Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vội vàng tìm người xới đất, san bằng, gà mái ấp trứng, trồng cây gieo hạt, làm xong tất cả thì tháng ba đã đến. Tử Phúc cũng về nhà.
Tử Phúc chạng vạng mùng tám tháng ba vào cửa, phong trần mệt mỏi, tinh thần suy sút, quỳ trên mặt đất ôm lấy Thẩm thị nói: "Nương, con xin lỗi, con thi rớt rồi, ta không thi được. Nương mắng con đi, con để nương thất vọng rồi."
Thẩm thị thấy con thế này, nước mắt lăn dài, vỗ phía sau lưng con nói: "Con à, không sao, nương biết con cố gắng nhiều rồi, con mới mười tám tuổi, còn có nhiều thời gian, nương tin con nhất định sẽ thành công, con phải tin vào chính mình. Nghe lời nương, tắm rửa một cái, nương làm đồ ngon cho con." Nói xong vội đỡ Tử Phúc dậy.
Tăng Thụy Tường thấy cũng nói: "Làm chút đồ để con ăn, nhiều ngày màn trời chiếu đất, nghe lời nương con nói đi, tắm một cái, ngủ một giấc, có gì thì ngày mai tỉnh hẵng nói."
Thẩm thị nghe xong, vội buông Tử Phúc ra, muốn vào bếp tự tay nấu cơm cho con, Tử Tình đành phải đi nấu nước cũng, chuẩn bị nước cho Tử Phúc tắm trước, tắm rửa xong đồ ăn cũng tốt, Thẩm thị luôn luôn cùng Tử Phúc, mẹ con nói chuyện một hồi lâu.
Ngày kế Tử Phúc tỉnh lại, Tăng Thụy Tường đã qua học đường, Tử Tình đã chuẩn bị điểm tâm, thấy Tử Phúc ăn xong, vội nói: "Đại ca, ta muốn đến sau núi nhặt trứng gà, phía sau núi có hoa đào nở, đại ca còn chưa thấy đâu, không bằng thừa dịp bay giờ có thời gian, dẫn muội muội đi nhìn một cái?"
Tử Phúc đương nhiên biết muội muội là vì tốt hắn, cũng không muốn phụ tấm lòng của Tử Tình, ai ngờ vừa đến sau núi, gấm hoa rực rỡ, phong phi điệp vũ (gió thổi bướm bay, ý như câu hoa thơm bướm lượn), còn có một vùng cam xanh um tươi tốt, còn thấy gà thấy dê. Tâm tình sảng khoái.
"Tình nhi, đây đều do ngươi làm ra à? Ta thật không ngờ ngươi lại có năng lực lớn như vậy. Ngươi làm như thế nào?" Tử Phúc có chút kinh ngạc.
"Không có gì, rất đơn giản, một năm làm không được, thì hai năm, hai năm làm không được thì còn có năm thứ ba, chỉ cần ta luôn luôn cố gắng, càng không ngừng nỗ lực, sẽ có thành quả. Bây giờ đã là năm thứ bảy rồi, lúc vừa mới bắt đầu thế nào, đại ca còn nhớ rõ không?"
"Ta đương nhiên nhớ chứ, lúc trước còn nghĩ vì sao ngươi phải muốn mua núi hoang này? Bây giờ thấy nó được ngươi cải biến hoàn toàn. Ngươi yên tâm, đại ca biết làm như thế nào. Cám ơn ngươi, muội muội tốt, cho đại ca ôm ngươi một cái, lúc chân ngươi bị thương, vốn đại ca cũng muốn ôm ngươi, ai ngờ mỗi lần đều bị Khang Bình đoạt trước. Đúng rồi. Khang Bình còn bảo ta đưa cho ngươi mấy thứ, hắn nói phải tầm tháng tư mới trở về được, nhưng cũng không cách bao lâu nữa." Tử Phúc nói xong, ôm Tử Tình một chút. Vô hạn yêu thương xoa xao tóc Tử Tình, cảm thán một câu: "Ta không muốn ngươi trưởng thành, trưởng thành sẽ bị người khác cướp đi, ca ca rất luyến tiếc."
Trong lòng Tử Tình cũng ê ẩm, cố nén cười nói: "Đại ca, hình như là đại ca lớn trước, muốn kết hôn với tẩu tử, nhưng đừng có tẩu tử mà quên muội muội đấy."
Tử Phúc nghe xong cười, hai người còn nói ít chuyện, mới ôm rổ trứng gà về nhà, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đang chờ hai người bọn họ ăn cơm trưa. Thấy Tử Phúc đi sau núi một chuyến, vẻ mặt bình thản rất nhiều, đều nhẹ nhàng thở ra.
