Tử Phúc bọn họ thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, nói: "Chẳng biết cô nương lúc nào mới đi du ngoạn, dù sao Tiểu Tam đã biết chỗ rồi, khi nào rãnh thì sẽ đi tìm."
"Xem ra người nhà này quản giáo rất nghiêm, tiết nguyên tiêu cũng không chịu để đứa nhỏ ra ngoài thoải mái đi dạo, trưởng bối nhà này quả thật cổ hủ." Thẩm thị nói.
Lưu thị thấy Tử Tình các nàng cầm đèn hoa đăng trong tay, nói: "Không bằng chúng ta cũng mua cái đèn hoa đăng, đến bờ sông thả đi, mấy năm rồi chưa thả cơ mà."
Tử Tình thế mới biết hàng năm vào ngày hội, đại cô nương và tiểu nàng dâu (con dâu mới cưới) trong thành đều đi bờ sông thả đèn hoa đăng, viết tâm nguyện của mình ra một tờ giấy, bỏ vào đèn lồng, khó trách trên đường lại có nhiều người cầm hoa đăng như vậy.
Lưu thị dẫn cả nhà đến bờ sông, dọc theo đường đi, đại cô nương tiểu nàng dâu đi thành từng nhóm, nói nói cười cười, bờ sông có nhiều bóng người di chuyển, có tiếng gọi bạn bè, có tiếng thì thầm, ánh nến lấp lánh, nhiều đèn được thả, ngay cả ánh trăng thường ngày vẫn thấy yên ả đã có thêm vài phần ấm áp cùng náo nhiệt, trên bậc thềm bờ sông còn chuẩn bị giấy bút, có thể tự mình viết, cũng có thể bỏ tiền mời người viết thay, viết xong sẽ bỏ vào đèn hoa đăng, đốt nến, rồi thả đi.
Tử Vũ vui vẻ, ồn ào muốn trước chạy xuống, bị Thẩm thị trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn theo mọi người, Tử Phúc sờ sờ đầu nàng, nói: "Tiểu muội còn nhỏ, không biết chuyện hàng năm luôn có người què (ý là bọn buôn người) đến bắt tiểu cô nương đi bán, phải theo sát mọi người đấy."
Tử Vũ vừa nghe, ánh mắt trợn tròn, hỏi: "Đại ca, biết hàng năm đều có chuyện như vậy thì quan phủ để làm gì? Vì sao không bắt lấy bọn người xấu đó?"
Tử Phúc nghe xong buồn cười, nói: "Đại ca cũng không biết nữa, chắc là quá bận."
Tử Vũ kéo ống tay áo của Tử Phúc: "Đại ca, các nàng bị bán thật đáng thương. Đến khi nào ngươi làm quan, nhất định phải tóm lấy người xấu đó đấy."
Tử Phúc trịnh trọng gật đầu, đáp ứng, khi nói chuyện, đoàn người bước đến thềm đá, dưới cây cầu nổi, Tử Vũ mượn giấy bút, không biết viết vài câu gì đó. Tử Thọ Tử Hỉ cùng nàng đi thả hoa đăng .
Tử Tình mượn giấy bút, nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình bên cạnh. Không cần nghĩ ngợi, nhấc bút viết xuống " Nhất nguyện lang quân thiên tuế. Nhị nguyện thiếp thân trường kiện. Tam nguyện như đồng lương thượng yến. Tuế tuế trường tương kiến."
[i](*): Đây là bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỷ:
Một, nguyện lang quân ngàn tuổi,
Hai, nguyện thân thiếp kiện khang,
Ba, nguyện như đôi yến đậu rường nhà,
Hàng năm thường gặp mặt.[/i]
Lâm Khang Bình nhìn, nắm tay Tử Tình, hai người cùng nhau đốt sáng hoa đăng, cánh hoa sen hồng nhạt. dưới ánh nến chiếu rọi, cực kì xinh đẹp. Cũng xinh đẹp không kém là khuôn mặt tươi cười của hai người.
Nguyên tiêu qua đi, một nhà Tử Phúc rời đi trước, bọn Tử Lộc cũng theo sau, lần này Trần thị gần tới kì sinh sản nên không về An Châu.
