"Năm đó chúng ta còn khó khăn hơn bọn hắn bây giờ, có ai nghĩ tới giúp chúng ta một phen không? Rõ ràng biết chúng ta ăn không đủ no, bà vẫn đem lương thực kéo đến nhà đại cô. Ta thấy bọn hắn biết bà bất công như vậy nên không thèm làm gì, chỉ ngồi chờ ăn thôi, mấy năm nay, ngươi kiếm được bạc đều hiếu kính bà, bà không cho bọn họ mới là lạ. Nhìn xem, lúc bà chúc thọ, đại cô biểu hiện thế nào, bà còn chưa chết tâm, không biết ai thật tình đối tốt với bà. Cứ thấy chúng ta khấm khá. Trong nhà có thể có hôm nay là dựa vào sự vất vả của chúng ta, mà không phải mỗi ngày sống phóng túng, nằm ngủ ngon mà có được, ngay cả Tử Vũ mỗi ngày còn phải làm không ít chuyện. Bọn họ một đám nam nhân to đùng to đoàng, sao không thể ăn chút khổ? Cha, ngươi đừng phiền chuyện này, ta cảm thấy bọn họ bị bà làm thành tật xấu rồi, dù sao không làm cũng có người nuôi, tội gì không làm? Lúc này rơi xuống trong tay đại cha, bọn họ ăn một năm khổ, vẫn chịu không nổi? Muốn đến chỗ ta? Nghĩ Khang Bình không ở nhà, ta là người không có chủ ý à?"
Tăng Thụy Tường nghe xong, im lặng, lời Tử Tình nói làm xúc động áy náy ở đáy lòng hắn, hắn chưa nuôi nhà mình một thứ gì, toàn dựa vào thê tử dẫn các con mà làm ra, nuôi cha mẹ cháu ngoại trai nhiều năm như vậy, bây giờ còn muốn tính kế con mình, đúng là đồ vô ơn.
"Quên đi, không nói chuyện này nữa, ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi mới đi lại nhìn xem. Nghe nương ngươi nói, nhị cô ngươi là ngươi tìm người đón về, đứa nhỏ à, phụ thân đi lại là nói cho ngươi một tiếng, nhị cô ngươi không bệnh nặng lắm, nhưng phải bồi bổ vài ngày mới nhúc nhích được, nàng cũng là người đáng thương."
"Cha, ngươi yên tâm, lát nữa hỏi nàng một chút, nếu nguyện ý thì ta để nàng đến đây ở, nếu không đồng ý, muốn cùng ông bà, mỗi ngày ta sẽ phái Lâm An đưa gạo rau cho nàng, dù sao cũng không để tâm lý nàng có gánh nặng. Như vậy thì đại nương muốn nói gì cũng nói không nên lời."
Tăng Thụy Tường nghe xong vui mừng gật gật đầu, nói: "Đứa nhỏ, ngươi nghĩ thật chu đáo, làm như vậy đi, ta lại đưa cho bọn họ một 1 lượng để trợ giúp tiền dược cho nhị cô ngươi. Ngươi thì đưa ít đồ cho bà cùng đại nương ngươi xem, các nàng cũng không nói được gì."
Ngày kế, Tử Tình thay một đồ rộng rãi, bụng không lộ ra lắm. Tiểu Thanh đỡ nàng, Tiểu Lam bưng một rổ đồ ăn, một con gà mái đã thịt sẵn, còn có hai điều con cá trích lớn bằng bàn tay, Lâm An cõng một túi gạo, đi thăm Hạ Ngọc.
Từ lúc Điền thị chúc thọ, Tử Tình còn chưa tới lão phòng, trùng hợp, Chu bà bà ở đối diện và Lưu thím cách vách đều thấy được Tử Tình bọn họ ôm không ít thứ đến, đều cười nói: "Tử Tình, khó trách mấy hôm nay không thấy ngươi đi lại. Thì ra là có oa nhi, mấy tháng rồi?"
Tử Tình cười, cũng chào hỏi, nói: "Ta còn tưởng rằng bụng không lớn, không ngờ các ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra."
"Có cái gì chứ, nhìn dáng đi và bụng của ngươi, tám phần là con trai, không tin, ngươi chờ đứa nhỏ sinh ra là biết." Chu bà bà nói.
"Trời ạ, Tử Tình đúng là tốt số. Từ lúc ở riêng, nhà mẹ đẻ càng ngày càng khá giả, đại ca còn sắp làm quan, gả cho người chồng có khả năng, có tiền , lại không cần hầu hạ mẹ chồng, tự mình làm chủ nhà, bây giờ lại sắp sinh con trai. Chậc chậc, thật đúng là mệnh tốt." Lưu thím cười nói.