Tăng Thụy Tường nhân cơ hội hỏi hắn thi thế nào, đề mục thi cử. Theo sau, Tăng Thụy Tường nói cho Tử Phúc chuẩn bị thành thân vào mùa thu, xây tân phòng, có ý tưởng gì nhanh đề xuất: "Lập gia đình trước rồi lập nghiệp sau cũng được, con ít đi du lịch, đọc sách mãi cũng khô cằn, trên giấy là lời nói suông, con còn trẻ, xây xong nhà thì tự con tìm cơ hội ra ngoài đi dạo, để mở mang kiến thức."
Thẩm thị lại giục Tử Phúc đi tìm Lưu gia cô nương thương nghị: "Nói đến chuyện này, mời bà mối lần trước cùng ngươi đến Lưu gia đi một chuyến, thương nghị mùa thu năm nay thành hôn, có yêu cầu gì về phòng ở. Mặt khác, chúng ta đưa cho đối phương một trăm lượng để làm đồ cưới nhiều chút. Rồi con về tìm ông nội xem có ngày lành nào không."
"Nương, phòng thì cứ làm giống trong nhà, không cần lớn lắm, nhà giữa có 5 gian là đủ, nhà kề không cần nhiều, một bên hai gian là được, con đến Lưu gia một chuyến, về sẽ sẽ tìm Tam đường thúc nói chuyện này, cha nói đúng, con cũng nên ra ngoài mở mang chút kiến thức." Tử Phúc nói.
Có việc để làm, tâm tình Tử Phúc cũng tốt hơn, Lưu gia vẫn không nói gì về chuyện Tử Phúc thi rớt, ngược lại Lưu tiên sinh khuyên bảo Tử Phúc nhiều hơn, đồng ý năm nay thành hôn, về chuyện Tử Phúc để ngân phiếu lại thì từ chối, Tử Phúc mãi nói đây là ý Thẩm thị, dung để mua đồ thành thân, đối phương mới nhận lấy, còn nói xây phòng xong thì cho bọn họ kích cỡ để đặt làm gia cụ.
Lão gia tử tuy rằng có chút tiếc nuối việc Tử Phúc thi rớt, nhưng cũng hiểu dù sao Tử Phúc còn tuổi nhỏ, khẳng định có nhiều chỗ thiếu sót, tuổi nhỏ đã là cử nhân quả thật không sai rồi, cả cái trấn ai có được vinh quang này thứ? Lần này Tử Phúc muốn thành hôn, lão gia tử càng vui vẻ, gặp ai cũng nói cháu trai thành hôn, mời đến uống một ly rượu mừng.
Tử Phúc làm việc hiệu suất rất nhanh, hắn nói muốn làm xong nhà trước khi Lâm Khang Bình về, rồi cùng Lâm Khang Bình đến Việt thành, nhìn xem phong cảnh Lĩnh Nam và dân cư ở đó, có cơ hội thì còn muốn ra nước ngoài. Cho nên bên này xây nhà, bên kia lại tìm Từ sư phụ tìm vật liệu gỗ tốt, chuẩn bị làm gia cụ. Cũng may trước đó Tử Tình đã tính toán trước, nên không quá vội vàng.
Ngày thành thân đã định, ngay tại mười tám tháng chín, Thẩm thị thấy trong nhà có chút rối ren, sợ mình không kinh nghiệm, vẫn có chỗ không biết, lại tiếp mẫu thân Hà thị đến, thương lượng đặt sính lễ thế nào, ý Hà thị cũng là không nên quá keo kiệt, nhưng cũng không thể quá xa hoa, dù sao, đây là ở nông thôn, rêu rao quá mức cũng không tốt, làm láng giềng chê trách, dễ có tai hoạ.
Cuối cùng chọn các bộ trang sức vàng, bạc, ngọc, vải lăng, la, cẩm, đoạn miên, mỗi loại 4 xấp, da dê 8 bộ, tiền biếu tám mươi lượng, hai mâm bánh mừng. 6 hộp trà mừng, 6 bầu rượu mừng, một đôi thiên nga.
Thương nghị tốt, Thẩm thị bảo Tử Tình ghi lại danh mục quà tặng, thương lượng cùng Tăng Thụy Tường xong, lại cầm cho lão gia tử cùng Điền thị xem qua , tất nhiên là lão gia tử không nói gì, Điền thị thì thấy quá nhiều, nói: "Ta cưới hai con dâu, gả ba nữ nhi, tổng cộng còn không đến số lẻ của ngươi nữa, xem ra mấy năm nay ngươi có không ít của cải, chỉ thương cho mấy muội muội ngươi,ra ngoài cũng không có bộ quần áo nào tử tế để mặc. Ca ca có tiền thì được gì đâu?"
"Nương, ngươi nói quá mức rồi, nhà của Hạ Ngọc ai làm, hai muội tử lấy chồng ta không tặng quà lớn, bọn Đại Mao ta không nuôi à. Tết Tử Tình còn chủ động cho nhị cô của nàng một bộ váy bằng lụa nữa." Tăng Thụy Tường nói.
