Sau khi nghe A Mỗ thuật lại, cộng thêm Trí Duệ nói xen vào, ta mới biết bản thân mình vừa ngủ đẫy ba ngày ba đêm. Mới đầu ta nói hơi mệt, muốn đi ngủ, A Mỗ cho là ta thật sự mệt mỏi, liền không để ý, còn dặn Trí Duệ không được làm phiền ta. Không nghĩ tới ta ngủ một ngày một đêm vẫn không dậy, gọi thế nào cũng đều không tỉnh.
A Mỗ sợ hãi, một mặt bà phái người đi tìm Hòa Tạp, mặt khác gọi người đi thông báo với Thương Song Cẩn.
Sau khi Hòa Tạp xem mạch một hồi, boăn khoăn, nói các triệu chứng của cơ thể ta vẫn bình thường, nhìn không ra tật bệnh gì. A Mỗ nghe vậy, như bị mất hồn. Bà nói với Thương Song Cẩn ta năm ấy mười tuổi từng có một lần hung hiểm, hôn mê năm ngày đêm, nhờ có pháp sư ngày đêm tụng kinh mới tỉnh lại. Thương Song Cẩn vừa nghe, lập tức ra lệnh cho toàn bộ hộ vệ trong thôn trang, chia nhau đi tìm kiếm pháp sư.
Không tìm được Pháp sư, đành tìm tới thầy mo ở địa phương.
Thầy mo chỉ liếc mắt nhìn ta một cái liền nói với Thương Song Cẩn, hồn bị câu đi rồi, phải chiêu hồn.
Lễ chiêu hồn tiến hành được một nửa, thì Tam thúc trở lại, nghe nói ta chỉ còn nửa cái mạng, một hán tử bảy thước như Người cư nhiên lại ngất xỉu ngay tại chỗ. Lúc A Mỗ nói tới đây, không nhịn được cảm thán ta là đứa bé tốt số, mặc dù không có cha mẹ thương yêu, nhưng lại có Nhị thúc Tam thúc đều coi ta như con đẻ vậy.
Sau đó liền xuất hiện một màn này, Tử Hà ở bên trong phòng coi chừng ta, thấy ta khóc rồi tỉnh, vội hô to gọi nhỏ chạy đi thông báo cho mọi người đang vây quanh pháp đàn của thầy mo để cầu phúc cho ta. . . . . .
"A tỷ, đệ nói cho tỷ một chuyện." Trí duệ thừa dịp A Mỗ vắng mặt đi ra ngoài, nhích từng tý một đến bên cạnh ta dáng vẻ thần bí.
Ta hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
Trí duệ lại gần, ghé sát lỗ tai ta, nhỏ giọng nói: "Đệ nhìn thấy Cẩn ca ca rơi lệ. . . . . ."
Thì ra là chuyện này.
Ta không cho là đúng, Thương Song Cẩn rơi lệ là chuyện rất bình thường, đã là con người, thì đều có thất tình lục dục, nhất là loại người có thân phận như hắn, không được phép rơi nước mắt trước người khác, còn không thể khóc sau lưng sao. Hẳn là khóc hoàng tử phi đi, cúng tròn năm, nghe nói bọn họ tình cảm vợ chồng không tệ.
Ta đẩy tay Trí Duệ ra, nghiêm mặt ngắt lời hắn, "Duệ nhi, về sau không được gọi Thương Song công tử là Cẩn ca ca nữa."
Trí duệ cong môi, dáng vẻ có chút tức giận, "A tỷ, tỷ có thể nghe đệ nói hết lời được không?"
Được rồi, ta ghé lỗ tai lần nữa dến gần miệng hắn, dụ dỗ nói: "Nói đi."
Trí duệ thanh âm nhỏ hơn: "A tỷ, thời điểm tỷ ngủ mê man, ta nhìn thấy Cẩn. . . . . . Thương Song công tử ôm tỷ khóc."
Siêu cấp kinh thiên đại bát quái.
.
"Không được nói bừa."
"Là thật, đệ không nói bừa nha!"
"Đệ lại còn nói bừa nữa?"
