Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 525

PN27, Phương thị giáo mẫu

Tử Tình nghe xong đề nghị của Lâm Khang Bình, đột nhiên linh cơ vừa động, nghĩ tới vấn đề mình vẫn khốn nhiễu.

"Không bằng, chúng ta mang Yên Nhiên theo, cùng đi thăm Thư Ngọc và Thư Vĩ một chút, thứ nhất là mang nàng đi ra ngoài giải sầu, mở rộng nhãn giới; thứ hai là cho Yên Nhiên chút thời gian và không gian, suy nghĩ thật kỹ chuyện với Lý Dực, nếu như, ta nói chỉ là nếu như, ngộ nhỡ Yên Nhiên thật sự muốn suy nghĩ chuyện này một lần nữa, chúng ta sẽ để cho nàng ở lại nước ngoài không trở lại, tìm lý do gì đó.

Dĩ nhiên, nếu như, nàng vẫn muốn về gả cho Lý Dực, chúng ta cũng thành toàn nàng, chẳng qua là, chúng ta không thể bị động như vậy nữa, cần phải trợ giúp Yên Nhiên xây dựng danh tiếng của mình và ngưng tụ nhân khí của mình, đây cũng là biến tướng mà giúp Lý Dực tranh thủ dân tâm cùng dân ý."

"Nhưng là, động tĩnh này không phải là quá lớn? Đống người chúng ta ra cửa, trong cung có thể không ai biết

"Ta có biện pháp, chúng ta ngay cả Yên Nhiên cũng không nói cho biết trước, đối ngoại, hãy nói ta muốn đi xem cảnh tượng thảo nguyên một chút, dù sao bọn họ cũng là biết, đam mê của ta, lại khác ngươi, ngươi nói đi?"

"Biện pháp này trái lại không tệ, chỉ sợ, chúng ta còn phải mang thêm hai người, Yên nhi hiện tại có sư phụ sư nương của nàng đó, ta thấy hai người này, tuyệt đối là có lai lịch, không chỉ y thuật tốt, ta thấy võ công cũng không yếu, có bọn họ đi theo chúng ta, một đường an toàn hơn chút ít, ngươi không thấy hai người này hôm nay đã không thể rời bỏ nha đầu này rồi? Một lúc không gặp được đã muốn đi tìm, phòng Lý Dực giống như phòng cướp, khiến cho tiểu tử Lý Dực kia còn oán trách nói, mời hai pho tượng đại thần giữ cửa."

Tử Tình nghe xong, vừa nghĩ tới vẻ mặt của Lý Dực, phì cười. Chẳng qua, sau đó lại nghĩ, Lý Dực, tốt nhất ngươi đừng để cho ta thất vọng.

"Được, cứ quyết định như vậy, chờ khí trời ấm áp thêm một chút, ta với ngươi ra ngoài, chúng ta sẽ nói đi thảo nguyên và sa mạc xem một chút, lúc nào trở lại không nhất định, ngươi nói chúng ta khi nào đi thì thích hợp hơn?"

"Tháng ba đi, đến bên đó, vừa lúc tháng năm, đợi đến tháng sáu tháng bảy, chính là mùa đẹp nhất ở thảo nguyên, cứ nói ra như vậy, độ tin cậy cũng cao hơn một chút. Ta nói trước chuẩn bị vài thứ, đến lúc đó, hai tiểu tử Thư Ngọc và Thư Vĩ này cũng sẽ ăn một trận kinh hãi nhỉ?"

"Cha nương, các ngươi muốn đi đâu? Có dẫn theo ta hay không?" Yên Nhiên chạy vào.

"Ta cũng muốn dẫn theo ngươi, chỉ sợ có người không muốn. Còn không chỉ một người đâu." Tử Tình cố ý cười nói.

"Nương, đi nơi nào thế? Nói một chút đi." Yên Nhiên lay lay cánh tay Tử Tình, đúng lúc kéo đến vết thương, Tử Tình "Ôi" một tiếng, dọa đến Yên Nhiên vội buông lỏng tay ra.

