Ta đương nhiên không tin lời Tam thúc nói, trong triều phong vân thay đổi chỉ trong nháy mắt, Kinh Thành cách xa nơi này ngàn dặm, Thương Song Cẩn sao có thể chỉ vì Trưởng Tôn Liệt muốn tới Vân Châu liền dễ dàng rời khỏi Kinh Thành đây? Hắn mưu cầu đại vị (ngôi vua), trong mắt loại người này, nữ nhân cũng chẳng khác gì món đồ chơi cả. Mặc dù trong lòng hắn có mấy phần yêu thích ta, thì cũng không có khả năng vì ta mà bỏ qua mưu tính. Hắn tới Vân Châu nhất định là có chuyện quan trọng để làm đi, tỷ như, trong núi ta còn cất giữ vạn thạch lương thực nha.
Mưa liên tiếp mấy ngày rốt cục cũng đã ngừng, bảy tám ngày rồi đều là trời quang mây tạnh, nước lũ dần dần rút xuống. Tam thúc và lão Thôi chia người thành hai, một đội lên núi nhanh chóng dọn dẹp bố trí phòng ốc chuẩn bị nghênh đón khách quý, một dội dẫn người xuống núi tu sửa nông trang đã bị hủy đi hơn nửa.
Có Tam thúc lo liệu hết công việc trong trang, ta nhàn nhã rong chơi. Ngày ngày đọc sách, lên lớp, biên soạn lại sách việc đồng áng, ôm Trí Uyển linh lợi lắc lư, cuộc sống thanh nhàn, thoải mái. “Cái đinh trong mắt” là Phương Tiếu cũng vì thu Trí Duệ làm đồ đệ mà mỗi ngày đều bận việc dạy dỗ nên ‘ trông chừng ’ta cũng lỏng đi rất nhiều.
Hòa Tạp gửi thư đến, nói hắn sẽ tranh thủ trở về trước ngày sinh nhật ta, bảo ta chớ có lười biếng, làm cho hắn mấy bộ áo để thay đi. Sau khi Tam thúc biết được, vô cùng ghen tị, nói ta không có lương tâm, cùi chỏ chõ ra ngoài, cuối cùng nói không được, ta làm cho Hòa Tạp mấy bộ, thì phải làm cho Người gấp đôi.
Lãng Đạt và người mẹ mù của nàng được ta lưu lại trên núi, tiểu cô nương rất có lòng tự tôn, không chịu nhận không sự giúp đỡ, bảo ta tìm việc gì đó cho nàng làm. Ta nhìn nàng mà phát sầu, mới mười hai tuổi a, thân thể gầy yếu hơn cả Trí Duệ, có thể làm cái gì chuyện gi đây?
Mẹ Lãng Đạt cũng đứng ra nói chuyện, lời nói khẩn thiết, bà nói cha Lãng Đạt mất sớm, năm năm trước mắt của bà lại mù, chuyện trong nhà tất cả đều là Lãng Đạt lo liệu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có thể chịu khổ, cũng coi như là thông minh, cái gì cũng biết làm, nhà bị hồng thủy cuốn đi rồi, ta có thể chứa chấp họ đã là một đại ân, họ không thể cứ ăn không ngồi rồi......
Được rồi.
Trầm ngâm một chút, trong đầu ta toát ra ý nghĩ. Sau thiên tai thường có đại dịch, ở thời đại này cơ hồ là không thể kháng cự quy luật ấy. Lãng Đạt am hiểu y thuật, đúng lúc vào thời kì đặc biệt, có thể trọng dụng nha. Tuy là trên dưới thôn trang vẫn chưa phát hiện người nào mắc bệnh dịch, nhưng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, sớm phòng bị dù sao cũng tốt hơn để đến lúc cục diện mất khống chế mới tìm biện pháp.
Tam thúc suy nghĩ kĩ, thấy ta muốn rất đúng, đồng ý bố trí cho Lãng Đạt một viện dùng làm ‘ phòng y tế’, toàn quyền phụ trách việc vệ sinh phòng dịch thôn trang. Phối hợp với lão Thôi, ta lập hồ sơ cho toàn bộ hơn trăm người khỏe mạnh trong thôn trang, yêu cầu bọn họ sau thiên tai cách hai ngày phải tới phòng y tế tiến hành kiểm tra thân thể một lần.