Cả nhà Thẩm Tân Phúc bắt đầu làm việc vào hai mươi tháng giêng, cũng may bên Khang trang có đầu bếp nữ cùng người làm may vá, lão hán lúc trước đã tạo ra một mảnh đất trồng rau, lại nuôi hai mươi con gà lẫn vịt, lúc hồ nước hoàn thành cũng thả chút cá bột, cuộc sống tương đối tiện lợi.
Lâm an nói, năm nay cải dầu của khang trang hơn năm rồi, có thể cắt cải non đi bán, tự mình ăn cũng không hết, thừa lại thì để cho heo, Lâm Khang Bình nói: "Chút ấy việc nhỏ cũng tới hỏi nãi nãi, thế ngươi làm quản sự để làm cái gì? Không biết thì đến hỏi đường thúc hoặc lão Chu, còn nữa, bán được bao nhiêu bạc thì đến trướng phòng mà gửi, muốn chi bạc thì viết giấy khai báo ra. Đầu xuân này, nhìn xem có cần thêm chút nông cụ gì không, chuẩn bị tốt, nếu chậm trễ vụ đầu xuân, ngươi no đòn đấy."
Lâm an đáp vài tiếng, chờ Lâm Khang Bình nói xong, nhanh như chớp chạy đi.
trong khoảng thời gian này Lâm Khang Bình cũng hơi vội, còn chưa tới mùa mưa, phải nhanh chóng xây thêm hai căn nhà ở khang trang, trướng phòng phải có một căn riêng biệt, cả nhà Thẩm Tân Phúc cũng muốn ở riêng, còn phải xem có nên mua vài thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi, đứng đắn làm việc hay là muốn mua đứa nhỏ hơn để đào tạo từ từ.
học đường của Tăng Thụy Tường cũng khai giảng, lão gia tử cùng Điền thị còn chưa chuyển về, chắc là vẫn còn đau đớn, dù sao ai cũng khó có thể chấp nhận chuyện một người vì ham phú quý mà giết luôn đứa con ruột của mình, nhận ác ma làm con rể, huống chi bọn họ còn đưa hết mọi tình cảm và tài sản cho ác ma này, thậm chí vì hắn mà không tiếc trở mặt cùng con ruột.
bọn Tử Phúc viếng mồ mả vào ngày nguyên tiêu, lúc gặp được lão gia tử, Điền thị thì không đến cùng, đều nói lão gia tử tinh thần sa sút, sức khỏe của Điền thị còn chưa tốt lắm.
Tăng Thụy Tường cũng không đi qua thăm bọn họ, chắc oán hận và ủy khuất hai mươi mấy năm vẫn còn tích tụ trong lòng, không dễ dàng tan thành mây khói, vì một người cặn bã như vậy, lại khiến nương của mình hủy đi con đường của mình, còn dốc hết mọi tiền tài mình kiếm ra nhiều năm đi cung cấp nuôi dưỡng đám ký sinh trùng, quả thực là chuyện cười cho thiên đại, cho nên, mấy ngày nay Tăng Thụy Tường cũng rất trầm lặng.
Trần thị sinh nam hài vào mồng hai tháng hai, Tử Lộc không ở bên cạnh, Thẩm thị đành phải mỗi ngày ở cùng Trần thị, lo Trần thị tâm tình không tốt, sữa không đủ, lại vào lúc này, Hạ Ngọc truyền tin đến, Tử Nhi sắp đính hôn, vào ngày mười sáu tháng hai sẽ xem tướng, muốn thừa dịp cơ hội này để đón lão gia tử cùng Điền thị đi qua ở, giải sầu, cũng muốn để Thẩm thị cùng Tử Tình đi qua đó, người nhiều mới náo nhiệt, cũng thể diện nữa.
Thẩm thị chắc chắn là bận không thoát thân được, bên kia Chu thị cũng đồng ý đi, Tử Tình không đi cũng không được.
Tử Tình cùng cả nhà thương lượng, sáng sớm mười lăm để đi, Thư Duệ thì Tử Tình sẽ không ôm theo, cũng không thể mang nha hoàn đi chăm đứa nhỏ, đã là chuyện giữ thể diện thì không thể quá mức, Tử Tình thay đổi bộ quần áo bông màu hoa hồng, váy dài cùng màu, nhìn có vẻ hơi trang trọng một chút.
