Ngô tiểu thư tiếp tục tận tình khuyên nhủ.

“Nhất định sẽ có, ta tin tưởng.” Ngũ lang ngẩng đầu lên, nhìn Ngô tiểu thư, “Ta không muốn tranh giành tình nhân với nam nhân khác, hục hặc với nhau.”

“Ngũ lang, nào có nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều rất ôn hòa, tính tình rất tốt.” Ngô tiểu thư nhớ tới hai nam tử ngoan ngoãn trong nhà, nào sẽ hại người?

Ngươi cũng không nghĩ đến, như thế nào cũng không thể hại ngươi, cả đời đều ở trên người ngươi, ở trước mặt ngươi dĩ nhiên ngoan ngoãn, kỹ xảo tranh thủ tình cảm mà thôi, nhìn đủ nhiều kịch bản rồi. Ta ở phòng bên cạnh oán thầm nói, đồ háo sắc!

“Dư tỷ tỷ, ta không muốn không ta muốn tỷ ở bên cạnh, tỷ lại đang bên cạnh người khác, ta không muốn trên người tỷ dính mùi vị son phấn của nam nhi khác, ta không muốn cả ngày lẫn đêm chờ tỷ ngẫu nhiên bớt chút ánh mắt.”

“Ngũ lang, chàng nghĩ nhiều rồi.”

“Dư tỷ tỷ, tỷ biết ta nói đều là sự thật.” Ngũ lang nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ta nghĩ chẳng qua chính là, khi ta nghĩ tới người đó, người đó đang ở ngay trước mặt, ta liếc mắt là có thể thấy được, giống như tỷ tỷ và tỷ phu, cho tới bây giờ đều không tách ra.”

“Còn tỷ có quá nhiều chuyện, quá nhiều người thích tỷ, tỷ không thể chỉ thuộc về một mình ta.” Ngũ lang thở dài nói.

“Ta ––” Ngô tiểu thư nhớ tới, mình thường đi tham gia các hoạt động xã giao, đó cũng là thân bất do kỷ, kết giao bằng hữu là nhất định!

“Dư tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự vì tốt cho ta, liền nghĩ nhiều thay cho ta. Nhốt ta ở trong nhà cao cửa rộng chờ thê chủ về nhà, không phải là ta rồi.”

“Ngũ lang, nhưng mà ta thật sự thích chàng.” Ngô tiểu thư kêu lên.

“Dư tỷ tỷ, đừng tìm ta, là ta không tốt.” Ngũ lang đứng lên, “Ta đi trước, Dư tỷ tỷ.”

“Ngũ lang ––”

“Sao vậy?” Ngũ lang dừng bước chân đã bước qua ngưỡng cửa.

“Chàng cuối cùng có từng thích ta không?” dfienddn lieqiudoon

“…” Ngũ lang trầm mặc một chút, xoay người ra cửa, “Từng thích.”

Ta nghe không sai biệt lắm, vội đi ra, kéo Ngũ lang đã rời khỏi trà lâu.

Ta nên làm như thế nào, thật sự buông tay sao? Mà ta không cam lòng đâu!

Nếu không buông tay, Ngũ lang không vui, lại nên làm gì? Ngô tiểu thư ngơ ngác ngồi trong trà lâu, một hồi lâu không động.

Liếc nhìn đồ trang sức Ngũ lang trả lại trên bàn, nhớ tới lúc mới gặp dáng vẻ đáng yêu của Ngũ lang, đơn thuần như vậy, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc. Sau đó chung đụng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng gặp được bé trai như vậy. Hiện giờ càng không tham luyến một chút quyền thế, dứt khoát rời đi như thế. Thở dài, cất đồ, xoay người xuống lầu, vẫn nên sống cuộc sống của mình đi, Ngũ lang lưu ở đáy lòng là được rồi.

Về đến nhà, Ngũ lang đi vào phòng. Haizzz, nhìn tự nhiên, nhưng vẫn không buông tay được.

“Ngũ lang, có vài lời không có chỗ thả ra, liền đào hố chôn đi!” Ta nói vào khe cửa một câu, nói xong liền đi ra.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, chỉ thấy Ngũ lang đi ra. Cầm một cái xẻng nhỏ, đào xuống chỗ cây nho, sau khi đào một hố nhỏ, nói mấy câu, lại chôn xuống, rồi đứng ở đó không động đậy.

Mấy người trong phòng nhìn lén thò đầu ra, ngừng thở, chỉ sợ kinh động đến Ngũ lang.

“A Nhạc, ngươi có mất hứng không?” Lý Nhạc vẫn do ta định là chuẩn em dâu, hiện giờ ta rất lo lắng đến phản ứng của nàng, nếu như nàng để ý một chút, vậy thì vào danh sách đen đi, ta sẽ không để cho Ngũ lang chịu chút uất ức nào. Thật may là, đáp của Lý Nhạc khiến cho ta rất hài lòn.

“Ta chỉ cảm thấy đau lòng, ta muốn đối xử với hắn càng tốt hơn.”

“Tốt là nên, nhưng đừng làm hư hắn.”

“Ừm.” Lý Nhạc gật đầu.

Qua vài ngày nữa, Ngũ lang liền tất cả bình thường, cuối cùng tính tình trẻ con, tới nhanh đi cũng nhanh, mọi người đều yên tâm.