Thôn trang đông người, mình Lãng Đạt bận rộn vô cùng, ta thường đi giúp chút chuyện nhỏ. Mấy ngày cùng chung đụng, Lãng Đạt tùy ý hơn nhiều, xưng hô với ta cũng đổi từ”Tiểu thư” đổi thành”Sư thúc”. Ta giật mình, hỏi nàng tại sao lại gọi ta như vậy? Lãng Đạt cười mập mờ, nói không gọi sư thúc chẳng lẽ lại gọi là sư mẫu sao? Ta nghiến răng nghiến lợi, lại là Hòa Tạp!
Sư thúc thì sư thúc đi, mặc dù thân thể ta còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng cũng rất thích được gọi như vậy.
Trí Uyển đã được mười tháng, chính là thời điểm bi bô học nói, bộ dạng thông minh đáng yêu, cực kỳ giống Tam thúc, nếu nhìn kỹ, mặt mày cũng có phần giống Thu Đồng. Đôi khi ta nhìn nàng đến thất thần, thầm nghĩ sau khi tiểu nha đầu này lớn lên liệu có oán hận trưởng tỷ là ta đây không
“A niếp, lại đang có tâm sự gì sao?” Không biết A Mỗ đã đứng cạnh ta từ lúc nào.
Ta cười cười, giao Trí Uyển cho người nhà lão Thôi, rồi hỏi bà: “Có chuyện gì sao?”
A Mỗ liếc mắt với người nhà lão Thôi.
Người nhà Lão Thôi liền ôm Trí Uyển lui ra.
A Mỗ lại nhìn Phương Tiếu cách đó không xa, Phương Tiếu ngoảnh mặt đi, giả bộ không nhìn thấy.
Ta bất đắc dĩ nói: “Người nói đi, coi như hắn không tồn tại là được.” Phương Tiếu mấy hôm rồi không có xuất hiện trước mặt ta, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã tới trình diện, ám hiệu thế nào hắn cũng không chịu đi.
A Mỗ tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: “Trường Tôn công tử đã đến, tam công tử mời con đến Lan Uyển.”
Ta nheo mắt
Sau khi A Mỗ lui ra, ta suy nghĩ một chút, đi về phía Phương Tiếu, hỏi hắn: “Ngươi muốn đi theo sao?”
Phương Tiếu cũng không để ý ta giễu cợt, cười nhạt, khẽ nói: “Tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
Biết điều như thế là tốt.
Ta xoay người, mới vừa đi ra được hai bước, hắn ở sau lưng liền cất giọng: “Tiểu thư, Vương Gia mấy ngày nữa sẽ đến đây.”
Ta hơi ngừng bước.
Mấy tòa núi trong Núi Lạc Phong đều là tằng tổ lưu lại, trong rừng cảnh sắc xinh đẹp nhất là một dãy núi không cao lắm, sườn núi không dốc lắm, lũng sông không sâu thẳm, sản vật phong phú, thuỷ điểu thành đoàn (một loại chim sống dước nước), đầy các loại dược liệu trân quý, quanh năm rừng trúc cố thụ um tùm...... Theo như lời Hòa Tạp, ở Vân Châu đầy chướng khí khó có được một bảo sơn như vậy.
Ban đầu ta muốn chon nơi này để xây kho thóc cũng như phòng ốc dự bị thì lão Thôi không đồng ý, ông nghiêng về thế núi hung vĩ rơi hạp sơn (eo sông, chỗ giữa hai quả núi thường có một dòng sông), lý do là rơi Hạp sơn mới dễ thủ khó công, có ưu điểm là chỉ cần một phu canh giữ cửa ngõ thì vạn người không thể khai thông.
Vân Châu ở vị trí xa xôi, dân chúng nghèo khổ, thiên tai mỗi năm một nghiêm trọng, tiếng kêu than vang dội trời đất,. Một số hương dân rơi vào đường cùng liền gia nhập đội ngũ giặc cỏ, kết bè kết đảng với sơn tặc đi cướp của nhà giàu, cho nên gặp năm thiên tai, liền xảy ra chuyện kho thóc của phú hộ bị cướp, cho nên lời nói của ông cũng có chút đạo lý.
Sau khi khảo sát ta liền phát hiện, rơi Hạp sơn xác thực dễ dàng phòng thủ, nhưng lại có một đặc điểm không thể bỏ qua, chính là sườn núi một năm thì ít nhất có tám tháng bị sương mù quấn quanh, độ ẩm lớn như thế quả thực là cực kỳ bất lợi với yêu cầu dự trữ lương thực phải là ơ nơi khô ráo.
