Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 31

Editor: Puck - Diễn đàn

Buổi chiều không có ai, Ngũ lang trở về phòng mình nghỉ ngơi. Vừa định đóng cửa, cửa bị chặn lại, dùng sức đẩy, vẫn không động.

Ngẩng đầu, đầu tiên là một bàn tay chặn cửa, nhìn lên nữa, là khuôn mặt rực rỡ, nụ cười kia chói hoa mắt. Ngũ lang vừa buông tay, người kia liền chen vào rồi, cũng thuận tay đóng cửa, gài chốt lại. Chúng ta những người này, nhân cơ hội trốn dưới cửa sổ, chen thành một đống –– nghe lén.

Trong phòng đầu tiên cạch một tiếng, tiếp theo đó là tiếng mắng: “Ngươi làm gì thế? Mau đi ra!”

“Ta không ra! Ngũ lang, ta có lời muốn nói với chàng.”

“Nói đã nói, việc gì phải đóng cửa?”

“Ặc, Ngũ lang ––”

“Ngươi làm gì thế!”

“Ngũ lang, ta thích chàng, từ nhỏ đã thích rồi, chàng gả cho ta dfdi!”

“Vì sao ta phải gả cho ngươi? Ngươi buông tay ra!”

Tiếng giãy giụa… Bàn ghế cũng rầm rầm.

“Ta không buông, cũng không buông, trừ phi chàng đồng ý gả cho ta!”

“Ta còn lâu mới đồng ý, ngươi nói gả liền gả à.”

“Sẽ phải gả cho ta, chàng chỉ có thể gả cho ta!”

“Vô lại, buông ra.”

“Ưm ưm ––”

Ha ha, bá vương! Liệt nam sợ triền nữ, đây là ta dạy cho Lý Nhạc, năm đó ta chính là giải quyết a Lăng như vậy.

“Ưm… Ưm… Chàng đồng ý gả cho ta không?”

“Không –– ưm ưm.”

“Ưm… Chàng đồng ý không?”

“Ưm… Ta không, ta –– đồng sy!”

“Thật tốt quá, Ngũ lang, ưm ––”

“Vô lại, ngươi đi mau!”

Ha ha, chúng ta tranh thủ rút lui, cũng đừng để bị nhìn thấy.

“Nàng dạy?!” A Lăng cắn răng, đỏ mặt, năm đó chuyện này nàng làm cũng không ít.

“Ha ha…” Ta cười ngốc, “Bảo nhi tỉnh, mau ôm!”

“Hừ hừ.” A Lăng không bỏ qua ta, ôm hài tử đi.

Ặc, sờ đầu một cái, dịch sang bên đi.

Chuyện tiếp theo, đơn giản hơn nhiều, Lý Nhạc gửi tin đi cho mẫu phụ ở Tế An phủ, liền thu hồi cửa tiệm cho thuê của mình, chuẩn bị gây dựng rồi. Bởi vì ở bên cạnh, cho nên, liền trực tiếp mở tiệm gạo, hai nhà đều tiện.Dieễn ddàn lee quiy đôn

Chọn ngày lành, tiệm gạo Lý ký liền nhiệt nhiệt nháo nháo khai trương, Lý Nhạc liền về ở trong cửa tiệm của mình, ban ngày nàng không bận rộn sẽ tới giúp chúng ta một tay, khi chúng ta ở không cũng sẽ đi giúp nàng ấy, cũng chỉ là người một nhà mở ra hai cửa tiệm mà thôi.

Gần nửa tháng, Lý đại nương và đại thúc trở về. Cả nhà chúng ta cũng nghênh đón từ xa, thân mật thắm thiết tới trước cửa tiệm của chúng ta, lại làm một bàn lớn món ăn đón gió.

“Nhạc nhi, cha cuối cùng chờ đến.” Lý đại thúc lau nước mắt.

“Cha, xem cha nói kìa.” Lý Nhạc nhìn Ngũ lang, nói thẳng thắn như vậy, Ngũ lang lại không để ý tới con.

Quả nhiên, Ngũ lang cúi đầu nói một tiếng no rồi, đầu vội vã chui vào trong phòng mình. Nam tử đợi gả, nào không sợ thẹn thùng, còn ngay mặt bàn về hôn sự?

Ặc, tất cả mọi người ngẩn người một chút, liền bật cười.

Ta và Lý đại nương trao đổi hôn thư, định ra sính lễ, đồ cưới vật phẩm cần thiết đại khái, coi như chuyện chính định ra rồi. Tiếp theo đó, chính là chọn ngày lành lập gia đình rồi. Mở hoàng lịch, đại khái tính toán thời gian, thế cho nên sẽ không quá vội vàng, cuối cùng, liền định ngày, mùng tám tháng mười, nên gả cưới.