"Đệ không nói bừa . . . . . . A, a. . . . . .Đau, A tỷ, đau đệ, lỗ tai đệ khó chịu quá, đau, đau. . . . . ."
"Còn nói bừa không?"
"Đệ không nói bừa. . . . . . A, a. . . . . . Tam thúc, cứu mạng. . . . . . Cẩn ca ca. . . . . ."
******************************************************************************
Ta ngủ một giấc ba ngày đêm, theo như lời A Mỗ nói, thật sự hù dọa Tam thúc. Hắn cho rằng trong đó nhất định có nguyên do, nhất định là có chuyện gì đó kích động đến ta, giống như bốn năm trước, phụ thân ra đi không từ biệt là nguyên nhân dẫn đến. Vì vậy gọi A Mỗ tới, cặn kẽ hỏi thăm khoảng thời gian Người rời thôn trang đã xảy ra chuyện gì.
A Mỗ thuật lại chuyện thứ nhất đến chuyện thứ hai, từ chuyện thứ hai đến chuyện thứ ba, khi nói đến chuyện Thu Đồng hạ dược Trí Duệ thì sắc mặt Tam thúc trong nháy mắt xanh mét, đêm đó Thu Đồng liền bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Thân phận thiếp thất, chưa thể nói là hưu.
Ngày tiếp theo có tin tức truyền đến, Thu Đồng thắt cổ tự vẫn.
Ban đêm, Trí Uyển khóc đến lợi hại, nửa đêm náo loạn không yên. Ta ôm thân thể nhỏ bé của nàng, có chút tự trách, có chút thương cảm, có chút mâu thuẫn, thầm nghĩ ngày đó nếu thả cho Thu Đồng một con đường sống, kết quả có thể sẽ không như thế này? Lại nghĩ một chút, nếu như tất cả mọi chuyện quay lại, ta cũng sẽ không nương tay, bởi vì tính mạng Trí Duệ quan trọng hơn.
Tam thúc trở lại, Người tiếp nhận hơn nửa chuyện trong thôn trang, ta thanh nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày khỏi phải vì an toàn của Thương Song Cẩn mà hoảng hốt lo lắng, cảm giác hít thở thật nhẹ nhàng, trời trong xanh nước cũng trong xanh, ngày ngày ôm Trí Uyển, dắt theo Trí Duệ đuổi vịt đuổi chó, quả thật là mãn nguyện.
Ta hỏi Tam thúc mấy tháng này chạy đi đâu?
Tam thúc thần bí cười một tiếng, kề sát lỗ tai nói với ta Người bí mật hồi kinh nha.
Ta đấm Người một quyền, trách Người không có suy nghĩ, hồi kinh sao lại không nói với ta?
Tam thúc cười hắc hắc, nói Người hồi kinh là để giúp ta nhìn phu quân.
Ta thất kinh.
Trước khi Nhị thúc đi có nói qua sẽ phải đính hôn cho ta, vẫn không có tin đưa tới, ta cho là chuyện này đã gác lại rồi, không ngờ. . . . . .
Ta hỏi Tam thúc là ai ?
Tam thúc thừa nước đục thả câu, bảo ta đừng hỏi.
Nói đùa, chung thân đại sự của ta ta có thể không hỏi sao?
Tam thúc nghiêm túc nói, quả thật đừng hỏi, Người sẽ không nói.
Ta kỳ quái, tại sao?
Tam thúc nói, bởi vì Người không đồng ý cửa hôn sự này, không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Người không đồng ý chẳng lẽ là Nhị thúc đồng ý?
Tam thúc nói Nhị thúc rất do dự.
Vậy thì thật kì lạ nha, Nhị thẩm từng nói hôn sự của ta là do Nhị thúc làm chủ, nếu Nhị thúc cũng do dự, vậy người khởi xướng nhất định là Tổ phụ đi.
Tam thúc khen ta thông minh, đại khái là đoán đúng rồi.
Vậy Tổ phụ là nhìn trúng ai đây?
Tam thúc đánh chết cũng không nói.
Vì vậy ta tìm đến A Mỗ.