"Con người á, có phúc hay không thì phải xem làm người thế nào, nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết cha mẹ Tử Tình là người thế nào đấy." Chu bà bà nói.
Lưu thím nói với Chu bà bà: "Điều này cũng đúng, bà Tăng gia cũng có số tốt, nàng dâu lão nhị mỗi lần trở về đâu đi tay không, xem này, hôm nay cháu gái mang thai mà cũng đến tặng đồ. Haizz, đáng tiếc." Câu sau có chút nhẹ, Tử Tình cũng không biết là có ý gì.
Chu thị ở cửa chính phơi quần áo, thấy Tử Tình, vội cười nói: "Ngươi là khách ít đến, vài tháng cũng chưa thấy ngươi đến thăm ông bà, sao hôm nay lại đến?" Nói xong ánh mắt liền nhìn trong rổ.
"Nghe đại nương nói kìa, chẳng phải ta không tiện ra ngoài à? Nhị cô thế nào rồi? Nghe nói sức khỏe nàng không tốt, nên ta đưa ít đồ ăn đến." Tử Tình nói.
"Nàng có thể thế nào? Còn không phải giống mấy lần trước à, nghe nói năm đó nhị cô ngươi vì tức mà bị bệnh, là ngươi làm chủ muốn ra bạc cho nhị cô ngươi xây nhà. Chậc chậc, Tử Tình, lúc đó ngươi mới bao lớn? Đại nương biết ngươi từ nhỏ là người lượng thiện, biết nghĩ về người thân, cũng không tiếc bạc, cho nên ra tay cũng hào phóng, nhân nghĩa." Chu thị nói.
Tử Tình còn chưa có nói tiếp, vừa khéo Điền thị nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, cũng nhìn thoáng qua rổ trước, cười nói: "Tử Tình, ngươi tới thăm nhị cô ngươi à? Cũng may mà nhị cô ngươi được ngươi lo lắng, vừa rồi Chu đại phu còn nói sức khỏe nhị cô ngươi phải bồi bổ nhiều, ta đang phát sầu vì chuyện lấy cái gì để bổ cho nàng? Ngươi lại cầm gà đến, ngươi nghĩ thật chu đáo." Nói xong sẽ nhận lấy rổ.
"Trời trời, nương à, không bằng giao cho ta đi, ngươi đi cùng Tử Tình nói chuyện với Hạ Ngọc, ta giúp ngươi hầm canh gà. Không bằng, giữa trưa, chúng ta cũng ăn, Tử Toàn đã lâu chưa được ăn thịt, dù sao Tử Tình cũng cầm không ít rau xanh đến mà. Còn nữa, có từng này gạo là đủ." Chu thị vươn tay muốn nhận rổ.
Tiểu Lam né đi, nói: "Để nô tì làm cho, nãi nãi còn cầm theo ít dược liệu để hầm với canh gà."
"Dược liệu gì? Canh gà đang ngon lại bỏ dược liệu làm cái gì?" Chu thị hỏi.
Tử Tình cười cười, nói: "Không có gì đâu, chỉ là thêm ít sâm để nhị cô bồi bổ. Sao không thấy ông?"
"À, ông ngươi đến vườn rau. Tử Tình, đến ngồi bên này đi." Chu thị lấy ra một cái ghế.
Tử Tình trong lòng cười thầm, chắc là còn chưa chết tâm, cho rằng mình tới cửa đưa tin tức tốt? Hoặc là mình nghe vài câu hay là có thể đem dâng bạc lên?
Hạ Ngọc ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh, hô một câu: "Là Tử Tình đến sao?"
Tử Tình vào phòng, Hạ Ngọc đã tựa vào đầu giường, may mà không quá gầy yếu như Tử Tình tưởng tượng, ít nhất là hốc mắt không hãm sâu lắm, xem ra chỉ bị tức giận nhỏ.
"Ta cũng không bị gì nghiêm trọng, ngươi lại hao tâm tốn sức phái người đến đón ta.Cơ thể ngươi không tiện, đừng chạy tới chạy lui. Ta nằm hai ngày, không có việc gì ta sẽ đến thăm ngươi."
"Ta đưa tới cho ngươi mấy đồ ăn, nương ta cũng nói nên đi nhiều, với lại bây giờ bụng còn nhỏ mà. Tiểu cô sắp sinh, đúng rồi, ngươi nguyện ý thì đến nhà ta ở vài ngày đi, ngươi muốn cùng ông bà thì mỗi ngày ta sẽ cho người đưa đồ ăn tới cho ngươi, ngươi an tâm dưỡng bệnh. Bạc bốc thuốc đủ không?"