Lão Thôi nói ông đã nghĩ tới điểm này, nhưng so với việc mạo hiểm xây kho thóc ở núi Lạc Phong có thể sẽ gặp phải giặc phỉ cướp sạch mà nói, thì chút tổn thất do lương thực bị ẩm ướt nấm mốc vẫn có thể chấp nhận, cân nhắc chọn ra một phương án tốt nhất, ông đề nghị xây kho thóc ở rơi Hạp sơn.
Giặc phỉ cướp sạch? Trong lòng ta thầm nghĩ, kẻ nào dám? Thế lực Thương Song Cẩn ẩn giấu ở nơi này chẳng lẽ là ngồi không sao? Ta chỉ phải bảo đảm lương thực không bị thiên tai gây tổn hại là được, những thứ khác không cần quan tâm đi.
Lão Thôi thấy ta chủ ý đã định, không khăng khăng nữa, nghe theo phân phó, tổ chức nhân thủ bắt đầu xây dựng trên núi Lạc Phong. Đồng thời với xây kho thóc, ta lại chọn chỗ địa phương khá bằng phẳng trên sườn núi xây mảng lớn phòng xá. Vì đáy lòng còn kí ức cũ, ta tự mình thiết kế mấy bản vẽ, yêu cầu lão Thôi theo đó xây dựng. Sau khi kho thóc cùng phòng xá làm xong, bốn bề biệt thự bằng gỗ xinh đẹp cũng hoàn thiện.
Trí Duệ thán phục không ngừng, khen xinh đẹp. Ta bảo hắn đặt tên cho biệt thự. Trí Duệ thật vui mừng, đảo mắt mấy vòng, nói vậy thì lấy bốn chữ ‘ mai, lan, trúc, cúc ’đặt tên đi. Ta ngoài miệng nói cũng được,, trong lòng thầm than thở, bốn chữ này thường xuyên bị sử dụng đến nát rồi đi.
Sau nạn hồng thủy, Trang Tử từ trên xuống dưới tập hợp dời tới núi Lạc Phong.
Ta mang theo Trí Uyển vào ở Mai uyển, Tam thúc và Trí Duệ ở Lan Uyển, Trúc uyển đã được thu thập nhẹ nhàng khoan khoái, chuẩn bị nghênh đón Thương Song Cẩn. Cúc uyển trước mắt vẫn còn trống, ta vừa đi vừa nghĩ, Trưởng Tôn Liệt sẽ là vị khách đầu tiên được nghênh tiếp ở đó sao?
Sau khi rửa mặt chải tóc qua, ta nhìn Lan Uyển cách đó không xa mà chần chừ. Lời cảnh cáo của Phương Tiếu vẫn còn vọng bên tai, mặc dù ta mặc dù chưa từng đáp ứng Thương Song Cẩn chuyện gì, nhưng trong lòng cũng hiểu quan hệ với hắn ở thời đại này đã bị coi là không trong sạch. Hắn nếu đã có thể dễ dàng phá hỏng tính toán của hoàng hâu, thì tất nhiên cũng có thủ đoạn khiến Trưởng Tôn Liệt biết ta là người hắn coi trọng
Đã như vậy, thì Tam thúc khổ tâm an bài còn có ý nghĩa gì sao?
Hôm nay gặp mặt, ta sẽ sẽ không tự rước lấy nhục nhã đấy chứ?
Đang vô cùng do dự, Tử Hà giật nhẹ ta ống tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tam công tử đang ngoắc (vẫy tay) ngài đấy.”
Ta giương mắt nhìn lên, Tam thúc đứng ở cửa Lan Uyển, quơ quơ cánh tay ý bảo ta nhanh đi qua.
Ta thầm than một tiếng thật không biết điều, định an bài mai mối thật sao? Cứ như không ai thèm lấy ta nên phải vội vã vậy.
Vẫy tay để Tử Hà lui ra, ngạo mạn đi về phía Lan Uyển.
Tam thúc bước nhanh tới đón, vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ chỉ ta, nhỏ giọng nói: “Đợi con thời gian hai chung trà, đã chạy đi đâu vậy?”
Ta tỏ vẻ vô tội bảo người: “Gặp khách thì cũng phải đi rửa mặt một chút chứ?”
Tam thúc trừng mắt, chỉa vào người của ta vừa muốn nói, bớt chợt một giọng nói dịu dàng sau lưng “Dương thế thúc” chặn đứng câu chuyện.
Ta theo tiếng gọi nhìn qua, lại thấy ở cửa Lan Uyển, một vị bạch y công tử cầm trong tay ngọc phiến tuyệt thế đang đứng đó.