Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 353

Tử Thọ trở về vào trung tuần tháng chín, cuộc thi thứ hai vừa bắt đầu vào trường thi, liền nhận được thông báo từ phía trên, muốn dừng lại cuộc thi, ba năm sau mở thi lại. Tử Thọ trong cơn tức giận cùng mấy đồng hương chạy đến bên ngoài chơi vài ngày mới trở về. Tử Thọ cũng không định ba năm sau lại thi nữa, ba năm sau hắn cũng hai mươi sáu rồi, tiến sĩ khẳng định là một lần hai lần thi là không được, cho nên hắn không muốn thời gian đều lãng phí để đọc sách, đọc nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.

Tăng Thụy Tường nghe xong cũng không có phản bác, dù sao hắn cũng biết tư chất của Tử Thọ có hạn, chỉ là hỏi hắn có tính toán gì không. Nhưng Thẩm thị thực sự đau lòng vài ngày, cảm thán Tử Thọ thời vận không tốt.

Tử Tình cũng cảm thấy chưa hẳn đã là chuyện xấu, coi như Tử Thọ có thể thi được Cử nhân, nhưng hắn muốn thi Tiến sĩ, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Chỉ là thân phận Cử nhân, căn bản không thể bình thường nhập sĩ, cũng có thể giống như Hạ đại nhân, cả đời cũng chỉ là làm huyện thừa cũng tầm tấm thế là hết mức. Nếu như thế, còn không bằng dùng thời gian vào việc mình muốn làm, Tử Thọ trong việc điêu khắc vẫn là có một thiên phú, chẳng qua, không thể làm như việc nghiêm túc, chỉ có thể chơi đùa một chút lúc rảnh rỗi mà thôi.

Tân hoàng đế cũng rất nhanh đã đăng cơ, chẳng qua, nghe nói muốn giữ đạo hiếu trăm ngày cho lão Hoàng đế, nghi lễ đăng cơ đã đổi vào năm sau, niên hiệu gì đó còn chưa định, tất cả chờ sau đăng cơ lại định, lẽ ra, những cái này đều không liên quan nhiều lắm tới mấy người Tử Tình, nhưng là, Hoàng đế đã định, cũng là có ý nghĩa thiên hạ đã định, không có rung chuyển gì lớn nữa, mọi người nên làm cái gì vẫn là làm cái đó, Lâm Khang Bình nói trong thành An Châu cũng khôi phục trật tự trước đây.

Tử Tình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Hoàn hảo, chúng ta nha, nên sống tế nào thì sống thế đó."

"Ngươi là muốn nói, nên kiếm tiền thế nào thì kiếm tiền thế đó đi." Lâm Khang Bình cười nói.

"Đúng vậy, nếu thật sự là có rung chuyển gì, ai còn có tâm tư kiếm tiền? Giữ mạng mới quan trọng hơn. May mà chúng ta cũng không có bạc gì, bằng không, ngân phiếu này còn không đảm bảo được còn tác dụng không." Tử Tình vốn đối với ngân phiếu này không có cảm giác an toàn gì, dù sao không phải là ngân hàng trung ương, có uy tín, cái này nếu nói một khi đóng cửa rồi. Biết đòi ai bạc?

"Ngân phiếu còn có thể không đảm bảo? Ngươi yên tâm đi, ngân hàng tư nhân uy tín tốt, sau lưng đều có gia tộc hùng mạnh chống đỡ. Chút ngân phiếu ấy của chúng ta nào đáng vào mắt người ta?" Lâm Khang Bình vừa nói vừa dùng bàn tính tính toán sản xuất của thôn trang trong một quý này.

"Đúng rồi, Tiểu Hồng mang thai. Ta nghĩ chúng ta nên mua hai bà tử đến làm việc nặng đi. Vương bà bà tuổi tác cũng lớn, còn nhắc mãi muốn về nhà đấy, phòng bếp vẫn phải là tìm một người giúp Tiểu Tử một chút, lỡ như Tiểu Tử mang thai, dù sao cũng phải có người thay nàng." Tử Tình suy nghĩ một chút nói.