"Nương ngươi muốn đi thảo nguyên xem một chút, ta đi cùng nàng, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, đi theo hai tẩu tẩu ngươi học một ít đương gia." Lâm Khang Bình cũng cố ý nói.

"Không, ta cũng muốn đi, ta còn chưa từng ngắm thảo nguyên đâu, ta mang theo sư phụ sư nương cùng đi." Yên Nhiên nói xong liền chạy ra ngoài.

Tử Tình nhìn nhìn Lâm Khang Bình, hai người nhìn nhau cười một cái.

"Sao ngươi cũng lừa gạt nàng?" Tử Tình hỏi.

"Còn không phải là bởi vì tiểu tử kia, không thể để cho hắn biết trước, nếu không, hắn nhất định sẽ tới năn nỉ ngươi, cũng sẽ quấy rối Yên nhi." Lâm Khang Bình cười nói,

Yên Nhiên thấy Lý lão đầu cùng Lý bà tử, tiến lên kéo y phục của Lý bà tử làm nũng nói: "Sư nương, bà bà, cha ta muốn dẫn nương ta đi thảo nguyên chơi một chuyến, ta cũng muốn đi, các ngươi đi theo ta có được không?"

"Nha đầu à, chỉ cần cha nương ngươi đồng ý, tướng công của ngươi đồng ý, lão bà tử ta là không có vấn đề, đi cùng ngươi một chút cũng tốt, dẫn gân dãn cốt."

"Ta không đồng ý." Lý Dực đi vào nghe thấy được lời Yên Nhiên nói, Lý bà tử vội lôi Lý lão đầu đi ra ngoài.

"Yên nhi ngươi suy nghĩ một chút, chuyện ngươi ở Thương Châu có bao nhiêu may mắn, ta chỉ vừa nghĩ đến mũi tên này nếu không phải vừa vặn đâm vào trên con dấu đá mà là vào thịt của ngươi, trong lòng ta liền không nhịn được run rẩy. Ngươi ở Kinh thành này, ta còn có thể che chở ngươi một hai, ngươi nếu đi xa như vậy, ta còn thật không dám bảo đảm sẽ xảy ra cái gì. Yên nhi, ngươi nghe lời, có được không, chờ ca ca có một ngày, già như cha nương rồi, ca ca cũng sẽ dẫn ngươi đi chơi, ngắm nhìn non sông Đại Phong triều ta."

"Được rồi, ta hiểu mà ca ca." Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chuyện lần này, đối với nàng mà nói, cũng là một sự trưởng thành, sao có thể một mực làm bậy tùy hứng?

"Nhưng là, chỗ cha nương ta, có thể cũng có nguy hiểm hay không?" Yên Nhiên đột nhiên hỏi, người bị thương thế nhưng là cũng có Tử Tình mà.

"Sẽ không, nàng chủ yếu muốn trừ chính là ngươi, đơn giản là nàng biết được lời tiên đoán của Tuệ Quang đại sư. Không liên quan đến nương nhiều lắm, hiện tại nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa rồi." Lý Dực an ủi.

Tử Tình và Lâm Khang Bình vào tháng ba mùa xuân, thật sự mang theo Đại Giang cùng Thải Vân ra ngoài, dĩ nhiên, còn có Yên Nhiên và phu thê Lý lão đầu, cũng còn có Phồn Tinh Nhược Thủy.

Chẳng qua, bọn họ là đi lặng lẽ, trừ Tử Tình và Lâm Khang Bình, người khác cũng không biết hướng đi cụ thể của bọn họ. Ngay cả Yên Nhiên cũng cho là chỉ là đi ra ngoài mấy tháng, để lại phong thư cho Lý Dực.

Tử Tình vừa mới đi, Phương Tú Nhã liền có có bầu, người Phương gia đến thăm nữ nhi, thế mới biết Tử Tình ra ngoài rồi, không nhịn được oán trách mấy câu, Phương Tú Nhã vội nói: "Nương chớ có như thế, bà bà đối với ta không tệ, vừa thành thân, đã phân nhà rồi, cũng không có lập quy củ cho ta, gia đình như vậy, đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm, tướng công cũng là một lòng sống với ta, ta đã như vậy, hắn cũng không nói cần người trong phòng."