Thẩm thị nghe xong, bây giờ nàng cũng biết chuyện của Xuân Ngọc như một cây kim đâm trong lòng Điền thị, có cơ hội gì cugnx sẽ lấy ra mà nói.
Quả nhiên, thoáng chốc lại nghe Điền thị nói với Tăng Thụy Tường: "Đó là nhị muội ngươi, ta nói là đại muội ngươi kìa, cháu ngoại Đại Mao mùa thu năm nay cũng thành thân, ngươi chuẩn bị một phần lễ đi, ngươi làm cậu thì phải làm gương chứ, lại là cháu trai đầu tiên thành thân, đừng cho quá ít để người ta chế giễu."
"Nương, ta đi dự là quá tốt rồi, với lại còn có đại ca nữa, làm gương cũng không đến lượt ta, về phần đưa lễ đó, ta sẽ không cho nhiều hơn đại ca được." Tăng Thụy Tường trả lời.
Điền thị lập tức đen mặt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ vào cửa. Thu Ngọc vào cửa thấy Điền thị như vậy, liền cười hỏi: "Các ngươi đang thương lượng cái gì thế? Sao lại không vui thế kia?"
"Tử Phúc định thành thân vào tháng chín, chúng ta đến đem danh mục sính lễ cho cha cùng nương xem." Thẩm thị trả lời.
"Để ta xem với, nhìn xem cử nhân nhà ta thành thân có thứ tốt gì nào." Thu Ngọc nói.
Thẩm thị đành phải đem danh mục quà tặng đưa qua, Thu Ngọc từng đi theo Tăng Thụy Tường học chữ, chữ hay dung nàng vẫn biết. Xem xong danh mục quà tặng, nàng nói: "Tẩu tử không bỏ nhiều lực rồi, ta thấy cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là những thứ thông thường, chỉ có vật liệu may mặc và tiền biếu không ít thôi, còn lại chỉ hơn gia đình bình thường một chút. Ta còn tưởng rằng với thực lực của tẩu tử, sẽ trải thảm đỏ bốn phía ấy chứ."
"Cái gì mà hơn có một ít? Năm đứa con của ta tổng cộng cũng hết số lẻ từng này thôi, không phải các ngươi chỉ tốn có mấy lượng bạc sính lễ đã gả đi à."
"Sao có thể giống nhau được? Bây giờ nhị ca nhị tẩu giàu có hơn, ngươi có thể có cái gì? Không phải ta nói quá, nhưng cuộc sống của ngươi đều do nhị ca đưa bạc đến. Tử Phúc lại là cử nhân, tốn một chút cũng đúng." Thu Ngọc khuyên nhủ.
"Ta cũng chưa nói gì cả, ta chỉ nói về Đại Mao thành thân, bảo lão nhị bỏ ra ít tiền, cũng vì muốn tốt cho hắn, nói ra ngoài còn không phải thể diện cho hắn à, hắn lại ra sức từ chối, nói muốn nhìn đại ca ngươi đã, ngươi còn không biết đại ca ngươi thế nào à, lấy ra được mấy văn chứ?" Điền thị oán giận.
"Đừng nghe nương ngươi lải nhải nữa, càng già càng hồ đồ, trong mắt không thấy thứ gì ngoài bạc nữa, nào có ai làm đệ đệ mà vượt qua đại ca? Tường nhi đi đi, ta biết hai ngươi bề bộn nhiều việc." Lão gia tử rốt cục mở miệng.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, nhanh cáo từ. Chờ họ vừa ra khỏi cửa, Điền thị than thở: "Cưới nàng dâu thì bỏ ra nhiều, còn đối với muội tử của mình lại vắt chày ra nước (keo kiệt)."
Lão gia tử chỉ mặt Điền thị: "Nói ngươi ngu thì không chịu, ngươi không thấy mấy năm nay nhà Xuân Ngọc gây ra chuyện gì à, nếu con ta và con dâu không phúc hậu, để trên người người khác, đã sớm đoạn giao rồi, còn muốn lễ gì? Còn vắt chày ra nước, bạc ngươi dung ai cho? Bọn Đại Mao ai nuôi? Làm người phải biết chừng mực, ngươi thấy Hạ Ngọc đấy, thành thành thật thật, nhà cửa, cây ăn quả, vải dệt, thịt heo, loại nào không phải do lão nhị giúp đỡ chứ, ngay cả giếng nước cũng là do nàng dâu lão nhị nghĩ đến, cho thêm mấy lượng đào, con trai con dâu tốt như vậy, ngươi còn muốn gì nữa, ngươi thật đúng là điên." Lão gia tử nói xong tức giận, chắp tay sau lung, ra ngoài.