"Ngươi không nói cái này ta còn quên mất, ta để cho Lâm An quan sát chọn đầu trong thôn trang, năm nay mười hai tuổi. Không bằng đưa tới đây trước, giúp đỡ làm chút việc nặng, chờ thành thân rồi lại đưa trở lại thôn trang đi."

Tử Tình vừa định nói chuyện, Thẩm thị tới đây thăm nàng, trong tay còn cầm chút đồ may vá thêu thùa, mẹ con vừa làm châm tuyến vừa trò chuyện.

"Cũng là cuộc sống của ngươi trôi qua tự tại, ta càng nhìn càng cảm thấy năm đó lựa chọn của cha ngươi là đúng, không có mẹ chồng. Ít đi bao nhiêu chuyện phiền lòng. Hơn nữa, ngươi còn có thể thường xuyên ở bên cạnh ta, cùng ta trò chuyện. Trong lòng ta còn có thể thoải mái một chút."

Tử Tình vừa nghe, hỏi: "Nương lại vì chuyện gì mà cảm khái vậy?"

"Còn có thể có chuyện gì, còn không phải bà ngươi kia. Ngươi còn nhớ rõ hồi đó, Tam bà bà ngươi đến, nàng chính là tới khuyên ta, nói là bên ngoài đã có lời đồn, a công ngươi không còn, chúng ta liền vứt bỏ bà ngươi đi, chẳng quan tâm, là hành động đại bất hiếu. Người ngoài cũng không biết sao lại thế này. Ta cũng không có cách nào giải thích cái này cùng người khác, ta có thể gặp người rồi nói, cha ngươi không phải là bà ngươi sinh dưỡng, bà ngươi hại mẹ ruột của cha ngươi một mạng người sao? Cứ như vậy, người ta cũng biết thân thế của cha ngươi ám muội, với chúng ta có cái gì tốt? Nghĩ tới là phiền. Quản đi, trong lòng lại không cam lòng, mặc kệ đi, người ngoài nói chuyện phiếm cũng là không xuôi tai."

Tử Tình nghe xong đành phải dùng lời khuyên giải, loại chuyện này, Tử Tình cũng không xen tay vào được. Mấu chốt là xem Tăng Thụy Tường nghĩ như thế nào ."Vậy cha ta? Có ý gì?"

"Cha ngươi còn chưa có nói ra đâu. Nhưng là bà ngươi kia, mấy ngày hôm trước, Thạch bà tử đi chợ mua đồ ăn, gặp phải, nói là bà ngươi nhìn thấy nàng liền rơi nước mắt không ngừng, cuốc sống thật không tốt."

Tiếp theo Thẩm thị kể lại một lần tình cảnh Thạch bà tử gặp phải Điền thị. Thạch bà tử đi từ quan đạo tới chợ, chỉ là muốn tránh né đám hàng xóm láng giềng kia, nhưng ai ngờ ngoài ý muốn gặp được Điền thị, lão thái thái lúc này đang ở cửa hông hậu viện phơi nắng, tóc bạc không ít, nhìn ra được là mới chải qua, nhưng là, không giống như là Điền thị tự làm, có chút xốc xếch, quần áo còn tàm tạm, đều là trước kia Thẩm thị làm cho. Điền thị thấy Thạch bà tử rất kinh hỉ, bởi vì trước kia, Thạch bà tử chăm sóc nàng rất tận tâm.

Lúc này, thím Lưu nhà hàng xóm cũng tới đây, nàng biết Thạch bà tử, bắt chuyện cùng Điền thị, hỏi: "Thím, nàng dâu ngươi phái người đến thăm ngươi rồi? Lại đưa thứ tốt gì đến cho ngươi?"

Thạch bà tử nghe xong, cũng không tiện xoay người bước đi, liền đi tới trước mặt Điền thị, ân cần thăm hỏi một tiếng.