"Như vậy là đúng rồi, ngươi ở riêng rồi? Cho ngươi bao nhiêu gia sản?" Phương mẫu hỏi.

"Nương, ngươi hỏi thăm chuyện này để làm gì, tướng công không cho ta nói ra ngoài, tóm lại, không ít, đủ chúng ta tiêu xài cả đời rồi." Phương thị nhớ tới dặn dò của Thư Ngạn, nhà mẹ đẻ mình nếu biết rồi, khó tránh khỏi sẽ nói ra ngoài, những ngày này, nàng cũng nhìn ra, bà bà là một người điệu thấp. Xem ra, chuyện nhà chồng, vẫn là phải bớt nói cho nhà mẹ đẻ đi, cuộc sống này, theo cùng mình cả đời, dù sao cũng là người nhà chồng.

"Ngươi nha đầu chết tiệt này, ngay cả nương cũng không chịu nói? Ta chỉ là tò mò mà thôi, muốn biết của cải của Lâm gia rốt cuộc giàu có bao nhiêu? Ngươi một phần, Đại tẩu ngươi bọn họ tất nhiên cũng chia một phần rồi. Đúng rồi, nói đến Đại tẩu ngươi, ta nhớ ra rồi, thời gian này năm ngoái, Đại tẩu ngươi mang thai, La đại nãi nãi kia đến thăm nữ nhi bảo bối của mình, thấy bà bà ngươi lại có thể ném bọn nhỏ tự mình đi chơi, sau đó, toàn kinh thành cũng biết chuyện này rồi, nói như vậy, nàng cũng không phải là chỉ đối với ngươi như vậy."

"Đúng vậy, con người Đại tẩu cũng tốt, đối với ta không tệ. Chẳng qua, chúng ta cũng không có xung đột gì, tự mình sống cuộc sống của mình, muốn ăn cái gì còn tiện lợi, không cần đi nói với người khác, nương, hôm nay ngươi ở lại ăn bữa cơm cùng nữ nhi đi." Phương thị đối với cuộc sống sau khi cưới của mình là một trăm phần thỏa mãn, trong tay có tiền, bản thân ở riêng, không cần lập quy củ, ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, thai này nếu là nhi tử, thì càng ổn thỏa rồi.

Phương mẫu thế nhưng là nàng dâu nhiều năm chịu đựng thành bà bà, hôm nay còn phải trông quy củ bà bà lập, thấy nữ nhi như vậy, thật đúng là thật lòng hâm mộ, cũng không so đo chuyện Tử Tình rời nhà rồi.

Hai nương con đang nói chuyện, Sở Sở biết Phương mẫu tới, nàng là trưởng tẩu, Tử Tình không có ở nhà, nàng cũng nên lộ mặt, bèn dẫn nha hoàn tới đây, hàn huyên mấy câu.

"Thân gia phu nhân cứ trò chuyện cùng đệ muội, ta đi phòng bếp xem một chút, phân phó các nàng chuẩn bị một bàn cơm khách, kính xin thân gia phu nhân hãy ở lại. Sau này, rảnh rỗi mời thân gia phu nhân thường xuyên đến thăm một chút, trò chuyện cùng muội muội nhiều hơn, vãn bối có rất nhiều chỗ không hiểu, không chiếu cố chu đáo, kính xin thân gia phu nhân chỉ bảo." Sở Sở nói.

"Đại tẩu nàng thật là quá khách khí rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, ta liền mặt dày ở lại làm phiền rồi." Vốn là Phương mẫu cũng là muốn tính toán ở lại, vừa lúc mượn cơ hội xuống bậc thềm.

"Vậy Sở Sở sẽ không quấy rầy thân gia phu nhân, đệ muội nếu muốn ăn cái gì, nhất thời không có, phái người tới nói cho ta một tiếng cũng được." Sở Sở nói xong mang theo nha hoàn cáo từ.

"Ngươi nhìn xem, vẫn là làm trường tức tốt, bà bà ngươi không ở nhà, nàng lập tức liền bày ra một bộ dáng điệu trưởng tẩu như mẹ, ngươi ở nhà, còn phải nghe nàng quản chế sao?" Phương mẫu thấy Sở Sở đi, hỏi.