A Mỗ vừa nghe nói là chuyện hôn nhân của ta, vẻ mặt lập tức thận trọng. Ta lặp lại một lần lời của Tam thúc, A Mỗ lâm vào trầm tư, hồi lâu mới nói công tử Kinh Thành tuổi thích hợp để thành hôn không ít, nhưng chân chính có thể xứng đôi cùng ta chỉ có ba nhà, một người là chất tử (cháu) nhà mẹ đẻ của Đương Kim hoàng hậu, một người là thứ tôn của Thái sư, còn có một người nữa hẳn là Tổ phụ sẽ không suy tính đến, chính là anh vợ của Đại Hoàng tử.
Ta gật gật đầu, anh vợ Đại hoàng tử khẳng định là không được đi, không thể cột chung một dây với Dương gia chúng ta, như vậy, khả năng lớn là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu hoặc là phủ Thái Sư. Ta hỏi A Mỗ người hai nhà này thế nào. A Mỗ bí hiểm lắc đầu, khó mà nói, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu dĩ nhiên là Phú Quý vô hạn, nghe nói chất tử đó cũng là nhân trung long phượng; thứ tôn phủ Thái Sư là một trong Kinh Thành Tứ đại công tử, chỉ là nghe nói có vẻ là người phong lưu.
Ta so sánh, cảm thấy Nhân Trung Long Phượng hay phong lưu công tử dường như cũng không phải là khẩu vị của ta.
Ta hỏi A Mỗ có thể kể cặn kẽ hơn về hai người kia hay không .
A Mỗ nói có là có, nhưng căn bản là không đáng tin.
Thế này là thế nào?
A Mỗ giải thích nói các nhà trong Kinh Thành đều có người chuyên truyền ra tin tức về các công tử, tiểu thư, các bà tám đều mèo khen mèo dài đuôi (tự khen nhà mình), như vậy tin tức truyền tới hiển nhiên đều là tốt, chuyện bên trong, đều là đại phủ nhà cao tường kín, nào có dễ dàng thăm dò như vậy?
Ta thầm thán phục, thì ra thời đại này Hào Môn thật chú trọng vẻ bề ngoài a, "A Mỗ, trong phủ chúng ta có không?"
A Mỗ nói: "Đương nhiên là có, nếu không người ngoài sao biết A Niếp?"
Không trách được lại có người tới phủ cầu hôn, thì ra ta cũng được truyền ra nha, "Là ai ?"
A Mỗ nói: "Là thị mẫu của nhị thiếu phu nhân, từ sau khi ngươi tám tuổi, nàng liền phụ trách truyền tin tức của ngươi ra bên ngoài”.
Ta tò mò: "Đều nói ta như thế nào hả ?"
A Mỗ che miệng cười: "Mạo nhược tiên nga (mặt đẹp như tiên), so Văn Quân, đức hạnh vẹn toàn, thật sự là ngàn dặm mới tìm được một đâu."
Ta lau mồ hôi.
Tam thúc thì thận trọng, A Mỗ nơi này cũng không có tin tức hữu ích, ta sầu muộn vài ngày rồi cũng bình thường trở lại, mặc kệ nó, dù sao cũng không biết, gả cho ai chẳng giống nhau, xấu xí như vịt hay đẹp tựa thiên nga, hôn nhân không có tình yêu đối với ta mà nói có gì khác nhau đâu? Không phải lo ăn uống là được, không cầu những cái khác xa vời.
Sau khi Lão Thôi trình lên lý lịch sơ lược của trang bộc, ta và Tam thúc thảo luận đến nửa đêm, thanh lọc người làm một lần, cần đổi liền đổi, cần cất nhắc liền cất nhắc, đuổi thì đuổi, bán thì bán. Sau khi nghe ta đề nghị, Tam thúc đồng ý năm nay giảm bớt hai phần địa tô cho tá điền.
Hòa tạp tới, không đi xem thương tích cho Thương Song Cẩn, mà thẳng đường chui tọt vào thư phòng của ta. Tử Hà không ngăn được, chạy nhanh tới tiểu thư đường bẩm báo ta. Ta vừa nghe thấy thầm nhủ không tốt, lập tức tuyên bố tan học. Vội vã chạy tới thư phòng vừa nhìn, quả nhiên Hòa Tạp đang chảy nước miếng với chiếc gối dựa QQ mới thêu của ta, thấy ta tới, hắn cầm gối dựa lên ôm vào ngực, coi ta như không khí cứ thế đi ra ngoài.
