Editor: Trạch mỗ
Tháng giêng này mặc dù trôi qua quạnh quẽ hơn trước đây, chẳng qua, vẫn có không ít khách nhân tới cửa đến chúc tết, Hạ Ngọc cũng không đến, nghe Chu Thiên Thanh nói, tuy mỗi ngày có thể dậy ăn cơm ngồi một lát, chỉ là còn không có thể ra ngoài. Thuốc mấy người Tử Phúc gửi về từ Kinh Thành, Tử Tình đã sai người đưa đi ngay lúc đó, chỉ là không thấy hiệu quả nhanh như vậy.
Mỗi ngày vội vàng đón đến tiễn đi, Tử Tình cảm thấy thời gian vẫn trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, vừa tiễn đưa Lâm Khang Bình và A Thổ, A Thủy, lại đưa Thư Duệ vào huyện học, tiếp theo, lại thấy đào hồng liễu xanh, vừa nhàn hạ không được vài ngày Khang trang lại bắt đầu một năm bận rộn.
Lâm Khang Bình đi Việt Thành lần này, là đáp ứng Tần đại nhân rồi, một chuyến này là không thể không đi, bởi vì chính Lâm Khang Bình cũng muốn biết tình huống ở Việt Thành, có thể điều chỉnh sự nghiệp của mình ngay lập tức.
Lần này ra ngoài, Lâm Khang Bình không đến hai tháng đã trở lại, Trần tri phủ Việt Thành bởi vì tham ô, bị giáng liền ba cấp, nghe nói làm châu đồng Mai Châu, đây vẫn là bởi vì thái độ nhận tội của hắn khá tốt, hơn nữa, số lượng bạc tham ô không lớn, còn nộp lên, hơn nữa Lâm Khang Bình giúp hắn giới thiệu cho Văn Tam, kết quả Văn Tam có giúp hắn nói chuyện hay không, việc này Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng không biết được.
Hai mươi chín tháng ba, là tròn hai mươi bảy tháng sau ngày mất của lão gia tử, Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh dưới sự tác hợp của Tam bà bà, cuối cùng tập trung cùng nhau, hoàn thành tế tự cho lão gia tử, liền coi là chính thức ra hiếu kỳ. Đương nhiên, đến còn có Xuân Ngọc, Thu Ngọc. Thân thể Hạ Ngọc còn chưa có hồi phục lắm, chỉ là Chu Thiên Thanh đến.
Sau ngày hôm đó, Thẩm thị đổi tất cả câu đối cùng bùa đào linh tinh trên cửa, rèm cửa trong nhà, chăn màn gối đệm cũng thay đổi màu sắc tươi đẹp hơn một chút. Đồng thời, đón Hà thị sang đây. Thân thể của Hà thị, khá hơn hồi mùa đông, Thẩm thị tìm đại phu khám qua, nói là không có đáng ngại. Thẩm thị mới yên tâm, bắt đầu thu dọn đồ không dùng, cùng với đồ muốn chuẩn bị mang đi.
Tử Tình và Lâm Khang Bình vẫn là rối rắm. Nói thật ra, Tử Tình còn không muốn rời khỏi Tình viên này, không có Tần gia, Phó gia cùng Hạ gia quấy rầy, cuộc sống vẫn là rất hài lòng, một chút cũng không có bất tiện của cuộc sống ở nông thôn. Nước Kinh Thành quá sâu, căn cơ của Tử Tình và Lâm Khang Bình nông như vậy, ai biết sẽ có tình huống gì xảy ra? Không dám bảo đảm sẽ không còn có lúc hốt hoảng trốn đi?
Buổi sáng mùng ba tháng tư. Sinh nhật của Yên Nhiên vừa qua được hai ngày, Lâm Khang Bình đột nhiên nhận được thư của đường huynh Lâm Khang Bình được Vương Hỉ từ Kinh Thành chuyển đến, nói là Đại gia (bác) của Lâm Khang Bình từ sau tết bắt đầu thỉnh thoảng cảm phong hàn, sức khỏe vẫn luôn không tốt, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy hiệu quả. Người trong nhà lo lắng hắn không qua khỏi khảm(*) này, lại thấy hắn lúc nào cũng nhớ Lâm Khang Bình, muốn Lâm Khang Bình mang theo người một nhà trở về gặp mặt một lần, mấy đứa nhỏ của Lâm Khang Bình cũng cần phải lên gia phả.
