Lí Hãn và Văn Tam vừa đi, cao điểm của vụ thu hoạch hè đến, năm nay lúa
mạch giảm sản lượng nhiều, lúa nước ở địa thế thấp bị chìm không ít.
Chẳng qua lúa nước trong trang cũng không tệ lắm, kịp thời dẫn nước thừa ra đập nước. Trước khi gặt lúa nước, vẫn là phải chọn ra những bông đơn cao nhất, chắc nhất ra làm giống, vấn đề làm sao bồi dưỡng giống chất
lượng tốt khác Tử Tình cũng không biết.
Lúa nước giống và lúa mạch giống nhà Tử Tình đều chọn ra như vậy, một
đời lại một đời, lúa mạch nhà Tử Tình một mẫu sản lượng có thể được hơn
ba trăm cân, lúa nước có thể được tầm năm trăm cân, kèm theo Tăng gia
còn có Thẩm gia cũng nhờ đó, đương nhiên, Tử Phúc cũng mở rộng biện pháp này ra.
Vừa thu hoạch vụ hè xong, mắt thấy đến cuối tháng sáu sắp vào vào tháng
bảy, A Thổ cùng A Thủy cũng vào nhà rồi, Lâm Khang Bình ôm mấy vạn lượng ngân phiếu trong nhà, dẫn theo hai người bọn họ cùng bốn thanh niên
chọn từ trong trang, cùng đi Việt thành.
Nói đến cùng, thuyền vận này, Lâm Khang Bình vẫn là không muốn vứt bỏ.
Dù sao vẫn qua lại cùng người Tây Dương hơn mười năm, nếu bỗng chốc vứt
bỏ những tài nguyên này, hắn thật đúng là có chút không nỡ. Tiền bạc là
một chuyện, nhưng là trong lòng Lâm Khang Bình càng muốn thông qua năng
lực của mình, làm cho cái nhà này có thể lớn mạnh lên, có lẽ, còn có thể thông ra một con đường cho các con.
Tử Tình có vài phần đoán được tâm tư của hắn, tất nhiên không thể ngăn
cản quyết tâm gây dựng sự nghiệp của hắn, những kiến thức phương diện
kinh doanh này, Tử Tình không có hiểu nhiều lắm như Lâm Khang Bình, tất
nhiên cũng không cho ra đề nghị tốt gì. Chỉ có thể là dùng hành động
thực tế ủng hộ hắn, gom hết ngân phiếu trong nhà cho hắn mang theo.
Vì thế, Lâm Khang Bình còn đặc biệt cười nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ
chưa, lỡ như vốn gốc ta không thu về được, cũng không cho ngươi khóc
nhè."
Ai ngờ Tử Tình nghe xong lời nói của hắn, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là vô luận là khi nào, dưới điều kiện gì, an toàn
tính mạng của ngươi, đều là quan trọng nhất."
Lâm Khang Bình nghe xong tiến lên ôm Tử Tình, chỉ nói năm chữ "Ta luôn luôn nhớ kỹ."
Lời này, vào lúc Lâm Khang Bình lần đầu tiên xa nhà đi Việt thành tìm
nguyên liệu ngọc thạch cho Văn Tam, Tử Tình đã từng nói với hắn. Cũng
chính là những lời này, Tử Tình đi vào trong lòng Lâm Khang Bình.
Tử Tình tiễn bước Lâm Khang Bình, nhàn đến chẳng có việc gì, ôm Yên
Nhiên về nhà mẹ đẻ. Gặp phải Thẩm thị đang muốn đưa Tam bà bà ra cửa, Tử Tình cười ân cần thăm hỏi vài câu, cũng cùng đưa đến cửa viên. Khi ra
khỏi cửa, thấy có một chiếc xe ngựa lạ đến trước cửa Tình Viên, Tử Tình
đi tới cửa thì thấy, hai nha hoàn mang theo hai tiểu hài tử xuống từ
trên xe, còn có một người dáng vẻ tiên sinh. Mặc quần áo tơ lụa bình
thường.
Tử Tình đang hồ nghi đây là đứa nhỏ nhà ai, đối phương thấy Tử Tình trái lại là vui sướng kêu lên: "Cô cô."
Thật sự là đau đầu, Văn Tam chết tiệt lại thật sự đưa con của hắn tới,
còn có một đứa nhỏ không biết nhà ai, tầm sáu bảy tuổi, thấy Tử Tình
hình như không nhận ra hắn, rất tủi thân nhìn Tử Tình, hỏi: "Cô cô không nhớ rõ Tiểu Dực sao? Nhưng là Tiểu Dực rất nhớ cô cô."
