Thu Đồng rất nhanh bị dẫn đến trước mặt ta, không chống đỡ được, cả người đã mềm nhũn. Thanh Vân và Thanh Hàn quăng nàng ta trên mặt đất, không đợi ta cất lời, nàng ta vừa lăn vừa bò đến trước mặt ta, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Cầu xin tiểu thư minh xét, tỳ thiếp thật không biết Lục Ý làm ra chuyện độc ác bực này, cầu xin tiểu thư minh xét, cầu xin tiểu thư tha mạng. . . . . ."
Ta lặng thinh, nâng chung trà lên, mở nắp trà, nhẹ nhàng thổi một hơi."Tiểu Tinh, Trí Uyển bị cảm đã khỏi chưa?"
Thu Đồng sững sờ, dường như là không ngờ ta sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời ngừng khóc, nghi hoặc nhìn ta, nói: "May có tiểu thư mời Miêu y, Uyển Nhi ăn hai bữa thuốc, đã không còn đáng ngại."
Ta gật đầu một cái, "Không sao là tốt rồi."
Thu Đồng thút thít nức nở, bộ dạng hoa lê đái vũ vừa thấy đã thương.
Trong lòng ta cười lạnh, giả bộ, lại còn giả bộ."Hôm nay mời Tiểu Tinh tới đây, là có một chuyện không rõ, xin Tiểu Tinh vui lòng chỉ giáo."
Thu Đồng thấy thái độ của ta ôn hòa không khác gì ngày thường, vẻ mặt dần dần buông lỏng, nàng ta lau lau nước mắt, bộ dạng kính cẩn, nói: "Chỉ giáo thì không dám, tiểu thư nếu có nghi hoặc, tỳ thiếp nếu biết sẽ không giấu diếm."
Vậy thì tốt.
Ta hỏi: "Tỷ đệ ta đi tới thôn trang, liệu đã có chỗ nào chậm trễ Tiểu Tinh?"
Thu Đồng nói: "Tiểu thư khoan dung, xử sự đều chu toàn, ngài có ân lớn với mẹ con ta, tỳ thiếp khắc sâu trong đáy lòng."
Rất biết cách nói chuyện.
Ta nói: "Trí Uyển là muội muội của ta, chăm sóc nàng là phận sự của ta, Tiểu Tinh không cần bận tâm trong lòng."
Thu Đồng nói: "Tiểu thư nhân từ, thi ân không cầu báo đáp, tỳ thiếp chịu ân, vạn lần không dám quên."
Hảo một cái vạn lần không dám quên!
Ta cười lạnh: "Tiểu Tinh không dám quên chính là muốn bức ta chạy về phủ trong kinh, sau đó làm Tam thiếu phu nhân trong trang này đi?"
Thu Đồng thần sắc kinh hãi.
Ban đêm, tiếng khóc của Trí Uyển làm ta không ngủ yên, đứng dậy bảo A Mỗ thắp đèn, đi Tây Sương xem một chút có chuyện gì xảy ra. Chỉ sau chốc lát, A Mỗ trở lại, nói không có việc gì, đứa bé có lẽ là không quen xa mẫu thân, có chút náo loạn, dỗ dành là tốt rồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, dặn dò nàng: "Bảo thị mẫu cẩn thận chăm sóc, không được xảy ra sai sót."
A Mỗ đáp: "Yên tâm đi, có lão Thôi ở đây, hai thị mẫu cũng đều là người trung hậu, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ta ngơ ngác nhìn đỉnh màn trướng, có chút mệt mỏi nói: "A Mỗ, Người nói ta có phải quá độc ác? Trí Uyển còn nhỏ như vậy."
A Mỗ khuyên nhủ: "A Niếp, đừng suy nghĩ nhiều, Thu Đồng làm ra chuyện khó tha thứ bực này, hôm nay nếu có Tam công tử ở đây, nàng ta há còn mạng sống sao?"
Ta ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ thường ngày ta đã khắt khe với nàng ta?"
A Mỗ đáp: "A Niếp nếu là khắc nghiệt, thì trên đời nào còn người lương thiện?"
Ta bật cười: "A Mỗ, lời như thế này cũng không nên nói nữa, người ta nghe thấy lại chê cười."
A Mỗ nghiêm túc nói: "Lão Bà Tử nói thật, ai dám cười?"
Lục Ý cung khai vô cùng rõ ràng, Thu Đồng tự biết không có khả năng vào được cửa tại phủ trong kinh thành, vì thế đánh chủ ý đánh tới thôn trang. Trước khi ta và Trí Duệ đến, Tam thúc bận rộn, công việc trong trang cơ bản đều là do nàng ta giúp đỡ xử lí, có thể làm nửa chủ nhân, bọn hạ nhân cũng không dám xem nhẹ nàng, vốn định một ngày kia mẹ quý nhờ con vượt qua Long môn, ai ngờ tương lai tốt đẹp bởi vì một ngày ta đến mà tan vỡ.
