Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 448

Văn Tam tức giận nhìn hắn một cái, nói: "Cút đi qua một bên, quấy rối cái gì, lúc trước ngươi không phải nói muốn lấy Mẫn Nhi nhà Đại ca ta sao? Lúc này lại đổi ý rồi, không lo Đại tẩu ta tìm ngươi tính sổ."

"Thế có cái gì, nói miệng không bằng chứng, ta đã đặt lễ đính hôn rồi sao? Lại nói, nhi tử ta cũng không phải chỉ có thể cưới một người." La Trì chỉ vào cái mũi của mình nói.

Tử Tình liếc mắt nhìn cái bộ dạng vô lại kia của hắn, liền có vài phần không vui, Lâm Khang Bình thấy cũng tức giận nói: "Nhi tử nhà ngươi thích cưới mấy người thì cưới mấy người, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, đừng nói những lời này ở nhà ta. Mời trở về đi."

Ai ngờ La Hạo Viêm liếc mắt một cái nhìn thấy quần áo của Tiểu Dực, không giống với trang phục thường ngày của hắn, trong tay Tử Tình còn cầm áo bành tô lông của Tiểu Dực nữa cơ, liền đi tới hỏi: "Cô cô, quần áo của Tiểu Dực là cô cô làm à? Cô cô, ta cũng muốn."

Tử Tình đan cho Tiểu Dực một cái áo len cao cổ màu hồng đào, áo khoác là làm từ vải ca rô ô lớn Scotland, len sợi và vải nỉ đều là A Thủy mang về từ hải ngoại, Tử Tình gửi cho mấy nhà Tử Phúc một chút, mấy đứa nhỏ nhà mình mỗi đứa một chiếc, ngay cả Yên Nhiên cũng có một chiếc áo bành tô ca rô nhỏ và váy ca rô, nguyên liệu còn lại liền làm một chiếc cho Tiểu Dực, phối với quần dài Đa la màu đen thẳng, thoạt nhìn, thật là có vài phần hương vị người hiện đại.

Văn Tinh Vực thấy hỏi: "Quần áo trong tay cô cô cũng là cô cô làm cho Tiểu Dực đi? Hàng năm cô cô đều làm quần áo cho Tiểu Dực, cũng không có nhớ tới ta một lần sao?"

Tử Tình nhìn ánh mắt Văn Tinh Vực, nhất thời thật đúng là không biết nên nói cái gì an ủi đứa nhỏ này, La Trì nói: "Lâm thái thái, đây là ngươi không phải, đều đứa nhỏ lớn như nhau, đều gọi ngươi cô cô. Sao ngươi có thể có xa có gần chứ? Hay là bây giờ ngươi đã chấm Tiểu Dực rồi? Lấy sính lễ đến xem xem, chúng ta đây sẽ không tham gia náo nhiệt này nữa."

"Bậy bạ cái gì, nữ nhi nhà ta mới bao nhiêu tuổi? Ai cũng không chấm." Lâm Khang Bình nói.

"Vậy còn chưa kết rồi? Thanh mai trúc mã, ai là thanh mai của ai còn không nhất định đâu? Dựa vào cái gì lại không cho con ta cơ hội?" La Trì hỏi.

Lại cứ lúc này Yên Nhiên mặc một thân quần áo ca rô đi ra tìm Tử Tình. Trên đầu còn mang theo một cái mũ lông màu hồng đào, trên tay là bao tay chân vịt cùng màu, trên chân là giày nhỏ da hươu màu vàng. Bộ trang phục này cũng là Tử Tình nhất thời nổi tính, nghĩ đứa nhỏ cũng không ra ngoài, ngay ở trong nhà, lại là vật liệu may mặc nhập khẩu, làm loại Hán phục kia thật đúng là không thích hợp lắm, bèn dựa theo ý nghĩ của chính mình diện cho Yên Nhiên một chút, ai có thể nghĩ đến. Lúc này trong nhà lại có khách nhân đến, đúng lúc, đứa nhỏ lại đi ra tìm nàng.