Tử Tình mới biết được lần trước cũng là hắn cùng đi theo Văn Tinh Úc
tới. Gọi Tiểu Dực gì đó. Tử Tình tức đến muốn cắn răng mắng chửi người,
nhưng nhìn hai tiểu chính thái ngửa đầu nhìn mình chờ đợi, Tử Tình thật
đúng là không thể phát giận với đứa nhỏ. Còn phải mặt mang nụ cười thu
xếp ổn thoả cho hai vị thiếu gia.
Tử Tình đoán rằng thân phận của Tiểu Dực kia còn tôn quý hơn, sợ sắp xếp bên ngoài có cái gì sơ xuất không có cách nào bàn giao, dù sao đứa nhỏ
đến đã đến rồi. Tử Tình suy nghĩ một chút, vẫn là sắp xếp đứa nhỏ ở bên
cạnh mình, vốn là, Thư Duệ đã mang theo Thư Vĩ tách ra đến ở phòng cách
vách ở, lúc này, chỉ đành phải lại chuyển về bốn người chen chúc.
Về phần hai nha hoàn kia, nói muốn ngả ra đất nghỉ cùng thiếu gia của
các nàng, chẳng qua bị Tử Tình đuổi đến sương phòng. Tử Tình nói là muốn rèn luyện năng lực độc lập của hai đứa nhỏ. Nhìn ra được, hai tiểu hài
tử đối với sắp xếp này rất vừa lòng.
Tiên sinh kia, còn phải giảng bài cho hai tiểu hài tử, Tử Tình suy nghĩ
một chút, xếp đến Trúc Uyển đi, duy chỉ có nơi đó. Tử Tình chưa từng ở,
cũng không định ở đó.
Tiếp tục chung sống, Tử Tình thấy hai tiểu hài tử mới đến đều có học
lướt qua cầm kỳ thư hoạ, mỗi ngày cùng tiên sinh kia học hai canh giờ,
buổi sáng dạy học một canh giờ, buổi chiều là dạy cầm kỳ thư họa một
canh giờ. Kèm theo ba đứa nhỏ nhà Tử Tình cũng đi theo nhờ. Thư Vĩ quá
nhỏ, Tử Tình không để hắn đi.
Thời gian rảnh rỗi, mấy đứa nhỏ chơi rất sung sướng, trong vườn cũng
không nhỏ, Tử Tình cũng không trói buộc bọn họ, phái hai nha hoàn kia đi theo, đặc biệt dặn dò trừ đứa nhỏ rơi xuống nước hoặc ngã từ trên cây
xuống, trong tình huống bình thường, bọn nhỏ muốn làm gì thì làm cái đó, không cần ngăn cản.
Trong Tình viên cũng có nhiều thứ chơi đùa, chọn dưa hấu trong vườn dưa
hấu, hái quýt trên cây quýt, lấy măng trong rừng trúc, câu cá câu ếch
trong hồ nước, bắt châu chấu sau núi, bắt sâu xanh trong vườn rau, đối
với bọn họ mà nói đều là mới mẻ, vui vẻ vô cùng. Hơn nữa Tử Tình còn để
cho Lâm An thường xuyên dẫn bọn họ tới trong thôn trang nhìn xem, lúc
mặt trời còn chưa lên cao, cũng để cho bọn họ xuống ruộng nhận thức các
loại cây nông nghiệp, bẻ ngô, hái đỗ, đào khoai tây, nướng ngô nướng
khoai tây ăn ngay tại chỗ, thể nghiệm vui sướng khi gặt hái của nhà
nông.
Nửa tháng sau, học đường của Tăng Thụy Tường khai giảng, Thư Duệ cùng
Thư Ngạn muốn đến trường đọc sách, hai đứa nhỏ này một chút ý muốn đi
cũng không có, ngược lại là theo Thư Duệ và Thư Ngạn cũng đến học đường
nghe mấy bài giảng, rất nhanh đã hoà mình cùng đứa nhỏ trong thôn.
Vì mấy đứa nhỏ nhà Tử Tình đều là cùng đọc sách với đứa nhỏ trong thôn,
Tử Tình cũng không hi vọng đứa nhỏ nhà mình quá mức gây chú ý, cho nên
trang phục mấy người Thư Duệ đến trường đều là vải bông thông thường,
bình thường ở nhà, bởi vì thời tiết nóng, Tử Tình đều làm cho áo cộc
quần đùi, lần này, hai đứa nhỏ này vừa đến, Tử Tình cũng làm cho hai bộ
áo cộc quần đùi, lúc này đi theo đến trường, Tử Tình lại làm hai bộ áo
dài bằng vải bông, Tử Tình nghĩ tới Văn Tam tới đây nhất định phải đòi
chút phí bảo mẫu.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Lâm Khang Bình về nhà một mình,
nói là một chuyến này vẫn là thuê thuyền chở hàng, chẳng qua, đã đặt
xưởng đóng tàu hai chiếc thuyền lớn, đại khái phải nửa năm sau mới có
thể xuất xưởng. A Thổ A Thủy ở lại Việt Thành làm thủ tục chuẩn bị khai
trương cửa hàng mới.