(*)Khảm: quẻ khảm, một trong tám quẻ trong bát quái, nghĩa là hiểm hóc.
Lúc này, Tử Tình và Lâm Khang Bình không muốn vào Kinh cũng không thể không vào Kinh, cũng không thể để cho lão nhân mang theo tiếc nuối mà đi. Lâm Khang Bình và Tử Tình cầm thư tìm Tăng Thụy Tường thương lượng, không bằng bây giờ cùng đi, trên đường còn có người chăm sóc, bằng không. Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng không yên tâm.
Tăng Thụy Tường có chút do dự, chủ yếu là hôn sự của Tiểu Văn, nếu không có người làm cữu là hắn ở đây, sợ người trong thôn chê cười một nhà Hạ Ngọc.
Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Cha, ngươi quên rồi, lần trước ngươi cùng đại cha bởi vì ăn tiệc rượu ầm ĩ mà hục hặc. Người trong thôn bọn họ chỉ sợ còn nhớ. Theo ta nói, trường hợp này, cha tránh đi, còn bớt cho Nhị cô và Nhị dượng khó xử. Bằng không, Đại cha là trưởng, lấy tính tình của hắn, không thiếu được còn muốn làm khó dễ ngươi, ngươi cũng không thể gây gổ với hắn. Không bằng, đi thăm Nhị cô một chuyến trước, đưa tiền biếu trước, nói nguyên do, Nhị cô và Nhị dượng chưa hẳn không thể lượng thứ."
Thẩm thị nghe xong cũng nói: "Theo ta nói, chủ ý của Khang Bình có thể dùng, không bằng chúng ta đi một chuyến thăm Hạ Ngọc trước, thuốc mấy đứa Tử Phúc gửi về năm ngoái, cũng không biết đã uống chưa, dùng có tốt không? Chúng ta thật là đã lâu không gặp được Hạ Ngọc rồi."
Thẩm thị vừa nói, Tăng Thụy Tường cũng động tâm, hắn thật là có chút lo lắng cho Hạ Ngọc, đối với muội tử này, hắn càng nhiều là thương tiếc, từ nhỏ thân thể không tốt, mà lại còn lắm tai nhiều nạn, người Tăng gia bên kia Tăng Thụy Tường không bỏ xuống được nhất, chính là Hạ Ngọc.
Nếu muốn đi, Tử Tình tự nhiên cũng muốn đi thăm Hạ Ngọc một chút, sinh nhật lần này của Yên Nhiên, nhà Tiểu Dực nhân cơ hội đưa thuốc cho Tử Tình, nhân tiện mang đến cho Yên Nhiên một phần hạ lễ, thuốc này, Tử Tình còn chưa có đưa đi cho Hạ Ngọc đâu, bèn đi theo Tăng Thụy Tường bọn họ cùng ra ngoài.
Tình hình của Hạ Ngọc, so mấy tháng trước khi Tiểu Văn đính hôn, nhìn có sức sống hơn một chút, chỉ là, vẫn không thể ra khỏi nhà thăm họ hàng tiếp khách, Hạ Ngọc rất là vui mừng khi thấy Tăng Thụy Tường tới chơi, nhưng là khi nàng nghe Thẩm thị nói, người một nhà chuẩn bị vào Kinh, là tới cáo biệt. Nước mắt của Hạ Ngọc tuôn ra trước, tiếp đó, như là không khống chế được, nức nở nghẹn ngào không thể tự nói, cuối cùng sắp đau đớn bất tỉnh, cũng là làm cho Thẩm thị và Tử Tình sợ hãi kêu to một tiếng, bảo Lâm Khang Bình đi đón ngay đại phu đến.
Vẫn là Chu Thiên Thanh ngăn cản, nói: "Nàng chỉ là thương tâm quá độ, không có việc gì, đại phu nói, phải tĩnh dưỡng cẩn thận, không thể thương tâm không thể vui mừng quá độ, nghe được tin tức các ngươi muốn đi, nàng quá bất ngờ, không chịu nổi, là như vậy, để cho nàng tự bình tĩnh một chút."