Ta bắt lấy ống tay áo của hắn, thở hổn hển nói: "Để đồ này lại đi."
Hòa Tạp dừng lại chân, liếc mắt hỏi ta, "Không thả thì sẽ như thế nào?"
Ta nói: "Không thả không cho đi."
Lúa tạp vừa nghe, đôi mắt ti hí cười gian tà, vô lại nói: "Vậy thì ta ở lại."
Ta chán nản.
Hòa Tạp ở lại đây, Tam thúc không nói gì, A Mỗ lại có ý kiến, một ngày ba lần ong ong bên tai ta, trách ta không nên giữ Hòa Tạp lại. Ta không để ý tới nàng, Hòa Tạp đắc tội với người ta, hang ổ đã bị phá, ta có thể nhìn hắn ngủ ngoài đường sao? A Mỗ thấy ta tỏ vẻ hời hợt, càng thêm bất mãn, chất vấn ta sao lại không nghĩ tới Hòa Tạp còn có tâm tư khác đâu?
Ta bất đắc dĩ thở dài, phàn nàn với Tam thúc A Mỗ thật sự là càng ngày càng nhạy cảm đi.
Tam thúc nghe xong như nghĩ tới điều gì đó, nói A Mỗ lo lắng cũng có mấy phần đạo lý.
Ta im lặng, trước không nói Hòa Tạp là người không theo chủ nghĩa hôn nhân, cho dù hắn có ý tứ với ta, thì ta đối với hắn cũng là tuyệt đối không có gì cả.
Tam thúc gật đầu, nói Người biết, chính là bởi vì biết, cho nên mới không ngăn cản Hòa Tạp ngụy trang bằng hữu cùng ta lui tới.
Hòa Tạp ở đây bảy ngày, rồi tới cáo biệt với ta, nói hắn phải rời khỏi Vân Châu một thời gian, nhanh thì ba tháng, lâu thì nửa năm mới trở về.
Ta lo lắng vết thương của Thương Song Cẩn, Hòa Tạp cười lạnh, châm chọc ta ăn mặn lại nhọc lòng cây cải thanh đạm (kiểu như chuyện của mình lo chưa xong đòi lo cho người khác), có rãnh rỗi nghĩ người khác, không bằng ngẫm lại chính mình.
Ta ngẩn ra, hỏi hắn có ý tứ gì?
Hòa Tạp cười hừ hừ hai tiếng, hỏi ta nguyệt tín có phải không đều hay không?
Ta lập tức mặt đỏ.
Hòa Tạp kê phương thuốc, dặn ta mỗi ngày uống đúng giờ.
Ta hỏi nếu không đúng giờ sẽ như thế nào? Hòa Tạp uể oải nói tùy ta thôi, chỉ là sau này không sinh được nhi tử thì đừng có tìm hắn, có tìm cũng không chữa trị cho.
A Mỗ nghe vậy liền biến sắc, vội vàng bước tới trước mặt Hòa Tạp hỏi ta bị bệnh gì?
Hòa Tạp nói không có bệnh, chính là thân thể có chút yếu, bất lợi cho sinh dưỡng.
Trong nháy mắt sắc mặt A Mỗ tái nhợt.
Tiễn bước Hòa Tạp không bao lâu, Tam thúc vội vã bước tới. Ta nhìn A Mỗ đi theo sau lưng Người, bất đắc dĩ thở dài. Cho người hầu lui xuống, Tam thúc hỏi ta đã xảy ra chuyện gì? Ta đành phải thuật lại lời Hòa Tạp một lần. Tam thúc nghe xong vẻ mặt ngưng trọng, bảo ta đưa phương thuốc Hòa Tạp kê cho Người xem, một lát sau, buông phương thuốc xuống phân phó với A Mỗ, nếu ta không chịu uống thuốc, thì cứ đi tìm Người.