Không thể không nói, từ khi lão gia tử đi rồi, Điền thị không có chỗ dựa vào, cũng không có Thạch bà tử cẩn thận hầu hạ, nhìn tinh thần chán nản sa sút hơn trước kia nhiều.

Điền thị cũng không có người cùng nói chuyện, chỉ là tựa vào trên ghế, nhìn ngã tư đường và đám người cách đó không xa, lúc này thấy Thạch bà tử, vội xin Thạch bà tử ôm nàng vào nhà.

Thạch bà tử ôm nàng đi vào, Điền thị lại nài Thạch bà tử giúp nàng như đi nhà xí, rửa mặt, Thạch bà tử đành phải theo lời giúp nàng nấu nước gội đầu lau người, cùng trò chuyện, thế mới biết Điền thị trừ nằm ở trên giường, chuyện quan trong nhất mỗi ngày, chính là ở ngoài cửa lớn trước sân chờ Thu Ngọc.

"Hôm nay là vì tiểu nữ nhi nói muốn vào trong thành thăm ngoại tôn, ta lúc này mới ngồi ở cửa hông này chờ nàng." Điền thị nói. Mộc Mộc nhà Thu Ngọc không qua thi Viện, vẫn là trở lại huyện học, chuẩn bị sang năm thi lại.

Thạch bà tử thấy tình cảnh của Điền thị cũng không khỏi thổn thức, nhưng là chuyện nhà chủ nhân không phải một hạ nhân như nàng có thể xen mồm? Nàng cũng không rõ lắm chuyện trước kia, chỉ là đơn thuần cảm thấy Điền thị đáng thương, nửa người, đi cũng vất vả, là tự mình chuyển ghế từng bước một chuyển ra bên ngoài, Thu Ngọc nếu không đến, một ngày này rửa mặt căn bản sẽ không có người giúp nàng làm. Chu thị có thể cho nàng một miếng cơm ăn, cũng đã là rất không kiên nhẫn rồi, nào còn nguyện ý thật lòng hầu hạ nàng?

Khi Thạch bà tử đang đứng lau khô tóc cho lão thái thái, Thu Ngọc vào cửa, thấy Thạch bà tử, Thu Ngọc vui vẻ, vội hỏi: "Là Nhị ca Nhị tẩu ta phái ngươi tới sao?"

Thu Ngọc thấy Thạch bà tử lắc đầu, có chút thất vọng, thở dài: "Ngươi cũng thấy tình cảnh bây giờ của nương ta, thật sự không phải là ta nói Đại tẩu không đúng, mỗi ngày cho nương ta một miếng cơm, tựa như ân huệ cực kỳ to lớn, cái khác toàn bộ mặc kệ, nếu không phải là ta ở gần một chút, nương ta còn không biết lôi thôi thế nào, mặc như vậy, trên đầu lão nhân gia nàng còn sinh ra con rận, ta cũng thật sự là cố không nổi, đáng thương nương ta làm sao lại đến nông nỗi này, dù cho ta muốn đón về, cũng phải chờ ba năm." Thu Ngọc vừa nói xong liền khóc lên.

Thạch bà tử nghe xong, còn chưa nói cái gì đâu, Điền thị mắng Thu Ngọc một trận, nói: "Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, tật xấu này còn không sửa, Đại ca Đại tẩu ngươi dù làm không đúng, cũng không có đạo lý đến lượt ngươi nói. Ngươi làm bao nhiêu chuyện tốt, cũng làm hỏng ở trên cái miệng ngươi."

Thu Ngọc vẫn khóc nói: "Ta cũng không nói cùng người ngoài, ta đây cũng không phải nghẹn chết sao? Nếu Nhị ca Nhị tẩu ta chịu vươn tay giúp đỡ, ngươi cần gì rơi xuống tình cảnh như hôm nay? Ngươi còn không phải là chỉ trông vào Đại ca Đại tẩu ta đối đãi tốt với ngươi sao?"

"Ta có thể trông vào ai? Tự mình nuôi đều không dựa vào được, còn có thể trông vào người nào? Chết sớm siêu sinh sớm, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác lại không thu ta, để ta ở đây chịu tội." Điền thị nói xong cũng khóc.