Tử Tình nghe xong vội đỡ Hạ Ngọc nằm xuống, nói: "Nhị cô, ngươi đừng đau lòng, cha nương ta cũng chỉ muốn đi hai ba năm, cũng chính là đi xem xem mới mẻ bên ngoài, Thạch bà tử sẽ để lại cho ngươi, nhà ngươi nếu có chuyện gì, ngươi để cho Thạch bà tử hoặc dượng trở về tìm quản gia nhà ta, có chuyện xảy ra, hắn sẽ giúp ngươi, bất kể là tiền bạc hay là cái khác, ngoài ra, ta cũng dặn hắn, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn tinh xảo tới cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, chúng ta đều thu xếp cho ngươi xong rồi."
Hạ Ngọc lắc đầu, vẫn là hai mắt đẫm lệ nhìn Tăng Thụy Tường, Thạch bà tử đi lên đút mấy hớp nước cho Hạ Ngọc, Hạ Ngọc mới nói ra được, "Nhị ca, Nhị tẩu, cuộc sống của ta không khó khăn lắm, không cần lo lắng, ta chỉ là, sợ thân thể ta, còn có thể kéo dài đến lúc nhìn thấy các ngươi trở về không? Mấy tháng này, Tử Tình cũng tốn không ít bạc, nào là nhân sâm nào là thuốc viên, lo lắng không ít, chẳng qua là, thân thể ta ta biết, ta chỉ là kéo dài muốn thấy nhi tử thành thân thôi, ta sống, chính là kẻ liên lụy."
Tăng Thụy Tường nghe xong lời này, vội nói: "Nói bậy bạ gì đấy? Chúng ta tốn tâm tư tốn tinh lực tốn bạc tìm thuốc cho ngươi, ngươi lại còn nói ra lời như vậy, chẳng những uống phí hết nỗ lực của chúng ta, ngay cả nỗ lực của Tiểu Văn cũng uổng phí, đứa nhỏ này một lòng học y, vì cái gì, ngươi không phải là không biết, ngươi nghĩ như vậy, hắn mà biết, sẽ có bao nhiêu đau lòng, cho là ngươi – người làm nương này không xót hắn, chỉ biết giải thoát cho mình. Ta là Nhị ca của ngươi, hễ là có chút hi vọng, chúng ta đều sẽ không buông tha, đừng nói những lời này làm cho Nhị ca đau lòng, còn có, chúng ta nếu đi Kinh Thành, sẽ tìm người định kỳ đưa thuốc cho ngươi, ngươi yên tâm đi."
Thẩm thị ở một bên, cũng rút khăn ra lau nước mắt, cố gắng khuyên lơn Hạ Ngọc một phen, lại để lại chút tiền bạc cho Thạch bà tử, bảo nàng lo liệu thức ăn tử tế cho Hạ Ngọc, Tử Tình thì cường điệu dặn dò Thạch bà tử vài câu, gặp được người nhà Xuân Ngọc tới, yêu cầu vô lý một mực không thể đáp ứng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tử Tình và Thẩm thị để tiền bạc ở trên người Thạch bà tử.
Từ nhà Hạ Ngọc trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi nhà Tam bà bà, Tử Tình và Lâm Khang Bình lại vội vàng đi một chuyến đến nhà Thu Ngọc, Thu Ngọc cũng là biết chuyện Tăng Thụy Tường muốn đi, chỉ là không nghĩ tới sẽ đi trước, cho rằng sẽ đợi đến sau khi Tiểu Văn thành thân. Cho nên sau khi nghe được tin tức này, cũng là nước mắt ràn rụa không dứt.
Lần đó Thẩm thị và mấy người Tử Tình đi nhà cũ gặp Điền thị, ngày hôm sau Thu Ngọc biết được từ trong miệng hàng xóm của Chu thị, còn đặc biệt chạy tới nhận lỗi. Chỉ là, những cái này, đối với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mà nói, đã không quan trọng gì nữa rồi. Thu Ngọc cũng là tinh thần chán nản, Điền thị dù không tốt thế nào, Tăng Thụy Tường có thể vứt bỏ, nhưng là Thu Ngọc không thể vứt bỏ. Người sinh ra mình, là không cách nào lựa chọn .