Yên Nhiên có thể là vừa chơi tuyết cùng Thư Duệ bọn họ trở về, trên lông mi dài còn dính hạt tuyết, con ngươi lớn giống như che một tầng hơi nước. Trên mặt còn đỏ bừng, chiếc mũi thanh tú cũng đông lạnh đỏ, chạy thẳng tới chỗ Tử Tình, phía sau còn đi theo Truy Nguyệt. Thấy Tiểu Dực, Yên Nhiên dừng lại, lại còn quỳ gối hành lễ, nói: "Chào Tiểu Dực ca ca."

La Trì là lần đầu tiên gặp Yên Nhiên, tròng mắt cũng không chuyển nhìn chằm chằm Yên Nhiên, ngồi xổm người xuống. Vươn tay nói: "Ngươi chính là tiểu Yên Nhiên muội muội sao? Thúc thúc bế ngươi một cái được không?"

Yên Nhiên nhìn nhìn La Trì, nhìn nhìn Tử Tình, lắc đầu, lại gật gật đầu , La Trì cũng không quản mọi việc, bế phắt Yên Nhiên lên. Nói: "Con dâu này ta định rồi. Ngày mai ta sẽ phái người đưa sính lễ đến, nhi tử, ngươi nói được không?"

"Dựa vào cái gì chứ? Là cha ta định Yên Nhiên muội muội trước." Văn Tinh Vực nói.

Văn Tam cũng là nhất thời nhìn đến ngây người, đã sớm biết Tử Tình tâm tư thông minh, không nghĩ tới vật nhỏ này thoạt nhìn cũng là cổ linh tinh quái, tuyệt không thua kém Tử Tình năm đó, chủ yếu là Tử Tình năm đó mặc tương đối giản dị, là một bộ trang phục tiểu thôn cô, cùng phong cách Tây của Yên Nhiên hôm nay tất nhiên không thể sánh nổi.

Văn Tam nghĩ thông suốt trở lại, liếc xéo La Trì một cái, nói: "Lễ vật đính hôn ta đã sớm đưa cho rồi, còn chờ ngươi hôm nay?"

La Trì nghe xong kêu lên: "Ở đâu chứ? Nói miệng không bằng chứng, mắt thấy mới là thật."

Tử Tình nghe xong cũng không tranh chấp với bọn họ, giật nhẹ quần áo Lâm Khang Bình, bảo hắn đón Yên Nhiên lại, Tử Tình bế Yên Nhiên vào luôn nội viện, thất lễ hay không thất lễ cũng không quan tâm nữa.

Lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị bọn họ đều tới đây, toàn bộ tụ tập ở trong viện tử của Tử Tình nói chuyện, Lưu thị nhìn quần áo của Yên Nhiên hỏi: "Muội muội, tiểu y phục này thật đúng là xinh đẹp, lại là từ trên thuyền nhà ngươi xuống đây à? Cuộn vải ngươi cho ta kia, ta cũng không nỡ bỏ ra làm, không nghĩ tới ngươi cho một đứa nhỏ mặc vào? Thực sự bại gia, sang năm khẳng định không mặc vừa nữa, quá đáng tiếc."

Vĩnh Chi nhà Phó thị mới hơn một tuổi, Phó thị nghe xong lời nói của Lưu thị, cười nói: "Thế có cái gì, không phải là còn có Vĩnh Chi nhà ta sao? Chất liệu vải này dày như vậy, nhà ta nhặt sẵn là được, tiết kiệm tiền còn bớt việc, nhà tỷ tỷ còn đều là quần áo tốt."

"Nữ nhi của ta còn lớn hơn nhà ngươi một ít, muốn nhặt, cũng là nhà ta nhặt trước, nhà ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu thư nhà quan, làm sao có thể mặc xiêm y cũ được?" Tử Thọ chậm rãi nói.

"Đúng, Tứ đệ muội, nhà ngươi một năm cũng được chia hơn một vạn lượng bạc, còn để ý một bộ quần áo này?" Lưu thị cũng cười nói.

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Một bộ quần áo cũ, các ngươi cũng tranh đến tranh đi, không biết, còn tưởng rằng là bảo bối thế nào đấy."