Sau đó, chính là hạ sính lễ. Mùng tám tháng bảy này, Lý Nhạc mang theo sính lễ, một đường diễn tấu sáo và trống từ cửa nhà mình lên đường, vòng một vòng, dừng ở trước cửa nhà chúng ta. Thu sính lễ, tiện tay chuẩn bị đồ cưới cho Ngũ lang rồi.

Không thể quá nghèo đói, cũng không thể quá hoa lệ, ta cũng ra không nổi đúng không?

Đặc biệt mời người làm giường, bàn ghế, bàn trang điểm các loại đồ dùng trong nhà, lại làm đồ trang sức, thêm tất cả quần áo theo mùa chăn mền các loại, ta còn sai người mua vài mẫu đất ở quê nhà, khế đất cũng thêm làm đồ cưới. Những thứ này ở đây đã rất phong phú, nhìn chuẩn bị không sai biệt lắm, ta cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, những chuyện này đúng là không dễ dàng.

Danh phận đã định, tự nhiên phải kiêng dè rồi, Ngũ lang và Lý Nhạc cũng không tiện quang minh chính đại gặp mặt rồi. Chỉ có điều không thể quang minh chính đại, âm thầm còn không được à? Lý Nhạc vẫn luôn sẽ vô tình gặp gỡ Ngũ lang, gặp mặt vừa khéo giúp đỡ nói một vài câu gì đó, ta liền kệ đi. Hai người tình cảm tốt, ta cũng yên tâm, Ngũ lang nhất định sẽ sống rất tốt.

Ngũ lang cũng sẽ trốn trong phòng, len lén thêu giá y gì đó, còn nói là di phu nói, giá y nhất định phải tự mình thêu, mới may mắn nhất. Ta cũng đừng nói lời quạ đen gì.

Hôn lễ tự nhiên vẫn về quê tổ chức, dù sao cũng là quê nhà, nơi đó lớn, bạn bè người thân đều ở đó. Lý đại nương và đại thúc ở trong nhà suốt, nói muốn xem chuyện vui xong mới trở về. Thật ra thì ta biết rõ, bọn họ nhất định nhớ nhà, dù sao là nơi sinh sống hơn nửa đời người, lại không tiện nói thẳng với đại nữ nhi, liền nhân cơ hội lần này, yên ổn ở lại.

Phụ thân không có ở đây, mời đại di phu tới đây dạy những chuyện của người làm phu. Không cần đoán, cũng biết nhất định rất đặc sắc, ha ha, nhìn dáng vẻ Ngũ lang không muốn ra khỏi phòng đã biết.

Cuối cùng chờ đến ngày mùng tám tháng mười này, chúng ta dậy thật sớm, ngay cả Tuyết nhi và Bảo nhi cũng đã thay xiêm áo đỏ thẫm, vui vui vẻ vẻ. Đại di phu chải đầu cho Ngũ lang, trang điểm, đội khăn voan đỏ Ngũ lang tự tay thêu lên. Bởi vì tân lang không thể ăn đồ, ta sợ Ngũ lang đói bụng, liền len lén đút bánh ngọt vào trong vạt áo của hắn, dặn dò hắn đói thì ăn một miếng. die nd da nl e q uu ydo n

Đội ngũ rước dâu của Lý Nhạc đã đến cửa, sau khi vượt qua mọi người nặng nề gây khó khăn, Lý Nhạc cuối cùng gặp được tân lang quan của nàng.

Ngũ lang được hỉ cha nâng lên kiệu hoa, “Khởi kiệu!” một tiếng thổi kèn, Lý Nhạc cưỡi ngựa, kiệu hoa đi theo phía sau, một đoàn người thanh thế to lớn từ trên trấn chạy thẳng tới thôn Thập Liễu.

“A Lăng, sao giống như nhi tử lập gia đình?” Trong lòng ta hơi chua.

“Ừm, đúng là không bỏ được, Ngũ lang đây chính là của người khác rồi hả?” A Lăng cũng lau nước mắt.

“Nếu cậu nhỏ gả cho con là tốt rồi, chúng ta cũng không cần tách ra.” Tuyết nhi xen vào.

Phụt, con cũng thật là, câu nói đầu tiên đã chỉnh tổn thương của chúng ta không còn.

“Nha nha.” Bảo nhi phát biểu ý kiến của hắn, nhưng không ai để ý tới.

“Haizzz, lần này chỉ còn ta một mình, Ngũ lang cũng gả đi.” Diệp Hồng hồi lâu nói một câu.

Đúng vậy, Diệp Hồng cũng lớn tuổi rồi, chẳng lẽ cứ sống như vậy? Ta nghiêng mắt liếc nhìn a Lăng: Đi bát quái đi.

Còn kêu ta hỏi, rõ ràng là nàng tò mò mà? A Lăng lườm ta một cái, vẫn không ép được lòng hiếu kỳ của mình, hỏi ra miệng, “Diệp Hồng, Ngũ lang cũng đã gả đi, ngươi có tính toán gì không?”