Ngày hôm sau mùng bốn, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cùng với Tử Tình vẫn là vội vàng đưa Hà thị trở về, cáo biệt người Thẩm gia. Từ Thẩm gia trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi cáo biệt thông gia ở phủ An Châu, Tử Tình thì một mình đi một chuyến đến nhà Tú Thủy, dù sao, đi lần này, phải mấy năm mới có thể trở về.
Tú Thủy mấy năm nay, vẫn dựa vào giúp đỡ năm đó của Tử Tình, trông coi cửa hàng nhà mình, cũng là miễn cưỡng ấm no, đám bạc trượng phu nàng kéo xe lừa kiếm được kia, từng chút từng chút tích lũy xuống, đến bây giờ, mua ba mẫu ruộng nước, cũng là cho người khác thuê.
Chẳng qua là, nhà Tú Thủy khá nhiều con, có sáu đứa, lớn, đã có mười lăm tuổi, là nữ hài, đến tuổi làm mai tuổi, Tử Tình nhìn có vẻ khôn khéo hơn Tú Thủy một chút, nghe nói, việc buôn bán của cửa hàng này vẫn là hai đứa nhỏ của Tú Thủy chống đỡ, nếu theo tính tình hồ đồ của Tú Thủy, chỉ sợ sớm lỗ sạch rồi. Xem ra, người làm phụ mẫu hồ đồ hoặc không đứng dậy nổi cũng sẽ buộc con cái trưởng thành sớm hơn.
Tú thủy nghe nói Tử Tình muốn vào Kinh, đầu tiên là khóc lên, Tử Tình vừa định muốn khuyên lơn nàng vài câu, nàng trái lại lau nước mắt trước, cười nói: "Đây là chuyện tốt, ta khóc cái gì, ngươi cũng không phải không trở lại. Chẳng qua, phải nhớ lúc trở về mang chút đồ xinh đẹp cho ta, cũng không cần quý lắm, xinh đẹp là được, chẳng hạn như đám hoa này, cùng với đồ trang sức nhỏ không đáng giá tiền, đương nhiên, ngươi nếu mang cho mấy mảnh vải chất liệu tốt, ta cũng không có ý kiến."
Tử Tình nghe xong dở khóc dở cười, nói: "May mà ta biết ngươi vài thập niên rồi, bằng không, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhận đồ của ta không nhận nhận người của ta đấy, này, chọn cho ngươi mấy xúc vải dệt bằng máy màu tươi đẹp, bên này không có nhiều kiểu."
Tú Thủy nhận lấy vải bông, ôm Tử Tình cười nói: "Vẫn là Tử Tình tốt, hiểu lòng ta nhất."
Đám con của Tú Thủy ở một bên nghe xong cười nói: "Nương, ngươi xem ngươi người mấy chục tuổi rồi, lúc khóc lúc cười, cũng không sợ Tình tỷ tỷ nhìn chê cười ngươi."
"Nàng dám chê cười ta, ta sẽ tiết lộ ra hết mấy chuyện xấu hổ của nàng hồi bé. Ta nhìn nàng sinh ra, còn bế nàng không ít đâu, bởi vì lúc đó, nương Tình Tình nàng vô cùng bận, nào có thời gian trông nàng? Lúc đó ta thường xuyên trộm đồ ăn cho nàng, thậm chí còn lau cho ngươi không biết bao nhiêu lần. . ." Tú Thủy chỉ lo nói đến cao hứng, Tử Tình đoán ngay ra câu nói tiếp theo, liền vội bịt miệng nàng.
Mấy đứa nhỏ thấy cũng che miệng cười trộm, cũng làm Tử Tình lưu luyến rời đi, từ nhà Tú Thủy trở về, Tử Tình lại đi nhà Bảo Phượng, nên thông báo, dù sao cũng phải thông báo một tiếng, dù sao cũng là bằng hữu một thời gian.
Lúc Tử Tình vào nhà, Lâm Hưng đã đón Thư Duệ từ huyện học trở về, Thư Duệ nghe nói sắp vào Kinh, cũng là có vài phần hưng phấn, hắn còn nhớ vào học cùng Vĩnh Tùng, sợ Vĩnh Tùng ở Kinh Thành gặp được tiên sinh tốt, qua một thời gian, kéo dài khoảng cách giữa hai người đấy.