Tử Tình thế mới biết, thì ra kỹ thuật đóng tàu của Trung Quốc cổ đại vẫn là không tệ, cái khác không biết, câu truyện Trịnh Hoà hạ Tây Dương [1] Tử Tình vẫn là nghe nói qua, khoa học kỹ thật của thời không này phát
triển hơn cùng thời đại là triểu Thanh mà Tử Tình biết, hơn nữa, quan
trọng nhất là, Hoàng đế triều đại này chịu ảnh hưởng của tiền triều,
không phải là suy nghĩ hạn hẹp, không có bế quan tự thủ.
[1] Trịnh Hoà (1371 – 1433), dân tộc Hồi, thái giám triều Minh, nguyên
họ Mã, tên Hoà, nhũ danh Tam Bảo. Nhà hàng hải, nhà ngoại giao thời
Minh. Ông chính là người đã chỉ huy các chuyến thám hiểm được gọi chung
là các chuyến đi của “thái giám Tam Bảo hạ Tây Dương”” hay “Trịnh Hoà
đến từ đại dương phía tây” từ năm 1405 đến năm 1433. (ai đã đọc bùn
loãng cũng có thể trát tường rồi chắc cũng ko lạ gì với bác này)
Sau khi Lâm Khang Bình trở về, số lần mấy đứa nhỏ này đi theo đến Khang
trang nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng đến Chanh viên bắt thỏ về nướng hoặc
nấu ăn. Tóm lại, nụ cười trên mặt hai đứa nhỏ này càng ngày càng nhiều
hơn, đối với Lâm Khang Bình và Tử Tình là càng ngày càng không muốn xa
rời.
Ngày hôm đó, Tử Tình ở trong phòng chuẩn bị quà lễ tết Trung thu, còn có hồng bao phát cho hạ nhân và đứa nhỏ trong nhà vào tết Trung thu, đều
phải chuẩn bị trước. Khó được Lâm Khang Bình ở nhà, Tử Tình cuối cùng
yên tâm hạ quyết tâm, muốn qua một Trung thu thật vui vẻ, vừa vặn trong
nhà cũng nhiều đứa nhỏ, có thể dựng một tháp đốt bên cạnh ao nước nhà
mình, mấy đứa nhỏ sau khi nghe hiểu đều cao hứng nhảy lên, Lâm Khang
Bình mang theo bọn nhỏ cùng Lâm Miêu Lâm Mạch cùng nhau lên núi nhặt
thông làm tháp. Lâm Mạch, Lâm Miêu là nam hài Lâm Khang Bình mới nhặt
được, mới bảy tuổi, ở Khang trang được hai tháng, được Lâm Khang Bình
chọn đến Tình viên.
Bỗng nghe Lâm Hưng nói ngoài cửa có người chạy xe ngựa đến đưa lễ tết
Trung thu, Tử Tình vội đi ra ngoài đón tiếp, người tới chỉ nói là hạ
nhân nhà thiếu gia, Tử Tình thấy ba cái thùng lớn khiêng từ trên xe
xuống, còn có một đống lớn hộp điểm tâm, thứ này cũng hơi quá nhiều đi?
Tử Tình mở thùng ra nhìn thấy, một thùng lăng la tơ lụa, tỏa sáng lấp
lánh, trong đó một cuộn gấm đỏ thẫm bách điệp xuyên hoa hai màu vàng
bạc, một cuộn gấm hoa sen cá chép hoà quyện hai màu vàng bạc, còn hoa lệ hơn gấm Tứ Xuyên trước kia Lâm Khang Bình mua, một thùng khác là đồ sứ
xa hoa, bốn bình màu hoa sen, gốm mỏng như tờ giấy, còn có bốn cái đĩa
mã não hoa văn cành cuốn, còn có một thùng giấy và bút mực. Còn có một
hộp các loại thuốc viên, bên trên mỗi cái viết công dụng cách dùng, cơ
bản đều là một ít bệnh nhỏ thông thường, cái này Tử Tình còn là có chút
thích, cổ đại khám bệnh quá khó khăn.