Mới đầu, Thu Đồng không để ta vào mắt, nói với Lục Ý, một tiểu cô nương mười ba tuổi thì có thể làm nên bao nhiêu sóng gió đây? Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng ta phát hiện mình sai lầm rồi, mà lại là quá sai lầm.
Sau khi sinh hạ Trí Uyển, hi vọng mẹ quý nhờ con của Thu Đồng tan vỡ, lại thấy Tam thúc thực lòng thương ta, nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng biết ta không thích nàng, rất sợ ta sẽ xúi giục Tam thúc đuổi nàng trở về, cho nên nhất mực chờ đợi cơ hội đuổi ta trở lại kinh thành.
Sau khi Thương Song Cẩn bị thương tới thôn trang điều dưỡng, Thu Đồng cho rằng đây là một cơ hội, từng nghĩ muốn dạ dược với hắn để mang đến phiền toái cho ta. Lục Ý khuyên nhủ nàng ta, nói người này âm trầm, vừa nhìn liền không dễ đối phó, vả lại bên cạnh hắn luôn có thị vệ vòng quanh, ăn uống hằng ngày lại được ta cùng lão Thôi nghiêm khắc kiểm tra, không dễ dàng xuống tay. . . . . .
Vì vậy Thu Đồng liền chuyển chủ ý lên người Trí Duệ, nàng ta không dám hại tính mạng Trí Duệ, liền nhờ huynh đệ nhà mẹ đẻ lấy được một loại dược khi xuống cổ họng sẽ bị câm một nửa. Cái gọi là ách dược (thuốc nửa câm), chính là sau khi đứa trẻ ăn xong, trong vòng hai năm sẽ không thể nói chuyện, giống như câm, hai năm sau, tác dụng của dược tan hết, liền có thể khôi phục lại.
Lục Ý nhát gan, không dám hạ ách dược với Trí Duệ, nhưng Thu Đồng phân phó nàng lại không dám không nghe, cho nên liền âm thầm thay đổi một loại dược khác tên gọi "Ba ngày đau". Theo như lời của Hòa Tạp, thì đây là một loại độc mạn tính giày vò người ta, lúc uống thuốc, người đó không có cảm giác thân thể bất thường, ba ngày sau đó dược mới có thể phát tác, lúc phát tác trong bụng quặn đau thống khổ, tình trạng đau đớn kéo dài nửa canh giờ rồi biến mất, cách ba ngày sẽ lại phát tác, cứ thế lặp lại, mãi đến nửa năm sau dược lực mới biến mất.
Theo như tính toán của Thu Đồng một khi Trí Duệ ăn phải ách dược, ta đây là trưởng tỷ kiêm người giám hộ sẽ không thoát khỏi liên quan. Cho dù Nhị thúc Tam thúc cố tình bao che, nàng ta lấy góc độ đều là một người mẹ thì chắc chắn Nhị thẩm sẽ không tha cho ta, nhi tử đang yên đang lành lại thành người câm, người mẹ sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Ta không làm gì Thu Đồng, chỉ trói nàng ta lại cấm túc trong một tiểu viện, chờ sau khi Tam thúc trở lại sẽ định đoạt. Trí Uyển được ôm đến tiểu viện của ta, do lão Thôi gia và hai thị mẫu chăm sóc. Làm mẹ con các nàng chia lìa, coi như đó là trừng phạt của ta đối với Thu Đồng.
Trí duệ khỏe lại, ta vạn phần cảm kích Hòa Tạp, phân phó Tử Hà dọn hết đồ cất giữ trong nhà của ta ra, mặc hắn chọn lựa. Hòa Tạp vui mừng cười tít mắt, cuối cùng một thứ cũng không lưu lại cho ta, một bao to nặng lưng toàn bộ đều cầm đi. Tử Hà đau lòng thay ta, nói ngày đó Hòa Tạp y sư cứu Điện hạ cũng không thấy ta hào phóng như vậy. Ta lườm nàng một cái, thầm nhủ Thương Song Cẩn có thể so với Trí Duệ sao?
Ngày hôm đó, Trí Duệ la hét muốn đi trên núi nướng thịt. Ta ngước nhìn bầu trời, trời trong nắng ấm, đích thực là thời tiết tốt. Nhưng trước đó Hòa Tạp đã dặn dò, tiểu tử này dạ dày bị tổn thương, ẩm thực gần đây dùng để nuôi dưỡng dạ dày làm chính, hạn chế ăn đồ cay mặn này nọ.
Như vậy, còn quay nướng gì nữa?
Trí Duệ thấy ta không đồng ý, bộ dạng đau khổ.
Ta mặc kệ.
Trí Duệ đeo bám dai dẳng.
Ta nghiêm nghị cự tuyệt hắn.
Trí duệ ba mươi sáu kế đều lôi ra, ta vẫn là hai chữ"Không được!"