“Hiện giờ ta không định lập gia đình, như vậy rất không có ý nghĩa, nhìn ta hiện giờ nghĩ làm gì, nhiều tự tại!” Diệp Hồng không chút suy nghĩ đáp.

Ặc, thật sự không có ý tưởng gì? Vẫn không ép được suy nghĩ bát quái hỏi: “Đoàn Vân Phong gì kia, như thế nào?”

Thời gian một đường ở chung cũng không ngắn, chẳng lẽ cũng chưa có chút gì kia?

“Nàng ấy như thế nào liên quan gì đến ta?” Diệp Hồng nhếch miệng lên, liền rời khỏi nhà, lưu lại một nhà  bốn người chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ. Ặc, thật sự không có? Rất không có tinh thần đi!

Ngũ lang choáng váng được hỉ cha đỡ xuống cỗ kiệu, cầm một dải lụa trong tay. Người phía trước đi rất chậm, cũng rất ổn. Đây chính là người mình muốn sống cùng cả đời, trong lòng thình thịch không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Cho nên khi hai người đứng vững, mới phản ứng được, tiếp theo, nên bái đường thôi.

“Nhất bái thiên địa!”

Quỳ xuống, dập đầu.

“Nhị bái cao đường!”

Quỳ xuống, dập đầu lần nữa.

“Thê phu giao bái!”

Được hỉ cha đỡ, xoay người qua, có thể nhìn thấy một đôi chân to trước mặt, váy màu đỏ, là Nhạc tỷ tỷ đi. Quỳ xuống, lạy lẫn nhau.

“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng ––”

Ngồi trên giường hỉ, Ngũ lang còn hơi sững sờ, cứ lập gia đình như vậy? Từ hôm nay trở đi mình chính là phu lang của Nhạc tỷ tỷ rồi hả? A, còn có những thứ đại di phu nói kia, ưm, thật mắc cỡ! [email protected]

“Ngũ lang.” Bên cạnh trầm xuống, Lý Nhạc ngồi xuống.

“Ừm.”

Hỉ cha cột váy hai người cùng một chỗ, đưa một cây tiểu xứng. Lý Nhạc nhẹ nhàng vén khăn voan, đập vào mắt chính là khuôn mặt đỏ bừng của Ngũ lang, vội nuốt nước miếng, trấn định để tiểu xứng xuống. Hỉ cha lại bưng ly  rượu qua, hai người liền uống rượu giao bôi.

Trên giường trải đầy long nhãn hạt sen đậu phộng táo đỏ v.v…, ngụ ý “Sớm sinh quý tử”, hỉ cha liền lui ra.

“Chàng ăn một chút trước đi, ta đi một lúc sẽ tới.” Lý Nhạc nhanh chóng hôn Ngũ lang một phát, liền vội vàng đi ra ngoài mời rượu cho khách.

“Nàng đi  luôn đi!” Ngũ lang đỏ mặt, đẩy Lý Nhạc ra ngoài, chọn thức ăn trên bàn ăn vài miếng, lại vội súc miệng, ngồi xuống bên giường. A, sau đó làm như thế nào? Đại di phu nói rất đau, còn phải chịu đựng, làm thế nào?

“Không cho náo loạn, tất cả giải tán!” Bên ngoài hò hét ầm ĩ, đáng tiếc Ngũ lang còn đang ngẩn người, không hề nghe thấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, cửa phòng liền bị đẩy ra, chỉ thấy Lý Nhạc say lảo đảo tiến vào, trở tay cài cửa, liền đi về phía mình. Làm thế nào? Ngũ lang co rúc lại trên giường, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt to cười ngu ngốc của Lý Nhạc.

“Khó ngửi chết được, một thân mùi rượu.” Ngũ lang dùng sức đẩy, không động, đẩy nữa, lại bị ôm lấy. Ta có nên giãy giụa không đây? Ngũ lang do dự.

Chờ lấy lại tinh thần thì quần áo trên người đã bị cởi xuống hơn phân nửa, cả ngực đều lộ ra ngoài.

“Đừng mà ––” Ngũ lang vội đưa tay ra bảo vệ trước ngực.

“Ngoan nào, Ngũ lang, đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ.” Đưa tay tiếp tục cởi quần áo.

“Đừng mà.”

“Ngũ lang, chàng cuối cùng là của ta! Ha ha.”

“Nàng buông ra, ưmh –– ừ.”

“Ngũ lang, Ngũ lang ––”

“A –– đau chết!”

“A, đều là ta không tốt, Ngũ lang tốt, đừng khóc, chàng đánh ta đi.”

“Ưmh ––”

“Ừ ––”

Trăng sáng đều trốn, mắc cỡ chết người!
Bình Luận (0)
Comment