Tam thúc lên tiếng, ta không dám không nghe, vì vậy mỗi ngày ba chén thuốc bắc lớn, ta uống khổ không thể tả. Chuyện này không biết làm thế nào lại lọt vào tai Thương Song Cẩn, một ngày nọ hết giờ dạy học cho Trí Duệ, hắn cắm cọc ở ngoài cửa tiểu thư đường chờ ta, mọi người đi hết, hắn liền nhẹ giọng hỏi ta gần đây thân thể không khỏe sao? Ta đỏ mặt.
Sáng sớm hôm sau, Tam thúc tới tìm ta, nói Người có việc phải ra ngoài mấy ngày.
Ta giữ chặt Người, hỏi Thương Song cẩn thì làm thế nào?
Tam thúc vừa nghe liền cười, nói cái gì mà làm thế nào? Tùy hắn là được.
Ta là đang hỏi vấn đề an toàn đấy chứ?
Tam thúc nói không sao cả không cần lo lắng, an toàn của hắn thì tự hắn phụ trách.
Ta vẫn không yên lòng.
Sau khi Tam thúc đi, ta đi tìm lão Thôi, bảo ông đưa ta xem bản đồ bố phòng thôn trang thời gian gần đây. Lão Thôi vừa nghe có chút mụ mị, nói đã hủy bỏ bố phòng thôn trang rồi. Hủy bỏ? Ta hỏi hủy bỏ lúc nào? Lão Thôi nói Tam thúc trở lại liền hủy bỏ.
Ta cắn răng, hỏi ông sao không nói với ta? Lão Thôi thấy sắc mặt ta không tốt, liền giải thích là do Tam thúc phân phó lại loại chuyện nhỏ thế này không cần bẩm báo ta. An toàn của Thương Song Cẩn mà là chuyện nhỏ, vậy cái gì mới là chuyện lớn đây? Ta âm thầm thở dài, Tam thúc hành sự thật là càng ngày càng không ra sao rồi.
Từ phòng quản sự phòng đi ra, không ngờ đụng phải Lâm Thuận, hắn thi lễ với ta, nói Thương Song Cẩn tìm ta.
Ta nheo mắt.
Từ sau khi Tam thúc trở lại, số lần ta và Thương Song Cẩn gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thứ nhất vì gần đây hắn hình như rất bận, cả ngày vùi ở trong thư phòng xử lí công vụ, bình thường không ra khỏi cửa; thứ hai là A Mỗ luôn trông chừng ta thật chặt, thường lấy lễ giáo ra nói ta càng ngày càng không ra thể thống rồi, ban ngày cùng Thương Song Cẩn tản bộ, chuyện mà truyền ra ngoài thì còn thành cái dạng gì nữa? Ta nghe bà nói xong thật phiền chết đi được, nhưng cũng hết cách rồi, vì để lỗ tai được thanh tịnh, khi không có việc liền tận lực không ra khỏi cửa.
Lo sợ bất an đi tới phòng chim bồ câu, thấy Thương Song Cẩn cầm trong tay một cái muỗng bí đỏ đang xúc lương thực ném cho đàn chim bồ câu. Ta đi tới, yên lặng đứng ở bên cạnh hắn. Thương Song Cẩn nhìn ta một cái, vẫn tiếp tục động tác trong tay, cho đến khi túi lương thực nhỏ cạn tới đáy, hắn mới hạ cái muỗng xuống, vỗ vỗ tay suổi bụi, nhìn ta, thản nhiên nói: "Đến đây."
Ta khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng: "Vâng."
Thương Song Cẩn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Sao bây giờ mới đến?"
Ta chớp chớp mắt, thầm nói ngươi lại không hẹn rõ thời gian, sao ta biết ngươi đã đợi ở đây một lúc lâu."Tìm ta có việc sao?"
Thương Song Cẩn không nói lời nào, bình tĩnh nhìn ta một hồi mới chậm rãi nói: "Ta phải hồi kinh rồi."
Ta gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết, thầm nghĩ quay về là tốt, ngươi đi rồi ta liền nhẹ nhõm nha.
Thương Song Cẩn thấy ta không nói lời nào, sắc mặt có chút không vui, hỏi "Không có gì nói với ta sao?"
Ta định nói không có, lại nghĩ lại, có vẻ không lễ phép, vì vậy hơi mỉm cười nói: "Thuận buồm xuôi gió, bình an."