Ai ngờ lúc chuẩn bị đi, Lâm Khang Bình không biết nghĩ tới cái gì, hay là lo lắng Tử Tình đi một mình, cũng đi theo lên xe, người đánh xe đổi thành Lâm Phong, đến học đường đón lão gia tử cùng Điền thị trước, bởi vì muốn đi nhà Hạ Ngọc ở một thời gian nên hôm qua họ đã chuyển về để thu dọn ít thứ.
Từ hôm mùng sáu quậy tơi tả kia, Tử Tình là lần đầu tiên gặp hai người này. Vừa nhìn đã thấy tóc của lão gia tử cùng Điền thị trắng không ít, thoạt nhìn già đi vài tuổi, nhất là lão gia tử, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, tinh thần nản lòng thoái chí, đối với sự tiếp đón của Tử Tình cùng Khang Bình cũng chỉ liếc nhẹ qua, Tử Tình thấy ông như vậy, trong lòng cũng có vài phần ê ẩm.
Vì tâm tình lão gia tử cùng Điền thị không tốt, chu thị cùng Thu Ngọc cũng không có nói nhiều, trong xe có vài phần nặng nề, Lâm Khang Bình cũng không để ý, chỉ cẩn thận che chở Tử Tình.
Lâm Khang Bình không cho phép đi đường núi, đi là quan đạo (như đường chính ấy), vòng một vòng lớn, nhưng có xe ngựa vẫn tương đối tiện lợi, hết hơn một canh giờ đã đến.
"Khang Bình, sao hôm nay không đi đường gần mà lại đi đường xa như vậy?" Chu thị hỏi, quan đạo tuy rằng bằng phẳng, nhưng đi mất thời gian gấp đôi.
"không có gì." Lâm Khang Bình cũng không muốn giải thích cái gì.
Vào thôn, Hạ Ngọc vẫn đứng ở trước cửa nhìn quanh, tiểu hài tử trong thôn rất ít khi thấy được có xe ngựa vào thôn, nên vây quanh đến, đã lâu không tới nhà Hạ Ngọc, trong vườn biến hóa không nhỏ, cây bưởi trồng được bốn năm, cam cũng cao tầm ba thước, dưới tàng cây có không ít gà vịt, còn dùng hàng rào vây quanh mấy khối đất trồng rau, Hạ Ngọc thấy Tử Tình đánh giá những thứ trong sân, nói: "Sân này đều do Tử nhi quan tâm, đáng tiếc nháy mắt đứa nhỏ dã lớn, ta cũng không thể luôn luôn theo sát nó, mà xem đi xem lại, cuối cùng cũng tìm đươc người vừa ý cho nó."
Tử Tình nghe Hạ Ngọc nói, biết nhà tiểu tử này cách nơi đây năm dặm, họ Âu Dương, là đứa con thứ ba trong nhà, cũng là con út, mặc dù điều kiện trong nhà hơi kém, nhưng tiểu tử có tay nghề, tương lai sẽ sống tốt dẫn lên, đối phương cũng nhìn trúng tính tình chịu khó chất phác của Tử nhi.
Đối phương nói, chờ đến lúc Tử nhi thành thân, sẽ ở riêng, ba đứa con trai thay phiên phụng dưỡng người già, Tử nhi nghe xong điều này cũng tương đối vừa lòng, ai cũng không đồng ý để nguyên một cái đại gia đình sống chúm chụm vào nhau cả, mỗi ngày vì một chút việc nhỏ mà ầm ĩ.
Tử Tình bọn họ vừa uống ngụm nước trà, đối phương liền vào cửa, người đến không ít, cha mẹ ca tẩu gì cũng đầy đủ hết, Tử Tình cẩn thận đánh giá đối phương, so với người phía nam thì cao hơn một chút, cũng hơn 1m7, tóc đơn giản dùng trâm gỗ buộc lại, không có một chút rối nào, mặc bộ áo bông quần bông xanh đen hơi cũ, đế giầy làm bằng giày vải, dính chút bùn đất.
Xem như là người chịu khó, bởi vì hàng năm ở ngoài đi theo sư phụ làm ăn kiếm sống, nên tiểu tử này có vài phần cơ trí, khéo đưa đẩy, không giống thành thật chất phác của người nông thôn, Tử nhi ra ngoài đi một vòng, sắc mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng, xem ra cũng vừa lòng.