Tử Phúc nhìn Tử Hỉ cười nói: "Năm nay cha nương đều ở đây, người cũng đầy đủ hết, ngươi không có ý định mời chúng ta mua chút gì à?"

Tử Hỉ nhìn nhìn mọi người, nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà nói trước, trừ cha nương và Đại tỷ. Quy củ cũ, một trăm lượng bạc là mức cao nhất, tiểu hài tử không quản."

Tử Phúc nghe xong kéo kéo ống tay áo, cười nói: "Ta cần phải cẩn thận suy nghĩ, thư phòng nhà ta còn thiếu cái gì?"

Lưu thị nghe xong đẩy hắn, cười nói: "Thực không có tiền đồ, ngươi còn là Đại ca đấy!"

Tử Phúc cười nói: "Ai bảo nhà chúng ta nghèo đây? Đúng rồi, còn có Tiểu Tam, Tiểu Tam, ngươi suy nghĩ xong chưa?"

Trần thị cười nói: "Đồ của Tam đệ một tháng này cũng bán hơn ba mươi lượng bạc, tiếp một năm, cũng có thể kiếm được một hai trăm lượng rồi."

Tử Phúc nghe xong cả kinh, nói: "Nói như vậy, chúng ta sau này chỉ ta nghèo nhất rồi?"

Lưu thị liếc xéo hắn một cái, cười nói: "Ngươi cho là gì?"

Tử Tình liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: "Không bằng năm nay ta móc bạc mua chút lễ vật cho mọi người nhé?"

"Vẫn là để Tiểu Tứ đi, một năm ngươi cho chúng ta không ít đồ, còn đều là thứ tốt, cũng trị giá không ít bạc." Thẩm thị nói.

"Đúng vậy tỷ, ngươi tranh đoạt với ta làm cái gì? Ta nếu không có bạc, ta nhất định sẽ tìm ngươi đòi." Tử Hỉ cười nói.

Người một nhà nói đi là đi, mới ra khỏi cổng trong, mới phát hiện mấy người La Trì và Văn Tam còn chưa đi, bỗng chốc gặp những người này đi ra ngoài, Văn Tam bước lên phía trước chào hỏi cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị , nói: "Tăng lão gia, Tăng phu nhân thời gian qua vẫn khỏe chứ? Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, Tăng lão gia cùng Tăng phu nhân vẫn là trẻ khỏe như vậy."

Tăng Thụy Tường nhìn Văn Tam, không nhận ra được, nhưng là Thẩm thị nhớ tới, nói: "Ngươi chính là thiếu gia Văn gia kia đi? Đột nhiên vừa gặp, thật đúng không dám nhận, nhìn xem, thời gian trôi qua thật nhanh, khi đó ngươi tới nhà ta, cũng lớn tầm nhi tử ngươi bây giờ thôi nhỉ? Mới mấy năm? Một đám đều thành người lớn rồi, ngươi cũng thành quan lão gia rồi."

La Trì nghe xong nói: "Tăng lão gia, Tăng phu nhân, lần đầu gặp mặt, ta tên là La Trì, đây là nhi tử ta, có lẽ các ngươi cũng đều biết? Hôm nay mang theo con ta vội tới đưa lễ tết cho Lâm nghĩa quan, không nghĩ tới ngưỡng cửa Lâm gia cao, còn chưa có đưa vào được."

Tăng Thụy Tường nghe xong nhìn nhìn Lâm Khang Bình, lại nhìn nhìn Văn Tam, Tiểu Dực hỏi: "Cô cô, ngươi muốn ra ngoài sao?"

"Ừm, một nhà cô cô muốn ra phố mua chút đồ, Tiểu Dực về nhà trước được không?" Tử Tình hỏi.

"Ta theo cô cô ra phố, sau đó ta sẽ về nhà, cô cô yên tâm, ta có gã sai vặt đi theo." Tiểu Dực ngửa cổ hỏi, cơ hội hắn được ra phố rất ít rất ít, càng miễn bàn một đám người dạo phố, lòng hiếu kỳ của trẻ con đều rất nặng, lúc này sao có thể dễ dàng đáp ứng về nhà?