Thương Song Cẩn có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Không khí lâm vào trầm mặc.
Ta cảm thấy như vậy có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng giảm bớt không khí, "Muốn hỏi người chuyện này?"
Thương Song Cẩn khẽ vuốt cằm.
Ta hỏi: "Thứ tôn phủ Thái Sư là người như thế nào?"
Đương Kim hoàng hậu không có con, các vị hoàng tử tranh giành ngôi vị, thái độ và ủng hộ của hoàng hậu là vô cùng quan trọng. Cho nên ta đoán, nếu như phân tích của A Mỗ là đáng tin, thì khả năng lớn là tổ phụ hướng vào Nhân Trung Long Phượng, như vậy, trận doanh của Thương Song Cẩn liền có có thể có được sự ủng hộ của hoàng hậu.
Tính ra, Thái Sư là nguyên lão hai triều, là quyền quý trong quyền quý, trước mắt Thái Sư Phủ còn chưa có chọn đứng về bên nào, là đối tượng mà các vị Hoàng tử hết sức tranh thủ. Lấy hiểu biết của ta với Nhị thúc, Người sẽ không hi vọng hôn nhân của ta bị cuốn vào vòng chính trị. So với Nhân Trung Long Phượng, phong lưu công tử chỉ là thứ tôn, tương lai một là không chưởng gia, hai không chống đỡ nghiệp, sau khi thành hôn còn có thể chuyển ra khỏi cổng lớn sống riêng, có vẻ phù hợp với yêu cầu kén chồng của ta.
Thương Song Cẩn nhìn ta, nghi hoặc nói: "Hỏi thăm hắn làm gì?"
Ta do dự một chút, nói: "Nghe nói hắn có vẻ thích hợp cho ta gả, cho nên. . . . . ."
Ta lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thương Song Cẩn bỗng chốc đứng lên, mắt nhìn chằm chằm ta, không chớp mắt một cái.
Ta bị nhìn chằm chằm sợ hãi trong lòng, hơi hơi nghiêng mặt, tránh né ánh mắt bức người của hắn.
Một lát sau, Thương Song Cẩn không nói một lời xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu tại sao, trong lòng ta bỗng dưng xông lên một cỗ chua xót.
Thương Song Cẩn đi rồi, sớm tinh mơ đi, ta còn chưa rời giường, cho nên không đi đưa tiễn.
Thời điển ăn điểm tâm, Trí Duệ không ngừng nháy mắt cho ta, ta biết hắn có lời muốn nói, cố ý đùa hắn, giả bộ không nhìn thấy.
Hắn nháy mắt mệt mỏi, liền bảo Thanh Vân Tử Hà lui ra, lủi thủi đến bên cạnh ta, kề tai nói nhỏ, "A tỷ, Thương Song công tử đi rồi nha."
Ta gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết chuyện này.
Trí duệ thấy ta mặt không chút thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng, "A tỷ, tại sao tỷ không đi tiễn Người một đoạn?"
Ta nuốt xuống một hớp cháo, nói: "A tỷ là nữ quyến, không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, đệ là Thiếu trang chủ, đệ đi tiễn là được rồi."
Trí Duệ bĩu môi, lầu bầu lẩm bẩm: "A tỷ, đệ rất thích Thương Song công tử."
Ta xoa xoa cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: "Thích cũng tốt, sau này hồi kinh, bảo Nhị thúc dẫn đệ đến phủ hắn chơi."
Trí duệ vuốt ve tay ta, bất mãn nói: "A tỷ, đệ đang nói với tỷ chuyện chính sự nha."
Ta tỏ vẻ vô tội trêu chọc hắn: "A tỷ đang nói chính là chánh sự a."
Trí duệ lập tức giận dữ, không nói gì trợn mắt nhìn ta một lúc lâu, mới từ trong ngực móc ra một trang giấy ném cho ta, nặng nề "Hừ" một tiếng, chạy ra ngoài. Ta ngạc nhiên, tiểu phá hài này lại làm sao đây.
Ta mở giấy ra, ba chữ to cứng cáp lọt thẳng vào tầm mắt, làm mắt ta đau: không được gả!