Hôm nay Tử nhi cũng sửa soạn một phen, mặc bộ quần áo vải bông thêu hình hoa hồng, hai búi tóc trên đầu gắn đôi hoa mà Tử Tình đưa, một lọn tóc đen xỏa trước ngực, có vẻ thoải mái mà lại thẹn thùng, hơn nữa Tử nhi hàng năm đều làm việc nhà nông, nên có một sự mạnh khỏe, nhà trai vừa thấy đã vừa lòng, phụ nữ lấy về nhà là vì làm việc, người nông thôn có mấy nhà nguyện ý cưới tiểu thư nũng nịu về nhà làm nương nương mà cung kính không?
Xem tướng rất vừa lòng, nhà trai để lại một đôi vòng tay bạc làm lễ đính hôn, Hạ Ngọc thu xếp một bàn cơm khách, nhà trai khéo léo từ chối, hẹn ngày đến nhà trai xem tướng, cùng với khi nào thì đổi bát tự.
Tử Tình bọn họ thì giữ lại ăn cơm, lúc này, Tử Tình mới nhớ tới, một nhà Xuân Ngọc không có ai tới, nhưng loại chuyện này Tử Tình cũng không muốn hỏi.... tâm tình Điền thị luôn luôn không tốt lắm, Thu Ngọc cũng không hay đùa đùa giỡn giỡn giống như thường.
Lão gia tử cùng Điền thị muốn ở lại một thời gian, may mà Tử Tình tặng ít đồ ăn cho Hạ Ngọc, lại vụng trộm để lại cho Hạ Ngọc hai điếu tiền, Lâm Khang Bình liền dẫn Tử Tình về nhà.
Chu thị cùng Thu Ngọc cũng đều có việc phải làm, nên lên xe, Chu thị lên xe, đột nhiên hỏi: "Cả nhà Xuân Ngọc không có ai đến, không biết Hạ Ngọc không mời hay là mời mà không đến?" thì Tử Tình sẽ không ôm theo, cũng không thể mang nha hoàn đi chăm đứa nhỏ, đã là chuyện giữ thể diện thì không thể quá mức, Tử Tình thay đổi bộ quần áo bông màu hoa hồng, váy dài cùng màu, nhìn có vẻ hơi trang trọng một chút.
Ai ngờ lúc chuẩn bị đi, Lâm Khang Bình không biết nghĩ tới cái gì, hay là lo lắng Tử Tình đi một mình, cũng đi theo lên xe, người đánh xe đổi thành Lâm Phong, đến học đường đón lão gia tử cùng Điền thị trước, bởi vì muốn đi nhà Hạ Ngọc ở một thời gian nên hôm qua họ đã chuyển về để thu dọn ít thứ.
Từ hôm mùng sáu quậy tơi tả kia, Tử Tình là lần đầu tiên gặp hai người này. Vừa nhìn đã thấy tóc của lão gia tử cùng Điền thị trắng không ít, thoạt nhìn già đi vài tuổi, nhất là lão gia tử, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, tinh thần nản lòng thoái chí, đối với sự tiếp đón của Tử Tình cùng Khang Bình cũng chỉ liếc nhẹ qua, Tử Tình thấy ông như vậy, trong lòng cũng có vài phần ê ẩm.
Vì tâm tình lão gia tử cùng Điền thị không tốt, chu thị cùng Thu Ngọc cũng không có nói nhiều, trong xe có vài phần nặng nề, Lâm Khang Bình cũng không để ý, chỉ cẩn thận che chở Tử Tình.
Lâm Khang Bình không cho phép đi đường núi, đi là quan đạo (như đường chính ấy), vòng một vòng lớn, nhưng có xe ngựa vẫn tương đối tiện lợi, hết hơn một canh giờ đã đến.
"Khang Bình, sao hôm nay không đi đường gần mà lại đi đường xa như vậy?" Chu thị hỏi, quan đạo tuy rằng bằng phẳng, nhưng đi mất thời gian gấp đôi.
"không có gì." Lâm Khang Bình cũng không muốn giải thích cái gì.