Tiểu tử kia tức giận chạy ra ngoài.
Ta vội bảo Thanh Vân đuổi theo.
A Mỗ khuyên ta: "A niếp, Duệ công tử đã ngột ngạt nhiều ngày rồi, thả hắn ra ngoài chơi một chút cũng không phải không thể."
Ta thở dài, "A Mỗ, ta là rất sợ. . . . . ." Trí duệ nếu xảy ra chuyện gì, ta chết ngàn lần cũng không đủ.
A Mỗ hiểu được, vỗ vỗ lưng ta, an ủi nói: "Đều đã qua, hôm kia lão Thôi đã thanh lọc đám người hầu có liên quan đến Tiểu Tinh, sẽ không còn có kẻ làm liều, huống chi còn có Điện hạ, không phải Người đã ra lệnh cho Lâm thị vệ luôn luôn trông chừng Duệ công tử sao? Buông lỏng tinh thần đi thôi."
Nói đến chỗ này, ta thật cảm kích Thương Song Cẩn. Sau khi Thu Đồng bị cấm túc, ta mỗi ngày đều trông chừng Trí Duệ với Trí Uyển, giây lát cũng không dám rời đi. Theo thời vụ mùa màng đến gần, công việc trong thôn trang ngày càng nhiều lên, ta vừa phải lo nghĩ thu mua sửa chữa lại nông cụ, thuê người làm công nhật ... mấy việc vụn vặt, lại phải để ý tới chuyện đại sự là đuổi kiến trong kho lương mới.
Kể từ đó, phân, thân, thiếu, thuật, mấy lần lão Thôi tới hỏi ý kiến liên quan đến hạng mục công việc, đúng lúc thấy ta mệt mỏi nhoài vào bên gường Trí Duệ ngủ say bất tỉnh. Một ngày, tình cảnh này bị Thương Song Cẩn tới thăm Trí Dệ nhìn thấy, hắn gọi lão Thôi tới hỏi có chuyện gì mà không thể không quấy rầy ta? Lão Thôi không dám không nói, sau khi hồi bẩm xong, Thương Song Cẩn trầm ngâm một chút, bảo lão Thôi về sau có chuyện gì không quyết định được thì đi tìm hắn xin chỉ thị giải quyết trước, chờ sau khi ta rảnh rỗi lại bẩm báo với ta.
Lão Thôi không dám đáp ứng, thân phận Thương Song Cẩn đúng là tôn quý, nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài, sao có thể để hắn tùy ý nhúng tay vào chuyện trong thôn trang? Liền nói trước hết phải hỏi ý kiến ta mới được. Thương Song Cẩn gật đầu.
Lão Thôi nói với ta chuyện vừa xảy ra, mới đầu ta có chút do dự, cảm thấy không thích hợp. A Mỗ khuyên ta, không có gì là không thích hợp, Thương Song Cẩn nguyện ý giúp ta chia sẻ là chuyện tốt. Chuyện tốt? Ta không rõ, tốt ở chỗ nào? A Mỗ hé miệng cười, không nói. Ta nghĩ nghĩ, hiểu rồi, thở dài, lão thái thái này lại suy nghĩ lung tung đi.
Thương Song Cẩn nếu nhàn rỗi, vậy thì tùy hắn là được rồi.
Một thời gian sau đó, ta hiếm khi được buông lỏng như vậy, cách ba ngày lão Thôi hồi báo với ta một lần. Ta không kiên nhẫn nghe ông dài dòng, xoay người viết ra một hàng mẫu quy cách, bảo ông chiếu theo quy cách yêu cầu ghi lại công việc xong thì trình báo cho ta là được. Lão Thôi làm theo, mấy ngày sau tới nói với ta, Thương Song Cẩn cảm thấy biện pháp này không tệ, nên yêu cầu thị vệ làm theo.
Thanh Vân hoảng hốt đi tới.
Tâm trạng ta căng thẳng, Trí Dụê lại xảy ra chuyện?
Thanh Vân nói: "Tiểu thư, tiểu công tử đi Tam viện, nói, nói muốn mời Điện hạ dẫn Người đi quay nướng, ."
Cái gì?
Vội vội vàng vàng chạy tới Tam viện, gặp lúc Thương Song dắt tay Trí Duệ đi ra ngoài, Lâm Thuận cõng cung tên cầm vỉ nướng đi theo sau. Nhìn thấy ta, Trí Duệ chuồn xuống nấp sau lưng Thương Song Cẩn. Tiểu tử thối, càng ngày càng lớn mật! Ta đè nén tức giận trong lòng, tiến lên thi lễ với Thương Song Cẩn, không đợi hắn đáp lại, trầm giọng với Trí Duệ nói: "Ra ngoài!"
Trí Duệ không phản ứng.
Thương Song Cẩn lên tiếng: "Thời tiết tốt, ta dẫn hắn ra ngoài dạo chơi, ngươi cũng đi cùng đi."