Tử Tình ngẩn người với những thứ này, không biết nên nhận hay không,
trong đó một người dáng vẻ quản sự đưa danh mục quà tặng qua, nói:
"Thiếu gia nhà ta quấy rầy quý phủ đã lâu, chút tâm ý nho nhỏ này xin
hãy nhận lấy. Bằng không, chúng ta trở về chủ tử trách làm việc kém cỏi, chúng ta sẽ phải đập bát cơm, xin thái thái thành toàn. Chủ tử còn nói, đồ cũng không quý trọng, chỉ là một phần tâm ý. Thái thái nếu quá băn
khoăn, đáp lễ lại thêm chút lươn trong ao, ếch, ớt là được." T
ử Tình nghe xong cảm thấy không giống Văn Tam đưa tới, tâm niệm vừa
động, chẳng lẽ là người Lâm Khang Bình cứu kia, hắn cũng là từng ăn mấy
thứ này ở nhà mình, còn thích ăn hơn Văn Tam. Chẳng lẽ Tiểu Dực này là
con hắn? Nhưng Tử Tình thấy dung mạo hai người cũng không giống. Nhắc
tới một nhà Tử Tình còn vẫn không biết tính danh của người được Lâm
Khang Bình cứu, lại càng không nói thân phận, tất cả những thứ này đều
chỉ là đoán.
Tử Tình để cho khách nhân nghỉ ngơi trước, chuẩn bị cơm khách, Lâm Khang Bình dẫn theo đứa nhỏ cũng về nhà, Tiểu Dực cùng người tặng lễ ở thư
phòng nói chuyện, Tử Tình hỏi Lâm Khang Bình lễ này có nên nhận hay
không.
Lâm Khang Bình suy nghĩ một lát nói: "Đã nói như vậy, vẫn là nhận đi,
đối với chúng ta mà nói là quý trọng, nhưng nhà giàu trogn kinh thành
người ta mà nói lễ này cũng cũng rất bình thường, phỏng chừng đối phương cũng là lo lắng đến những cái này. Chỉ là Tiểu Dực này rốt cuộc có lai
lịch gì vậy? Đồ sứ này là Quan diêu[2] thượng đẳng, cứ nhận bình thường
đi. Quên đi, chuẩn bị đáp lễ thêm một chút, trừ thứ hắn nói, gà, vịt,
ngỗng, thỏ, dê nuôi trong nhà cũng đều mang một ít đi. Còn có miến, lạp
xưởng, chân giò hun khói, ta đi sắp xếp."
[2] Đồ sứ Quan diêu để chỉ đồ sứ ở Biện Kinh(Khai Phong) thời Bắc Tống
và các trấn ở Hàng Châu cùng khu ngoại thành thời Nam Tống, do chủ yếu
để nung các đồ sứ trong cung đình nên số lượng rất ít, truyền thế cũng
hiếm.
"Quan diêu?" Tử Tình lập lại một câu, hình như nhớ được Quan diêu đáng giá hơn Dân diêu. [3]
[3] ở trên, Quan diêu là đồ sứ nung để phục vụ trong cung đình thì Dân diêu là đồ sứ nung để phục vụ cho người dân.
"Đồ sứ Quan diêu và Dân diêu phân rõ, chất lượng không giống nhau, giá
tất nhiên cũng không giống nhau." Lâm Khang Bình giải thích nói.
"Không bằng, lại bắt hai con ba ba lớn tuổi đi." Tử Tình nói, dầu gì đối phương tặng chút đồ đáng giá, Tử Tình cũng không muốn chiếm quá nhiều
tiện nghi của người ta.
Lâm Khang Bình gật đầu đáp ứng, con ba ba này hiện thời cũng không bán,
chuyên môn dùng để tặng lễ, vừa có thể diện còn có thành ý, đối phương
cũng thích.
Người tới cũng là không có nán lại, Lâm Khang Bình chuẩn bị xong đáp lễ, danh mục quà tặng cũng viết xong, người tới liền trực tiếp đi rồi, Tử
Tình muốn hỏi một câu, khi nào thì đón đứa nhỏ đi, thấy đối phương một
chút ý tứ này cũng không có, liền không có hỏi ra khỏi miệng.
Vừa tiễn bước người tới, Tử Tình phân chia điểm tâm, định đưa đi cho nhà mẹ đẻ còn có nhà mấy cữu cùng với Tiêu Tú Thủy kia một ít, đều là thứ
Tử Tình chưa từng thấy chưa từng ăn, vào miệng lập tức tan ra, hình thức cũng vô cùng đẹp mắt, Tử Tình nhìn thậm chí có chút không nỡ bỏ vào
trong miệng. Đang nghĩ tới mình thành Lưu mỗ mỗ lần đầu tiên vào nhà đại quan viên[4] rồi, bỗng nhiên, Thư Ngọc chạy tới nói: "Nương, các ca ca
cùng Văn ca ca và Tiểu Dực ca ca đánh nhau rồi, hu hu."
[4] ý chỉ kiểu như nhà quê lên thành phố ý.