Vào thôn, Hạ Ngọc vẫn đứng ở trước cửa nhìn quanh, tiểu hài tử trong thôn rất ít khi thấy được có xe ngựa vào thôn, nên vây quanh đến, đã lâu không tới nhà Hạ Ngọc, trong vườn biến hóa không nhỏ, cây bưởi trồng được bốn năm, cam cũng cao tầm ba thước, dưới tàng cây có không ít gà vịt, còn dùng hàng rào vây quanh mấy khối đất trồng rau, Hạ Ngọc thấy Tử Tình đánh giá những thứ trong sân, nói: "Sân này đều do Tử nhi quan tâm, đáng tiếc nháy mắt đứa nhỏ dã lớn, ta cũng không thể luôn luôn theo sát nó, mà xem đi xem lại, cuối cùng cũng tìm đươc người vừa ý cho nó."
Tử Tình nghe Hạ Ngọc nói, biết nhà tiểu tử này cách nơi đây năm dặm, họ Âu Dương, là đứa con thứ ba trong nhà, cũng là con út, mặc dù điều kiện trong nhà hơi kém, nhưng tiểu tử có tay nghề, tương lai sẽ sống tốt dẫn lên, đối phương cũng nhìn trúng tính tình chịu khó chất phác của Tử nhi.
Đối phương nói, chờ đến lúc Tử nhi thành thân, sẽ ở riêng, ba đứa con trai thay phiên phụng dưỡng người già, Tử nhi nghe xong điều này cũng tương đối vừa lòng, ai cũng không đồng ý để nguyên một cái đại gia đình sống chúm chụm vào nhau cả, mỗi ngày vì một chút việc nhỏ mà ầm ĩ.
Tử Tình bọn họ vừa uống ngụm nước trà, đối phương liền vào cửa, người đến không ít, cha mẹ ca tẩu gì cũng đầy đủ hết, Tử Tình cẩn thận đánh giá đối phương, so với người phía nam thì cao hơn một chút, cũng hơn 1m7, tóc đơn giản dùng trâm gỗ buộc lại, không có một chút rối nào, mặc bộ áo bông quần bông xanh đen hơi cũ, đế giầy làm bằng giày vải, dính chút bùn đất.
Xem như là người chịu khó, bởi vì hàng năm ở ngoài đi theo sư phụ làm ăn kiếm sống, nên tiểu tử này có vài phần cơ trí, khéo đưa đẩy, không giống thành thật chất phác của người nông thôn, Tử nhi ra ngoài đi một vòng, sắc mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng, xem ra cũng vừa lòng.
Hôm nay Tử nhi cũng sửa soạn một phen, mặc bộ quần áo vải bông thêu hình hoa hồng, hai búi tóc trên đầu gắn đôi hoa mà Tử Tình đưa, một lọn tóc đen xỏa trước ngực, có vẻ thoải mái mà lại thẹn thùng, hơn nữa Tử nhi hàng năm đều làm việc nhà nông, nên có một sự mạnh khỏe, nhà trai vừa thấy đã vừa lòng, phụ nữ lấy về nhà là vì làm việc, người nông thôn có mấy nhà nguyện ý cưới tiểu thư nũng nịu về nhà làm nương nương mà cung kính không?
Xem tướng rất vừa lòng, nhà trai để lại một đôi vòng tay bạc làm lễ đính hôn, Hạ Ngọc thu xếp một bàn cơm khách, nhà trai khéo léo từ chối, hẹn ngày đến nhà trai xem tướng, cùng với khi nào thì đổi bát tự.
Tử Tình bọn họ thì giữ lại ăn cơm, lúc này, Tử Tình mới nhớ tới, một nhà Xuân Ngọc không có ai tới, nhưng loại chuyện này Tử Tình cũng không muốn hỏi.... tâm tình Điền thị luôn luôn không tốt lắm, Thu Ngọc cũng không hay đùa đùa giỡn giỡn giống như thường.
Lão gia tử cùng Điền thị muốn ở lại một thời gian, may mà Tử Tình tặng ít đồ ăn cho Hạ Ngọc, lại vụng trộm để lại cho Hạ Ngọc hai điếu tiền, Lâm Khang Bình liền dẫn Tử Tình về nhà.
Chu thị cùng Thu Ngọc cũng đều có việc phải làm, nên lên xe, Chu thị lên xe, đột nhiên hỏi: "Cả nhà Xuân Ngọc không có ai đến, không biết Hạ Ngọc không mời hay là mời mà không đến?"