La Trì nghe xong cười nói: "Nhi tử, ngươi cũng đi, vừa vặn mua cho vợ ngươi một vật làm lễ vật đính hôn, cứ chọn cái đắt nhất mà mua, chúng ta có rất nhiều bạc."

Văn Tinh Vực cũng sáp đến trước mặt Tử Tình, nói: "Cô cô, ta cũng đi, ta cũng muốn mua lễ vật cho Yên Nhiên muội muội."

Tiểu Dực thấy nói: "Đi thì đi, ai cũng không được gây phiền phức cho cô cô."

Tử Tình nói: "Ai cũng không được đi, đều về nhà đi thôi, hôm nay là cả nhà ta tụ hội, ngượng ngùng, thứ cho không tiếp đãi người ngoài."

Thẩm thị hỏi: "Tình nhi, đây là có chuyện gì?"

"Nương, không có gì, chỉ là nói đùa thôi." Tử Tình trả lời.

"Đã là nói đùa, ba đứa nhỏ mà thôi, còn đuổi cái gì?" Thẩm thị thấy khuôn mặt trẻ con đầy hâm mộ của Tiểu Dực nhìn Tử Tình, trong bụng liền có vài phần không đành lòng.

Hoa ma ma cũng đi ra, nói: "Nãi nãi mang theo tiểu chủ của chúng ta, không có gì đáng ngại, ta phái Thải Vân Truy Nguyệt cùng đi theo, yên tâm."

La Trì thấy Hoa ma ma, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đo cười ha ha, lôi kéo Văn Tam nói: "Chúng ta vẫn là đi thôi, để cho ba đứa chúng nó tranh giành đi, có trò hay xem, không xem mới lạ, càng loạn mới càng xem thích đấy."

Tử Tình vừa thấy La Trì này là biết không có ý tốt, thuần túy là tới thêm phiền, nếu không phải là e ngại ơn cứu mạng, Tử Tình đã sớm muốn đuổi hắn ra ngoài.

Văn Tam và La Trì vừa đi, ba đứa nhỏ này, Tử Tình không muốn mang theo cũng không được, nói: "Ba đứa các ngươi nhớ kỹ, ai cũng không được tiêu tiền mua đồ, bằng không, về sau, các ngươi cũng đừng gọi ta là cô cô, cũng đừng đến nhà ta nữa."

Ba đứa nhỏ vội gật đầu ứng, cũng may Thư Duệ bọn họ đều không đi, chỉ là Yên Nhiên nhất định đòi đi theo, Tử Tình cũng không có cách nào khác, chỉ đành phải mang theo.

Một chuyến đi ra ngoài này, không nghĩ tới lại là oan gia ngõ hẹp, ở cửa hàng bạc, cư nhiên lại đụng phải người Văn gia, chẳng qua, lần này là Văn gia đại thiếu nãi nãi, Tử Tình không nhận ra được nàng ta, là tiểu cô nương bên cạnh nàng nhảy ra, tóm lấy ống tay áo của La Hạo Viêm nói: "Viêm ca ca, ngươi không phải là đáp ứng mang ta ra ngoài chơi sao? Sao ngươi không đến nhà ta tìm ta?"

Tử Tình lúc này mới nhìn kỹ một cái, nhớ tới một màn tới Văn gia kia, Văn gia đại nãi nãi nhìn thoáng qua Tử Tình, thấy bốn đứa nhỏ bên cạnh Tử Tình, Tiểu Dực dắt Yên Nhiên, Văn gia đại nãi nãi chú trọng nhìn Tiểu Dực và Yên Nhiên một cái, lại nhìn hai đứa La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực, quả là có vài phần không giải thích được.

Tử Tình thấy đối phương nhìn mình, liền chào hỏi, thầm nghĩ, nữ nhân gia đình giàu có ở cổ đại không phải là không ra ngoài sao? Mình tổng cộng mới ra phố được hai lần, làm sao đều đụng phải chứ?
Bình Luận (0)
Comment