Sau khi Thạch bà tử từ chợ trở về, trong lòng cũng là rất không đành, suy nghĩ một chút, vẫn là kể lại việc này cho Thẩm thị.

"Bà ngươi trước kia là người vô cùng sạch sẽ, cho nên, nàng mới không muốn xuống ruộng làm việc nhà nông, cũng không muốn hầu hạ lão bà, lại càng không muốn nuôi nấng súc vật, có ta cùng đại nương ngươi, nàng cơ bản là không tự mình động tay làm việc nhà. Ai ngờ già rồi, lại là kết quả này." Thẩm thị thở dài.

"Nhà bà ta trước kia giàu có sao? Làm sao lại nuôi bà ta thành một người thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn? Ta thấy ba tỷ muội các nàng, sống cũng không như ý." Tử Tình hỏi. Chênh lệch lớn như vậy, chỉ sợ đối với Điền thị mà nói, càng là một loại dày vò.

Nhưng là, cứ như vậy dễ dàng mà để cho Tăng Thụy Tường buông tha ân oán trong quá khứ, tiếp quản Điền thị, không nói Tăng Thụy Tường, trong lòng Tử Tình cũng không nguyện ý, đây chính là một mạng người nha, sao có thể bởi vì mấy câu nói Điền thị là một nữ nhân ở nông thôn ghen tuông khóc lóc om sòm là nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua.

Thẩm thị đi rồi, Tử Tình còn đang suy nghĩ vấn đề này, Lâm Khang Bình ôm Yên Nhiên đi vào cũng không nhận ra."Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như vậy, Yên Nhiên dậy rồi, chắc là là đói bụng, đang khóc tìm ngươi đấy."

Tử Tình đón lấy đứa nhỏ cho bú sữa, nói lại lời Thẩm thị, hỏi: "Nếu ngươi là cha ta, ngươi sẽ làm như thế nào? Là tâm ý của mình quan trọng hay thanh danh bên ngoài quan trọng?"

Lâm Khang Bình suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng từng trải qua những đau khổ kia như cha, nói lý ra, hẳn là cha có thể sớm đã cảm giác được bà không phải là mẹ ruột hắn. Bởi vì từ nhỏ, ta có thể cảm thấy được đại nương đối với ta và ca ca đệ đệ là không giống nhau, bọn họ bán ta, ta có chút xác định ta không phải là nhi tử của nàng. Chuyện tình cảm này là từ hai phía, sau này ta không bao giờ gọi đại nương ta là nương nữa, bởi vì nàng không làm được trách nhiệm của một người làm nương, ta dựa vào cái gì còn phải đối xử với nàng như nương? Bây giờ ta làm, cũng chẳng qua là hoàn thành một phần tình cảm ít ỏi của thân nhân, nhìn vào phần Đại gia ta, còn có, nhìn vào phần bọn họ thờ cúng cha mẹ thay ta."

"Ý của ngươi vừa nói, bà ta cũng không bỏ ra cái gì cho cha ta, không chỉ như thế, còn nợ một mạng người, cha ta lại dựa vào cái gì quản nàng?" Tử Tình hỏi.

"Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ thay cha, trong lòng cha cũng có chủ trương, mặc kệ hắn làm cái gì, chúng ta cố gắng hết sức theo hắn là được. Nhưng là, Phó phu nhân sai người truyền tin đến, hỏi ngươi khi nào thì đến nhà nàng thăm nàng?"

Vừa vặn, Tử Tình định ngày hôm sau đi An Châu một chuyến, muốn mua một chút vải bông bình thường, bông vải, trong nhà bọn hạ nhân cần chuẩn bị trang phục mùa đông , bởi vì mua nhiều, Tử Tình muốn đi mặc cả một chút, thuận tiện thăm Tử Vũ một chút. Thẩm thị nghe nói thăm Tử Vũ, nào có lý không theo?
Bình Luận (0)
Comment