"Nương, ngươi nói bậy gì đó? Bà bà ta không ở nhà, nàng là trưởng tẩu, nên tới đây thăm hỏi ngươi một tiếng, nàng nếu là không có tới, ngươi sẽ lại bới móc người ta khinh thường rồi. Đại tẩu thật đúng là người tốt, mỗi ngày cũng sẽ đến thăm ta một chút, cũng sẽ phái nha hoàn đến thăm ta, ngươi không cần suy nghĩ những chuyện này được không, chúng ta mỗi bên sống cuộc sống của mỗi bên."

Không thể không nói, Phương thị vẫn là rất hiểu lý lẽ, cũng không có bị mẫu thân khích bác, thực ra, nàng cũng biết, mẫu thân không có tâm nhãn xấu, chẳng qua là vì tốt cho mình, ở Phương gia cũng là đấu đá với các chị em dâu bao nhiêu năm, cho nên mới nói, Phương thị cảm thấy điều này bà bà rất hiểu đạo lý, sớm ở riêng, tài sản công khai, mỗi người một phần, các con dâu cũng là không cần lục đục với nhau.

Phương mẫu đâu thể hiểu những thứ này? Phương gia bây giờ còn là một đại gia đình, ăn quỹ chung, mọi người gom góp kho vàng nhỏ của mình, cất giấu tâm tư nhỏ của mình, có thể gom được bao nhiêu vào trong túi mình thì gom bấy nhiêu, tiện đi trợ cấp đồ cưới cho nữ nhi mình, hôn sự của nhi tử mình.

Phương thị thấy Phương mẫu than thở, bèn nói: "Nương sau này không cần lo cho ta nữa, bạc của ta đủ xài, để lại chút cho ca ca đệ đệ và các muội muội đi."

"Vậy cũng tốt, cuối cùng có một đứa không cần ta bận tâm rồi. Đúng rồi, còn có một sự kiện dặn dò ngươi, Tiểu cô tử nhà ngươi, ngươi tốn nhiều chút tâm tư lung lạc nàng, nàng đúng là sẽ gả cho hoàng tử, là Vương Phi đứng đắn, ngươi xem Đại tẩu ngươi, đúng là có tâm kế, ta cũng nghe nói, hai người các nàng rất thân nhau." Phương mẫu đột nhiên nhớ tới Yên Nhiên, lại dặn dò mấy câu.

"Nương, ta đã nói rồi, ngươi đừng quan tâm những thứ này, trước khi Đại tẩu thành thân đã thân thiết với Tiểu cô rồi, còn dạy đàn cho tiểu cô rất nhiều năm, cái này là không cách nào so sánh được.Tiểu cô ta đối với mấy ca ca này, đúng là không thể chê, mấy ca ca này đối với Tiểu cô, càng không phải nói. Buổi tối đầu tiên sau khi thành thân, tướng công đã dặn dò ta, nhà này, bà bà đứng hàng thứ nhất, thứ nhì là Tiểu cô, bảo ta không được sinh sự." Phương thị nói.

"Cái gì? Đã thành hôn, vẫn còn là bà bà ngươi đứng hàng thứ nhất, Tiểu cô đứng hàng thứ hai, cũng quá không nói đạo lý rồi? Chẳng phải là ngươi vẫn phải bị bà bà ngươi áp chế? Mệt ngươi còn nói bà bà ngươi hiểu lý lẽ? Cái này gọi là hiểu lý lẽ?" Phương mẫu nghe xong lại kêu lên.

"Nương, bà bà ta làm sao không hiểu đạo lý? Nàng chưa bao giờ xen vào chuyện của ta và tướng công. Tướng công ta tôn kính nàng, tại sao? Ngươi nếu quấy rối như vậy, ta không nói cho ngươi những thứ này." Phương thị không nhịn được, khó khăn lắm mong đợi mẫu thân mình tới nói chuyện, nửa buổi này, lại chỉ ngột ngạt rồi.
Bình Luận (0)
Comment