Trong nháy mắt, đã đến tháng ba, chính là mùa tốt để thả diều. Mà mùng ba tháng ba, chính là tiết thả diều. Ta suy nghĩ đã rất lâu không ra ngoài chơi, liền có tính toán. Khi xác định đi xác định lại thân thể a Lăng không có vấn đề gì, chỉ phải chú ý một chút, mướn chiếc xe ngựa lớn, chúng ta thanh thế to lớn đi du lịch rồi.

Vẫn đi đến bãi đất trống trên ngôi miếu đổ nát đó, trải lên một miếng vải lớn, sắp lên đủ thứ đồ ăn, thoáng nghỉ ngơi chút. Lý Nhạc lấy ra diều bươm bướm thật to, đón gió chạy.

“Tuyết nhi chạy chậm chút, đừng ngã.” A Lăng vội kêu lên.

Dường như ta quan tâm Tuyết nhi hơi ít một chút, bình thường đều ném cho bọn họ quản, ta đây làm nương dường như quá không xứng chức, mà ta thật sự không biết chung đụng với đứa bé như thế nào đâu. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đợi diều bay lên cao rồi, cũng ổn, Lý Nhạc đưa trục dây cho Tuyết nhi, để cho con bé ngồi dưới đất chơi.

“Tứ nương, cảm thấy thật thoải mái, tự tại.” A Lăng nhìn người một nhà náo loạn thành một đoàn, “Hi vọng chúng ta vĩnh viễn đều giống như hôm nay.”

“Sẽ, chúng ta vĩnh viễn đều như vậy, dĩ nhiên ––” Ta sờ sờ bụng của hắn: “Còn có Bảo nhi của chúng ta.”

“Ừm, Bảo nhi. Cục cưng mau ra đây, cha nhớ con.”

“Nói bậy bạ gì vậy, mới bảy tháng sao ra được?” Ta ôm lấy hắn, vuốt ve bụng của hắn. Bụng động đậy, “Con đá ta!”

“Đúng vậy, cục cưng vẫn luôn yên tĩnh, nhất định là do nàng nói gì khiến cho con không vui.”

“Nào có? Thằng nhóc chết tiệt, chờ con ra ngoài lại dạy dỗ con!” Ta cắn răng.

“Tứ nương, nàng dám đánh nhi tử của ta? Ta liều mạng với nàng!” A Lăng nhịn cười, cả giận nói. Biết nàng sẽ không, bình thường còn không thấy nàng đụng tới  Tuyết nhi một đầu ngón tay cái.

“Có nhi tử quên thê, a Lăng, ta không sống được.”

“Nàng ấy, không nghiêm chỉnh, đừng kêu Tuyết nhi học hư theo nàng.”

“Chúng ta vào trong miếu được không?”

A Lăng gật đầu, thật ra bản thân cũng muốn nhìn một chút, ngôi miếu đổ nát này ra sao.

“Ngũ lang, đây chính là nữ nhân chàng nghĩ liền có thể thấy?” Vô tình nhìn thấy Ngô Thần Dư đang một ngón tay chỉ vào Lý Nhạc.

“Ngươi định làm gì?” Lý Nhạc vội chắn trước mặt Ngũ lang.

“Ta có thể làm gì?” Ngô Thần Dư nhìn về phía Ngũ lang, “Ngũ lang, ta chờ chàng nghĩ rõ, ta sẽ không bỏ qua.”

Mấy tháng không gặp, ta cho rằng không có gì, nhưng vừa thấy được chàng cười với người khác, ta liền không nhịn được, có phải ta còn để ý đến chàng hơn mình nghĩ không? Chỉ cần chàng một ngày không gả cho người, ta còn có hy vọng!

“Ngươi đừng hy vọng đi, ta muốn gả cho Nhạc tỷ tỷ rồi.” Ngũ lang đi tới trước mặt nàng, “Hy vọng đến lúc đó ngươi tới uống rượu mừng, Ngô tiểu thư.”

“Ngũ lang, chàng bằng lòng gả cho ta?” Lý Nhạc không để ý tới ánh mắt một đường, một phát ôm Ngũ lang lên, “Thật tốt quá!”

Trong lòng Ngô Thần Dư trống rỗng, “Ngũ lang, chàng ngay cả Dư tỷ tỷ cũng không gọi rồi sao”

“Ngô tiểu thư, đi thong thả.” Ngũ lang quay mặt sang, chôn trước ngực Lý Nhạc, chỉ chốc lát sau, nước mắt liền thấm ướt quần áo.

“Ngũ lang, chàng thật sự đồng ý gả cho ta?” Lý Nhạc nhìn nhóm người nàng ta đi xa, lắc lắc Ngũ lang.

“Xin lỗi Nhạc tỷ tỷ, ta chỉ không muốn để ý đến nàng ấy.”

“Ngũ lang, ta sẽ chờ, chờ ngày chàng bằng lòng.”

Ngũ lang không lên tiếng, biết Nhạc tỷ tỷ đối xử tốt với mình, nhưng vừa nhìn thấy nàng ấy, vẫn khó chịu, có phải ta thật quá đáng không?

Một lũ ngốc, vẫn như ta vậy tự tại chút. Diệp Hồng ăn điểm tâm, nhân tiện nhìn Tuyết nhi đừng chạy lung tung.
Bình Luận (0)
Comment