"Điều này cũng đúng, tiểu cô ngươi sắp sinh, dù sao ta cũng phải đến một chuyến, ta không có chuyện gì, vẫn ở đây đi, đồ ăn thì ngươi không cần đưa đến cho ta, lát nữa ta tự bỏ tiền mua thịt là được. Ngươi nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, chờ ta khỏe thì ta sẽ tìm ngươi nói chuyện." Hạ Ngọc sốt ruột đuổi Tử Tình đi, Tử Tình cũng đoán được nguyên do, dù sao mình cũng không có chuyện gì, liền cáo từ.
Chu thị không ngờ Tử Tình đi khẩn cấp như vậy, nhìn Điền thị, nói: "Lâu lâu mới đến thì ở lại ăn bữa cơm đi, có sẵn canh gà, ngươi cũng có thể bồi bổ thêm. Đại nương còn muốn tìm ngươi trò chuyện."
"Đại nương, ta thật sự có việc, các ngươi uống đi." Tử Tình nói xong, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam đỡ nàng bước đi, Lâm An thì ở đằng sau ngăn cản, Chu thị cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Tình đi xa.
"Nãi nãi, đại nương ngươi chắc chắn là mở miệng mượn bạc, lần trước nãi nãi còn không trực tiếp cự tuyệt, các nàng còn nghĩ rằng nãi nãi sẽ cho đấy? Theo ta thì nãi nãi cứ nói thẳng, hai chữ thôi, không mượn. Chuyện tốt gì có thể cho chúng ta chứ? Lần đó nãi nãi bị bệnh, bọn họ có ai đến thăm nãi nãi một lần chứ." Tiểu Thanh căm giận nói.
Tử Tình vươn một ngón trỏ, dùng sức búng nàng một cái, cười nói: "Được, về sau việc này liền giao cho Tiểu Thanh của chúng ta làm."
Tiểu Thanh quyệt miệng, dậm chân, cầm vạt áo Tử Tình nói: "Nãi nãi lại lấy nô tì làm trò cười."
Tử Tình trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ, vừa lúc Thẩm thị ở trong phòng thêu áo khoác cho Hà thị mặc vào đại thọ bảy mươi, có Lưu thị ở bên cạnh, Trần thị nói xong ít chuyện, lại nói đến giữa trưa muốn ăn gì, Tử Tình cười: "Vừa mới đưa đến lão phòng một con gà, không bằng chúng ta làm cá ăn đi, cay mới ăn ngon. Canh gà uống ngấy rồi, ta muốn uống canh cá cơ. Nếu không thì đến chỗ ta đi?"
"Ngươi muốn ăn gì thì ăn cái đó, may mà Khang Bình nhà ngươi làm vài hồ nước nuôi cá, chẳng trách nương nói ngươi tham ăn. Người bình thường có đồ ăn là tốt rồi, có một chén canh gà uống đã quá đủ, ngươi còn ghét bỏ?" Lưu thị cười nói.
"Muội muội, ngươi muốn ăn cay à? Lúc ta mang thai Vĩnh Tùng cũng muốn ăn cay, không phải đều nói chu cay là sinh con gái à? Ta thấy chẳng đúng." Trần thị hỏi.
"Ngươi thật đúng là nói khéo, vừa rồi ta đi lão phòng, Chu bà bà ở đối diện cũng nói ta sinh con trai, nương, ngươi nói bà ấy xem đúng không?"
"Sinh gái hay trai đều được, ông trời ban ân mà. Đúng rồi, nhị cô ngươi có khỏe không? Ngươi qua bên kia có đụng phải chuyện gì khác không?" Thẩm thị nói.
"Nhị cô thì khỏe, nhưng đụng tới đại nương, khen ta đủ kiểu, ngay cả chuyện năm đó ta làm chủ cho nhị cô mấy chục lượng bạc xây nhà còn lục ra để nói, bảo ta là người lương thiện, ta nhịn nửa ngày mới không cười ra tiếng. Đại nương vì mượn bạc cho bọn hắn mà tốn công ghê." Tử Tình cười nói.
"Ngươi đừng cười, cẩn thận nàng nói với muội phu cái gì đó, ly gián các ngươi." Trần thị nói, nàng cũng từng bị Chu thị làm như vậy.
"Chuyện này thì ngươi yên tâm, trong lòng muội phu, lời ai nói cũng không bằng muội muội đâu." Lưu thị cười nói.
"Lời này ta tin. Đứa nhỏ Khang Bình này đối xử Tình nhi tốt mà." Thẩm thị cũng cười.
"Nương, đại tẩu giễu cợt ta thì thôi, sao ngươi cũng chê cười nữ nhi ruột thịt của ngươi vậy?" Tử Tình ôm Thẩm thị làm nũng.
Mọi người ngồi còn nở nụ cười một hồi, Tử Tình nhớ chuyện trong nhà, nên không ở lại ăn cơm.